Khi Nữ Vương Xuyên Qua Thành Nữ Phụ

Chương 5




Chỉ đi một vòng trường đã gặp đủ phiền phức, tệ hại nhất chính là nụ hôn đầu đời của cô không cánh mà bay. Cô thôi đi lòng vòng nữa, hướng về phía lớp học bước đi.

Cô vừa đến cửa lớp liền chạm mặt với thầy giáo chủ nhiệm của mình.

Cứ nghĩ thầy giáo nhất định sẽ béo ú, mập mạp, đầu bị hói, nhưng người trước mặt cô hoàn toàn khác.

Đôi mắt phượng hẹp dài màu lam sáng ngời, mang theo vài tia ôn nhu, cái mũi tinh tế cao ngạo nghễ, cánh môi mỏng hồng nhuận. Làn da trắng tuyết khiến con gái phải ghen tỵ. Thực đẹp trai, cực phẩm a!

''Em là học sinh mới à ?''

Không những ngoại hình ưu tú mà giọng nói cũng rất trầm ấm, nhẹ nhàng.

Cô mất một lúc lâu mới hoàn hồn:

''Ách . . . không ạ''

Âu Dương Triệt nhíu mày đẹp, hình như hắn chưa bao giờ gặp qua học sinh này.

Biết hắn không nhận ra mình, cô liền nói:

''Em là Hàn Tử Du''

Một lời nói của cô cũng làm cho Âu Dương Triệt chấn kinh không thôi. Cô là Hàn Tử Du ? Không thể nào !

Hắn nheo mắt nhìn thật kĩ cô, ngũ quan tinh xảo đến cực điểm, không chút tô điểm của son phấn giả tạo, trên người cũng không có mùi nước hoa nồng đậm đến khó chịu, chỉ là hương thơm tự nhiên của cô thật thơm ngát, hắn có chút mê luyến.

Cô hoàn toàn khác xa một trời một vực với Hàn Tử Du mà hắn biết, dù có đánh chết hắn cũng không tin.

''Thầy không tin ?''

Cô cũng biết đây là chuyện cực kì khó tin, nhưng nó đích thực là sự thật một trăm phần trăm.

Cô ngay từ đầu đã biết thầy giáo đẹp trai, ôn nhu trước mặt chính là Âu Dương Triệt -- nam chính thứ ba trong ''Bạch kiểm tiểu thư''

Cô không khỏi có chút tiếc nuối trong lòng. Cô từ trước đến nay luôn ao ước có một bạn trai như Âu Dương Triệt, một người nhã nhặn, ôn nhu, chỉ sủng duy nhất cô. Bất quá hắn lại là nam chính. Ai !

Tuy bề ngoài đã thay đổi nhưng hắn vẫn tin rằng cô chính là Hàn Tử Du. Chính là do giọng nói của cô. Lúc trước, đúng thật là hắn có chán ghét sự đeo bám không buông của cô, nhưng hắn lại cực kì yêu thích giọng nói của cô, nó thật ngọt ngào, trong trẻo, khi cất tiếng hát nhất định sẽ quyến rũ lòng người.

''Không, thầy tin.''

Âu Dương Triệt mỉm cười nhẹ, nụ cười tỏa nắng đến mức chói cả mắt.

Cô không ngừng than thở trong lòng, cực phẩm nam nhân như vậy mà lại là nam chính của Hàn Tinh kia, quả thật có chút uổng phí a!

Cô và Âu Dương Triệt cùng bước vào lớp khiến học sinh trong lớp ngạc nhiên vô cùng.

Nam sinh thì si mê nhìn cô bằng con mắt hao háo, thèm thuồng cứ như thể cô đang trần trụi trước mắt họ, cô thực hận không thể móc mắt của bọn chúng.

Nữ sinh thì lại khác, có người ngưỡng mộ cô, nhưng đa phần lại là đố kị, sao cô có thể xinh đẹp như vậy, lại còn đi chung với thầy Triệt ? Nhìn những ánh mắt giết người đó, cô có chút mất tự nhiên, cũng có chút sợ hãi.

''Hàn Tử Du, em về chỗ đi.''

Hàn Tử Du ? Không nghe nhằm chớ ?!

Cả lớp náo loạn cả lên vì biết cô xác thực là Hàn Tử Du tiếng xấu đồn xa. Có người khoa trương đến mức há to cả mồm, nhét vào cái trứng ngỗng còn vừa a!

Cô nén cười đến đỏ rần của mặt, biểu cảm của mấy người này cũng quá buồn cười, đa dạng đi.

''Chào thầy.'' từ ngoài bước vào hai mỹ thiếu niên phi thường tuấn mỹ.

Nữ sinh trong lớp suýt chút la lớn đến vỡ cả trường, nhưng lại có thầy Triệt ở đây nên chẳng ai dám hó hé, chỉ biểu lộ tình yêu bằng ánh mắt háo trai nổi da gà.

Thân thể cô lập cứng đờ ra, hai giọng nói này . . . ? Từ từ quay sang cánh cửa, là Mộ Dung Thiên Hàn và Tống Ngạo Thiên!

Bọn họ học chung với cô sao ? Không phải chứ! Khóe môi cô cực lực run rẩy --

Âu Dương Triệt khẽ gật đầu. Hai người bọn họ sải chân bước về chỗ ngồi.

Tên biến thái Tống Ngạo Thiên đi ngang qua cô còn nhếch môi cười, nháy mắt phóng mị nhãn, ừ thì đẹp trai thật, tim cô có chút lệch nhịp, nhưng mối thù cực đại của cô và hắn vẫn chung thủy ở trong lòng. Tên đê tiện chết tiệt !

Nhớ lại cảnh cô cùng hắn hôn nhau ngay tại sân trường đông người, cô thật muốn giết người. Bất quá nghĩ đến cảm giác môi lưỡi tiếp xúc thân mật, cô không khỏi có chút thích, mặt bất giác đỏ ửng lên, trông đáng yêu đến chết người.

Tống Ngạo Thiên hài lòng nhìn hai rặng mây hồng trên má cô, mỉm cười xấu xa bước về chỗ.

Mộ Dung Thiên Hàn tất nhiên nhìn thấy hành động đó của Tống Ngạo Thiên, không khỏi có chút ngạc nhiên.

Tống Ngạo Thiên lúc trước cũng giống hắn, rất căm ghét, khinh bỉ Hàn Tử Du, tại sao bây giờ lại như thế, chẳng lẽ Tống Ngạo Thiên không biết đây là Hàn Tử Du hay sao ?

''Cậu có biết đấy là Hàn Tử Du không ?''

Tống Ngạo Thiên vừa ngồi xuống ghế, Mộ Dung Thiên Hàn đã quay xuống cảnh báo.

Ngược lại với suy nghĩ của Mộ Dung Thiên Hàn, Tống Ngạo Thiên khuôn mặt bình tĩnh đến lạ thường ''Đã biết !''

Đã biết sao ? Vậy mà vẫn bình thường như thế hắn bị bệnh à ?

''Dù cô ta có thay đổi ngoại hình, nhưng cô ta vẫn là Hàn Tử Du.''

Mộ Dung Thiên Hàn lần nữa nhắc nhở Tống Ngạo Thiên, ánh mắt chán ghét liếc nhìn cô đang đứng trên bục.

''Tôi muốn cô ta!''

Tống Ngạo Thiên vẫn chung thủy dán ánh mắt vào người cô, nhếch môi cười tà mị, trả lời kiên định.

Mộ Dung Thiên Hàn có chút nhíu mày, chẳng lẽ Tống Ngạo Thiên cũng nhận ra có sai biệt ở Hàn Tử Du, trầm tư tĩnh lặng, bộ dáng lạnh lùng, lạnh nhạt.

Cô cũng bước về chỗ, vừa đến chỗ đã thấy có dấu keo trên ghế, còn có cả mùi hôi thối của chuột chết bốc ra từ trong hộp bàn.

Cô nheo mắt đẹp, tia lạnh băng nguyên thủy càng nồng đậm, quét mắt rét lạnh nhìn toàn thể lớp.

''Là ai làm ?''

Ánh mắt lạnh thấu xương của cô thành công làm cho cả lớp sợ hãi, rụt cổ không dám hó hé nửa câu, không khí đột nhiên im bặt.

''Dám làm mà không dám nhận ?''

Cô mỉm cười tuyệt mỹ, nụ cười mang theo tia khinh bỉ trào phúng.

Bộ dáng này của cô thật quá đáng sợ, thật giống Tu La đến từ địa ngục, dọa cả lớp đồ mồ hôi lạnh ròng ròng, ánh mắt mang nét hoảng sợ lấm lét nhìn.

Âu Dương Triệt cũng đứng tại chỗ ngẩn ngơ nhìn cô, khí chất này thực lạnh lùng, cao ngạo, có khi lại hơn hẳn Mộ Dung Thiên Hàn. Khí chất kia quá giống một nữ vương lãnh khốc đi.

Phượng mâu của Tống Ngạo Thiên lóe lên một tia sáng bí ẩn, khóe môi không nhịn được giương lên.

Mộ Dung Thiên Hàn cũng thật chấn kinh, đáy mắt ẩn ẩn tia khó hiểu, hôm nay quả thật cô đã khiến hắn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, rốt cuộc lúc trước và bây giờ đâu mới chính là con người thực sự của cô ?

''Thầy sẽ điều tra ai làm, tạm thời em hãy đổi sang chỗ khác ngồi đi.''

Tình hình lớp căng thẳng đến mức nghẹn thở, Âu Dương Triệt lập tức nở nụ cười phá tan không khí.

Cô mỉm cười tà ác nhìn bọn nữ sinh đang nhìn Âu Dương Triệt cảm kích. Động đến tôi chỉ có con đường -- chết !

''Thầy! Tử Du sẽ ngồi với em.''

Tống Ngạo Thiên không báo trước nắm tay cô kéo mạnh, thành công yên vị trên đùi hắn.

''Anh --'' cô vùng vẫy muốn thoát nhưng đáng tiếc lại không đấu được với hắn, căm hận dùng ánh mắt bắn vô vàn tia giết người vào hắn.

Tống Ngạo Thiên không những không tức giận mà còn mỉm cười sảng khoái, còn bảo cô đáng yêu -- tên khốn kiếp !

Cô tạm thời nhịn cơn giận lại, quân tử trả thù mười năm chưa muộn !

''Được tôi sẽ ngồi chung với anh, nhưng ít ra anh phải đưa tôi cái ghế chứ !''

''Đã hết ghế''

CMN! Hắn chính là thích gây sự với cô phải không ?

''Ngoan ngoãn ngồi với tôi đi. Thầy Triệt, có thể bắt đầu học'' hắn không để cô hé môi nói nửa lời, bá đạo ra lệnh với cô.

Đánh cái thượt dài. Số cô là xui thế đấy!

Suốt tiết cô không thể học hành gì hết, ngang nhiên bị cái tên khốn này ăn đậu hũ giữa lớp, còn làm ra bộ mặt đẹp trai hoàn hảo không ngừng quyến rũ cô.

Bất quá, ngồi trong lòng ngực vững chãi của Tống Ngạo Thiên cô có chút yêu thích, có cảm giác mình được hắn bảo vệ như trân bảo. Aiz! Cô đang nghĩ cái gì vậy nè!