Khí Phách Thành Chủ Sỏa Đại Phu

Chương 22




“Ngươi thực hiện rất tuyệt đi!” Vô Minh nhỏ giọng nói.

“Hừ, trêu đến ta, lấy một kính mười.” Vu Nguyệt Khánh bên môi là một mạt tươi cười quỷ mị như có như không làm cho Vô Minh phát lạnh, không hề nói một lời, lĩnh Vu Nguyệt Khánh cùng Hùng Đại đi đến đại điện.

Tử Tiêu Cung chính điện, đèn đuốc sáng trưng, nhân dũng chi động, một đám năm ba người, nhíu mi bàn chuyện.

Vu Nguyệt Khánh vừa đến, toàn bộ đại điện liền yên tĩnh .

“Mọi người đều đến đủ cả sao? Hừ, Huyền Y đạo trưởng vào đêm khuya bảo ta đến đây không biết là có chuyện gì.” Vu Nguyệt Khánh một bộ dạng lạnh nhạt như thể chuyện không liên quan tới mình làm cho mọi người có chút tức giận bất bình.

Huyền Y đạo trưởng còn chưa nói, đã có người ở phía dưới kêu: “Vu Nguyệt Khánh, ngươi còn dám tới? Ngươi dùng nọc ong đặc biệt của Hồng Phong phái giết chết Thúy Ngọc Môn La Thải Anh, lại còn có Ngũ Hồ Bang Nhị đương gia nữa, nhĩ hảo ngoan độc a!”

Vu Nguyệt Khánh cười lạnh một cái: “Huyền Y đạo trưởng, đây là cách xử sự của Vũ Đương các ngươi sao? Để cho hạng người vô danh như thế đối với khách quý các ngươi mời đến hô to gọi nhỏ, hơn nữa, ta căn bản còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Người Trung Nguyên các ngươi, chính là làm việc như thế sao?”

Huyền Y đạo trưởng lập tức ho khan vài tiếng: “Vu thánh chủ, sự tình là như vậy, rất là không may, khi ta phái tiểu đạo đưa cơm đếnliền phát hiện Ngũ Hồ Bang Nhị đương gia chết ở  trên giường, mệnh căn đã đứt. Mà. . . . . . Thúy Ngọc Môn La cô nương cũng. . . . . . Chết ở  bên cạnh hắn.”

“Xin hỏi bọn họ là làm sao chết?”

“Hậu đương gia do đổ máu quá nhiều mà chết, mà La cô nương là do trúng nọc ong.”

“Ác? Nọc ong còn có thể lấy mạng người?”

“Đây là nọc ong đặc biệt do Hồng Phong phái sở chế, không chỉ có có thể gây tổn thương cho tính mệnh con người, bị trúng lượng lớn còn có thể toàn thân phù thũng mà chết, toàn thân đều là hồng pháo, không còn một chỗ hoàn chỉnh.”

“Nguyên lai là độc của Hồng Phong phái!” Vu Nguyệt Khánh vẻ mặt tươi cười, đột nhiên hắn biến sắc, tức giận: “Hồng Phong phái là ta tiêu diệt, vậy nhất định là nọc ong phải xuất từ tay ta sao?” Rồi mới nhìn chăm chú tên vừa rồi kêu: “Ngươi có chứng cớ gì? Ta tin tưởng ngươi nhất định có chứng cớ đi? Bằng không vì sao dám một mực chắc chắn chính là ta hạ độc a?”

“Ách. . . . . . Này. . . . . .” Người nọ dưới khí thế của Vu Nguyệt Khánh sợ tới mức nửa ngày nói không ra: “Kia, kia Hồng Phong phái do ngươi tiêu diệt, độc nhất định là do ngươi lấy từ Hồng Phong phái! Đạo lý đơn giản như thế, ngươi còn muốn chối.”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Bên cạnh mọi người bắt đầu phụ họa đứng lên.

“Không phải, không phải. Vu Nguyệt Khánh sẽkhông làm loại chuyện này, ta mỗi ngày cùng một chỗ với hắn, căn bản là không phát hiện cái loại độc mà các ngươi nói.” Hùng Đại đột nhiên đứng ra cao giọng nói.

Tất cả mọi người bị thanh âm của Hùng Đại dọa, lại trở nên lặng ngắt như tờ.

Vu Nguyệt Khánh đứng ở phía trước Hùng Đại, theo bản năng nghĩ muốn bảo hộ hắn. Quét mắt đến Huyền Y đứng ở một bên không nói lời nào, trong lòng cười thầm: lão cáo già này, nghĩ muốn đứng ngoài chuyện này? Hừ!

“Chuỵện ta diệt Hồng Phong phái, trên giang hồ mọi người đều biết. Hôm nay mặc kệ là ai dùng độc này, đều đã thành công hướng ánh mắt đến trên người của ta. Nói không chừng độc này. . . . . . Là ngươi, hay là ngươi? Cũng có có thể là ngươi hạ!” Vu Nguyệt Khánh tùy một lóng tay, mọi người lập tức kinh hoàng thất thố né tránh.

“Huyền Y đạo trưởng, ngươi cứ nói đi?”

Mọi người lại đem ánh mắt toàn tập trung tới trên người Huyền Y đạo trưởng.

“Không tồi, Vu thánh chủ nói có lý.”

“Ha hả, vẫn là đạo trưởng hiểu được lí lẽ.” Vu Nguyệt Khánh một câu đầy lòng cảm kích, nói cho cùng giống như Huyền Y đạo trưởng giúp hắn, khiến Huyền Y đạo trưởng sắc mặt có chút mất tự nhiên.

“Vừa rồi Huyền Y đạo trưởng nói, Hậu đương gia là cùng La cô nương chết cùng một chỗ, hơn nữa. . . . . . Hậu đương gia mệnh căn đã đứt, thửhỏi, đây cũng là chuyện có liên quan đi?”

Mọi người ngươi nhìn ta ta xem ngươi, đều không có ai lên tiếng.

“Ta chắc rằng mọi người trong lòng cũng nghĩ giống nhau, chỉ sợ. . . . . . Đây là bọn hắn tư tình *** loạn mới có thể phát sinh chuyện như vậy.”

Ngay tại lúc tất cả mọi người đồng ý với lời nói của Vu Nguyệt Khánh, một tiếng hét thê lương vang lên.

“Ngươi nói bậy!”

Chỉ thấy Phù Dật Kiếm cùng nữ tử hai mắt phù thũng, đầu mang bạch lăng đi đến.

“Sư muội ta luôn luôn an phận thủ thường, giữ mình trong sach. Chúng ta Thúy Ngọc Môn lại tất cả đều là nữ tử, trước khi xuống núi căn bản không nhận thức một người nam nhân nào, chớ nói chi là nàng chung ý Phù đại ca. Hậu Đại Hải kia bộ dạng khó coi như thế, sư muội ta sao có thể coi trọng hắn chứ?”

“Uy, ngươi nói cái gì!” Vài tên đệ tử Ngũ Hồ Bang vừa vặn đi tới, đi đầu là hán tử đeo khăn lam, mắng: “Hừ, Ngũ Hồ Bang chúng ta mặc dù ở trên võ lâm không có địa vị gì, nhưng ngay cả đương triều Hoàng Thượng đều đã kính chúng ta ba phần. Quyền, tiền, thế, chúng ta đều có, còn không xứng với cái gì chó má tiện nhân các ngươi sao?”

Ngũ Hồ Bang vốn là những hạng người thô lỗ chạy thuyền ở trên sông biển, há mồm khiến cho người của các môn phái khác thường thường lắc đầu.

“Hơn nữa, ả sư muội ngươi trong miệng cái gì mà giữ mình trong sạch cư nhiên lại ngủ trên giường Nhị đương gia chúng ta, Nhị đương gia chúng ta nhất định là do các ngươi hại chết!!”

“Cấp Nhị đương gia báo thù, cấp Nhị đương gia báo thù!!” Mấy người giơ đao hô to.

Vu Nguyệt Khánh kéo theo Hùng Đại đứng ở một bên, cũng đối hắn phụ nhĩ mật ngôn (chắc giống truyền âm nhập mật đi) nói vài câu. Trên mặt Hùng Đại tuy rằng lấp kín mê hoặc, nhưng vẫn là liên tục gật đầu.

“Các ngươi. . . . . . Các ngươi đừng quá mức! Phù đại ca, ngươi cần phải vì sư muội làm chủ a!” Ngũ Tú Lâm nói xong liền gào khóc.

“Ai nha! Cái gì làm chủ cho sư muội ngươi, sư muội của ngươi cũng không phải là người của Phù đại ca. Lại nói cho dù có quan hệ gì đi nữa, đều đã ngủ trên giường người khác, còn làm chủ gì a!” Câu nói đầy châm chọc chính là từ tục gia đệ tử phái Nga Mi.

“Ngươi. . . . . .” Ngũ Tú Lâm đang muốn nỗi giận, lại bị Phù Dật Kiếm ngăn cản.

“Ngũ cô nương, hiện tại nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, trước đem chuyện của sư muội ngươi giải quyết đi! Trong chốn võ lâm không hề can dựđếnquy định trong môn phái của người khác, tuy rằng ta thân là minh chủ võ lâm, nên vì việc này phụ trách, nhưng nơi này là Vũ Đương Sơn, không bằng chúng ta thỉnh Huyền Y đạo trưởng lời nói công đạo?”

Ngũ Tú Lâm cắn răng lui xuống dưới, âm thầm trừng Phù Dật Kiếm, lại phiêu mắt đến Vu Nguyệt Khánh đang một bên cười lạnh, trong lòng quyết định, nhất định phải đem hai người này chặt làm trăm mảnh, mới có thể báo thù cho sư muội.

Huyền Y đạo trưởng vốn không nghĩ sẽ quản việc này, lại ba lần bốn lượt bị lôi ra, trong lòng hơi có chút khó chịu.

“Các vị, tuy rằng đã xảy ra chuyện không theo mong muốn của bổn phái, nhưng nếu đã xảy ra, chúng ta sẽ truy tra ngọn nguồn, mấy ngày nữa là võ lâm đại hội, không bằng chúng ta đến lúc đó tái hiệp thương? Như thế nào?”

“Không được!” Ngũ Tú Lâm một hơi phản đối, chỉ vào Vu Nguyệt Khánh nói: “Hung thủ chính là hắn, tại sao muốn tới võ lâm đại hội mới giải quyết?”

“Vì sao Ngũ cô nương một mực chắc chắn chính là Vu thánh chủ gây nên? Hay là ngươi có chứng cớ gì?” Huyền Y đạo trưởng tò mò hỏi.

“Này. . . . . .” Ngũ Tú Lâm đương nhiên không thể nói là bởi vì các nàng muốn cướp Thương Nguyệt Thần Công, cho nên trong nhất thời không nói được.

“Hừ, để ta nói cho!” Vu Nguyệt Khánh cùng Hùng Đại đang đi vào giữa Ngũ Tú Lâm, Phù Dật Kiếm cùng Ngũ Hồ Bang.

“Ta xế chiều hôm nay mới nghe nói, ngay tại buổi sáng, La cô nương hẹn Hậu đương gia đến một nơi khá xa núi thái tử, lợi dụng sắc đẹp làm cho Hậu đương gia vì nàng trộm Thương Nguyệt Thần Công!”

“Cái gì. . . . . .” Mọi người một mảnh kinh hô, ai đến đây cũng hiểu rõ, ngầm trong chuyện này, đều muốn cướp được Thương Nguyệt Thần Công, nào biết hôm nay cư nhiên bị người khác giành trước .

“Mà lúc này, đây là vị đại phu không hề có võ công cũng là bằng hữu của ta vừa vặn nghe thấy được bọn họ nói chuyện, La Thải Anh lại giơ kiếm chém đến. Hùng Đại, đem áo cởi xuống.”

“Ác. . . . . .” Hùng Đại cởi áo xuống, dãi băng màu trắng được băng bó tốt ở trên da thịt màu đồng có vẻ chói mắt cực kỳ.

“Đem áo mặc vào.” Vu Nguyệt Khánh đợi mọi người thấy rõ lại lập tức phân phó.

“Hắn nếu không có võ công, sao lại trốn thoát khỏi tay La Thải Anh?” Tên đeo khăn lam của Ngũ Hồ Bang hỏi.

“Là đạo trưởng Vô Minh củaphái Vũ Đương cứu hắn.”

Huyền Y gọi Vô Minh tới, chứng thật việc này.

“Lại nói ta cùng Ngũ Hồ Bang hoàn toàn không có lui tới, nhị không thù hận, sao có thể hại hắn đi? Ngược lại là La Thải Anh, thấy việc này bị bằng hữu của ta nghe qua , nhất định thực lo lắng, liền lại muốn đánh gãy chủ ý của Hậu đương gia, thế là. . . . . .”

“Hừ, Thúy Ngọc Môn, Ngũ Hồ Bang chúng ta không để yên cho các ngươi!!”

Bởi vì Vũ Đương là nơi thanh tu, hai phái đều cho rằng nơi đây không phải là nơi dùng đểchấm dứt ân oán.

Đêm đó, Ngũ Tú Lâm liền ly khai, Ngũ Hồ Bang cũng bởi vì đương gia đã chết, cừu gia Thúy Ngọc Môn rời đi khiến cho bọn họ cũng sớm xuống núi, không muốn tái lưu lại.

Trở lại trong phòng đã là giờ Tí.

“Xảy ra chuyện gì? Một đường cũng không nói chuyện.”

“Ngươi lừa người, ta cũng lừa người.” Hùng Đại buồn bực nói.

Vu Nguyệt Khánh thở dài, thật là một người thành thật.

“Võ lâm chính là như vậy, không phải ngươi gạt ta, chính là ta lừa ngươi. Ở nơi này chỉ cần nói thực một câu, ngươi liền không thấy được thái dương ngày mai.”

“Ta không thích nơi này, Vu Nguyệt Khánh, chúng ta sớm một chút trở về đi.” Hùng Đại phun ra mong muốn trong lòng.

“Đừng nóng vội, chờ mọi chuyện xong xuôi, chúng ta liền trở về.” Vu Nguyệt Khánh cười nói, hắn muốn đem Hùng Đại mang về Vu Nguyệt Minh, cả đời cùng gấu ngốc này chung một chỗ.

“Ân, cha mẹ ta nhất định nhớ thương ta! Ta cũng hảo nhớ Thiện Dược Đường, hảo nhớ bằng hữu trong trấn nha! Mẹ ta lúc trước còn thúc giục ta sớm một chút thành thân, nói không chừng lúc này trở về sẽ cưới vợ .” Hùng Đại vui vẻ nói, mà một bên Vu Nguyệt Khánh sắc mặt càng ngày càng khó coi.