Khi Quân Hôn Gặp Gỡ Tình Yêu

Chương 39: Xin chào, thương yêu




Cho dù vẫn có chút ngượng ngùng, Tôn Đào Phi vẫn nhắm mắt miễn cưỡng vào phòng bếp.

“Sao mặt bình thường rồi.” Từ khi bước vào phòng bếp, ánh mắt của Tôn Đào Phi liền bắt đầu tránh trái tránh phải, chính là không chịu nhìn thẳng vào mắt Trình Phi Viễn.

Trình Phi Viễn nhíu mày, vợ mình lại xấu hổ, đành tha cho cô một lần. Dù sao hiện tại cũng sẽ bị nhiều người nhìn, dù sao đêm dài đằng đẵng, hắc hắc, hắn có thời gian.

“Tốt lắm, còn có chuyện gì sao?”

Tôn Đào Phi vội vàng khoát khoát tay, “Không cần, phần còn lại em tự mình làm được. Em đã nhờ chị dâu tới giúp một tay, anh đi ra ngoài với mẹ đi.” Nếu hắn vẫn tiếp tục ở đây, cô dám cam đoan hôm nay tất cả thức ăn nướng, không cần mở lò, trực tiếp đặt ở trên mặt cô nướng liền OK.

Đưa mắt nhìn Trình Phi Viễn rời đi, Tôn Đào Phi mới bắt đầu bóc cắt tỏi ở trong phòng bếp, điều chế hương liệu. Không lâu sau, Chu Du Thanh liền tự nhiên đi tới như gió mát.

“Phi Phi, hôm nay em chuẩn bị làm những món ăn gì?”

Tôn Đào Phi thả hành lá trong tay ra, đưa thực đơn đã nghĩ trước đó cho Chu Du Thanh.

“Làm phiền chị, chị dâu.”

Chu Du Thanh cười cười, “Đừng khách khí như vậy, chúng ta là người một nhà mà.”

“Aizz, Phi Viễn, tiểu tử thúi này, không thể cứ đưa bài cho mẹ vợ cháu.” Ông nội hù dọa Phi Viễn mới vào.

“Không cho phép mấy người nháy mắt ra dấu, muốn lừa gạt ông cụ tôi, còn non lắm.”

Tôn Đào Phi và Chu Du Thanh ăn ý cười một tiếng, không hẹn mà cùng lắc đầu một cái.

Đợi đến khi Tôn Hải Dương và Chu Thành Phi tới thì bọn Tôn Đào Phi đã chuẩn bị gần xong, cũng chỉ chờ hạ nồi.

“Chị, em nói ở đây làm sao lại thơm như vậy? Hóa ra là chị đang kéo mì, thật là hiểu rõ lòng em!” Tôn Hải Dương có lỗ mũi chó thật thính liền chui vào phòng bếp.

“Oh oh, thì ra là còn có một đại mỹ nữ.” Nhìn tới Chu Du Thanh, hắn vừa sợ vừa hô to ra tiếng.

“Đại mỹ nữ gì, chị không dám nhận, em cứ giống như chị em, cũng gọi chị là chị đi!” Chu Du Thanh đại khái là bị lời nói của Tôn Hải Dương chọc vui, nụ cười trên mặt càng rực rỡ chói mắt.

“Vậy không phải em được lợi thật lớn sao, thêm một chị đẹp. Chị hai.” Nói xong, Tôn Hải Dương cười ha ha kêu một tiếng.

“Ngoan a!” Chu Du Thanh cười híp mắt sờ sờ đầu tóc ngắn của hắn.

Tôn Đào Phi vô cùng vui vẻ, thì ra là chị dâu cô còn có một mặt vui đùa như vậy!

“Nói cái gì đó. Náo nhiệt như thế?” Chu Thành Phi không biết từ lúc nào chui vào phòng bếp, lỗ mũi ngửi ngửi ở bên trong, ảo não nói, “Em không nên đi vào, hiện tại bụng càng đói lả. Hai vị mỹ nữ, lúc nào thì ăn cơm a?” Nói xong lời cuối cùng, trên mặt của hắn đã khổ hề hề.

Tôn Đào Phi bật cười, “Vậy cậu mau bảo mọi người thu bàn, chuẩn bị ăn cơm.”

“Yes Sir!” Chu Thành Phi chạy như một làn khói ra ngoài.

Xoay người, Tôn Đào Phi liền phát hiện tiểu tử thúi Tôn Hải Dương đang ở một bên ăn vụng.

“Em dừng tay cho chị!” Tôn Đào Phi hù dọa.

Tôn Hải Dương tội nghiệp đặt đôi đũa trong tay xuống, “Chị, em thật sự là quá đói rồi.”

“Đi ra ngoài, NOW!” Chỉ vào cửa bên ngoài, Tôn Đào Phi ra lệnh.

Tiểu tử thúi này quá mất mặt.

“Phi Phi, em trai em thật đáng yêu, thật nghe lời em nói. Không giống Thành Phi, rất xảo quyệt, nhà chị không ai dạy bảo được nó, chỉ có lời nói của cha chị nó còn có thể nghe đôi câu.” Quay đầu, Tôn Đào Phi đã nhìn thấy Chu Du Thanh cười hài hước với cô.

Tôn Đào Phi cười ha ha, Chu Thành Phi mà cần người dạy bảo sao, hắn không đi dạy dỗ người khác đã may mắn lắm rồi. Em trai mình có bộ dáng như một đứa trẻ chưa lớn, chị ấy làm chị sao có thể không trông nom.

Một mùi thơm xông vào mũi, những bát mì thơm ngon mê người đã được bưng ra ngoài.

Khí trời đã vào cuối thu nên cũng không quá nóng, nhưng bởi vì dùng sức quá lớn, trong chốc lát, Tôn Đào Phi đã bị nóng đến đầu đầy mồ hôi.

Dần dần, trong phòng bếp chỉ còn lại một mình Tôn Đào Phi, lúc này Trình Phi Viễn lại chui vào.

Tôn Đào Phi ngạc nhiên, “Sao anh không đi ăn cơm?”

Trình Phi Viễn từ phía sau ôm lấy thân thể của cô, “Anh làm em vất vả rồi, vợ!”

Tôn Đào Phi khẽ mỉm cười, giùng giằng muốn thoát khỏi hai tay của Trình Phi Viễn, giọng nói cũng không khỏi mềm hơn, “Đừng lộn xộn, nhanh đi ăn cơm đi!”

Trình Phi Viễn buông đôi tay ra, nhanh chóng rời khỏi phòng bếp. Tôn Đào Phi mỉm cười lắc đầu một cái, đúng là tính trẻ con.

Rất nhanh, tiếng đẩy cửa lại vang lên, Tôn Đào Phi theo bản năng ngẩng đầu lên, Trình Phi Viễn vốn là đã ra ngoài lại xuất hiện, hơn nữa trong tay còn cầm một cái khăn lông.

Ôm lấy thân thể Tôn Đào Phi, Trình Phi Viễn dịu dàng lau mặt cho cô.

“Vợ, anh chỉ làm lần này, lần sau dù là ông trời muốn ăn, anh cũng không làm!”

Mặt trái xoan của vợ đỏ bừng, lấm tấm mồ hôi, con ngươi sáng trong ướt át, đúng là rất động lòng người. Nhưng hắn cũng rất đau lòng, mọi người bên ngoài ăn khí thế ngất trời, vợ hắn lại mệt ngất ở đây.

Tôn Đào Phi buồn cười nhìn Trình Phi Viễn, hắn nói chuyện gì đây.

Gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, mang theo sự cố chấp và chuyên chú, giống như thế giới của hắn cũng chỉ còn lại có chuyện lau mặt cho cô. Ấm áp, mềm mại, ngọt ngào, như ánh mặt trời ngoài cửa sổ, tràn vào lòng cô, rồi đến cả tứ chi hài cốt. (Kiểu như thấm đượm lòng người á)

Đoạt lấy khăn lông trong tay hắn, Tôn Đào Phi tùy tiện xoa xoa, cười nhẹ nhàng thoái thác Trình Phi Viễn, “Tốt rồi, anh mau đi ra ăn đi, hai chúng ta đều ở trong phòng bếp làm gì, một lát nữa em cũng đi ra ngoài.”

“Anh mặc kệ, hai chúng ta phải cùng đi ra ngoài, em không ra ngoài, anh cũng không ra!” Nói xong, Trình Phi Viễn đứng bên tường như con chó què, bộ dáng như kiểu Tôn Đào Phi không ra, hắn sẽ đứng ở bên tường dài dài.

Tôn Đào Phi bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn phòng bếp lộn xộn lung tung, chỉ có thể đi theo Trình Phi Viễn ra cửa.

“Trước kia lão Tôn còn ở quân khu thì tôi thích nhất là món mì kéo này của ông ấy, hơn nữa khi tức giận ăn một miếng, cũng sẽ thoải mái.”

Tôn Đào Phi khẽ mỉm cười, ba chồng nói thoải mái như thế, là lần đầu cô thấy.

Bỗng nhiên nhìn thấy con dâu mình xuất hiện ở bên cạnh bàn, Trình Thiết cười híp mắt nói, “Phi Phi, con quả nhiên là học hết tay nghề của ba con, tay nghề của ba con cũng coi như là có người nối nghiệp!”

Tôn Đào Phi khiêm tốn nói, “Chỉ cần ba ăn được vui vẻ là tốt rồi, về phần tay nghề ba con, cong cũng chỉ học được tám chín phần.”

“Ngon lắm. ngon lắm!” Mẹ chồng cô liền nói liên tục hai lần.

“Đồ thím nhỏ làm ăn ngon thật, đây là mì ngon nhất Đóa Đóa từng ăn!” tiểu công chúa Trình Đóa Đóa nhấp một hớp nước mì, vuốt bụng nhỏ, thở dài tựa như tiểu đại nhân. Chọc Tôn Đào Phi cười ha ha không ngừng.

“Tất nhiên, vợ chú làm làm sao kém!” Trình Phi Viễn ôm vai Tôn Đào Phi, cười đắc ý, ý vị khoe khoang mười phần.

Lần này mọi người hoàn toàn cười lên ha hả, ánh mắt lập tức tụ hợp ở trên mặt Tôn Đào Phi. Khiến Tôn Đào Phi sửng sốt bị mọi người nháo đến đỏ mặt.

Nhìn mọi người thích mì của hắn, thổi phồng cô, trong lòng Tôn Đào Phi cũng vui vẻ, dù sao mọi người thích, mặc dù cô mệt mỏi, nhưng những thứ này đâu có là gì!

Buổi chiều, chơi mạt chược chơi mạt chược, còn dư lại lại đánh bài một bàn cùng nhau. Tiếng tranh luận, tiếng nói cười, cả một buổi chiều vang lên không ngừng.

Đợi đến buổi tối khi mọi người trở lại khách sạn rồi, Tôn Đào Phi liền lập tức vọt vào phòng tắm, tắm thỏa thích. Sau đó nằm lỳ ở trên giường không động đậy.

Trình Phi Viễn từ khách sạn trở lại, bước vào phòng ngủ liền thấy vợ mình cả mái tóc ướt nhẹp, mắt mơ màng, nằm lỳ ở trên giường, mệt mỏi rã rời.

Trình Phi Viễn không chút suy nghĩ, vội vàng lấy ra một cái khăn lông từ trong ngăn kéo, bọc mái tóc không dài lắm của vợ mình, dịu dàng lau từng lần một.

Tôn Đào Phi hé mắt, hữu khí vô lực hàm hồ nói, “Anh về rồi à, Bàn Đinh không về chung với anh sao?”

Trình Phi Viễn nhẹ “Ừ” một tiếng, nghe không ra tâm tình tốt hay xấu.

Trình Phi Viễn khẽ mỉm cười, tâm tình chợt khá hơn, “Nó không ở nhà, chúng ta vừa lúc sống thế giới hai người.”

Tôn Đào Phi yên lặng nhắm mắt lại, trực tiếp bỏ qua câu nào đó của ai kia.

“Anh mau đi tắm đi, thúi mún chết.” Tôn Đào Phi đẩy nhẹ Trình Phi Viễn.

Trình Phi Viễn lập tức hít hà trên người mình, không có mùi lạ gì nha! Tuy nhiên, nếu vợ mình nói vậy rồi, người chồng như hắn tự nhiên sẽ làm theo.

Hôn một cái lên mặt Tôn Đào Phi, Trình Phi Viễn mới chịu đứng dậy đi lấy áo ngủ, vừa hát “Hoa xanh trong quân” vừa đi tắm theo yêu cầu của vợ mình.

Khóe miệng Tôn Đào Phi hơi cong lên, mang nụ cười thỏa mãn nhắm mắt lại, ngọt ngào đi hẹn hò với Chu Công.

Bộ dáng vợ mình ngủ mặc dù thật đáng yêu. Nhưng đoàn trưởng Trình của chúng ta lại có chút buồn bực, không phải nói qua thế giới hai người sao?

Bất quá, rất nhanh, tâm tình đoàn trưởng Trình của chúng ta liền lại tốt lên, không sao, bọn họ còn nhiều thời gian.

Nhẹ nhàng vén chăn lên, Trình Phi Viễn nhẹ nhàng đem vợ mình ôm vào trong ngực, Tôn Đào Phi khẽ rên một tiếng, tự nhiên mà tìm vị trí thoải mái trong ngực hắn, rồi sau đó khóe môi nhếch lên nụ cười thỏa mãn.

Trình Phi Viễn chỉ cảm thấy lòng mình mềm nhũn, vui thích, ngọt ngào, cũng rất yêu bộ dạng mềm mại đáng yêu như con mèo nhỏ của vợ mình.

In xuống nụ hôn trên trán, gương mặt, khóe miệng của Tôn Đào Phi, lấy được can ủi, đoàn trưởng Trình mới hài lòng nhẹ nhắm mắt lại.

Sáng sớm, Tôn Đào Phi gối lên lồng ngực ấm áp của Trình Phi Viễn, chậm rãi mở mắt.

Dưới ánh mặt trời, ngũ quan Trình Phi Viễn như điêu khắc, mất đi nét cương nghị bình thường, nhu hòa tinh khiết như con nít.

Tôn Đào Phi đưa tay sờ sờ phiá trên, có lẽ chỉ có lúc ngủ, mới có thể làm cho người đàn ông này có dáng vẻ như một đứa bé.

Lông mi dưới tay khẽ run, Tôn Đào Phi nhanh chóng rút tay về, có tật giật mình nhắm chặt mắt.

Chờ cả nửa ngày, một chút động tĩnh bên cạnh cũng không có, Tôn Đào Phi cuối cùng nhịn không được mà tò mò mở mắt, liền ngã vào cặp mắt mang nụ cười bướng bỉnh của Trình Phi Viễn.

“Như thế nào, chồng em đẹp trai chứ!” Nháy mắt mấy cái, Trình Phi Viễn cười đến đắc ý rực rỡ.

Tôn Đào Phi đỏ mặt, im lặng xoay đầu đi. Vành tai đột nhiên bị đôi môi mềm mại ngậm.

Tôn Đào Phi thầm kêu, không tốt, khinh thường mất Kinh châu.

Da thịt nhanh chóng ửng đỏ, mềm mại trắng mịn, giống như là hoa đào nở rộ tháng tư, thấm hương say người. Trình Phi Viễn nhìn đăm đăm.

Cảm nhận được tầm mắt của hắn, cả người Tôn Đào Phi càng nóng ran. Đẩy Trình Phi Viễn nửa đè ở trên người cô một cái, “Anh đứng lên!”

Đoàn trưởng Trình của chúng ta chẳng những không đứng lên, mà những lời này của Tôn Đào Phi giống như cho hắn khích lệ cực lớn. Cúi đầu, hắn không khách khí khẽ hôn lên cái cổ mịn màng của cô, không biết bao nhiêu lần, ăn hoài không ngán.

Dây lỏng loẹt của áo choàng tắm bên hông bị nhẹ nhàng linh hoạt kéo ra, da mềm như dương chi bạch ngọc, trong nháy mắt khiến Trình Phi Viễn đỏ mắt. Môi lửa nóng in chặt lên môi đỏ mọng hơi vểnh lên của Tôn Đào Phi, tiến quân thần tốc, dây dưa mạnh mẽ nghiêng trời lệch đất. Khớp xương rõ ràng, bàn tay khô ráo trực tiếp đắp lên, hắn yêu thích mềm mại không buông tay, véo nhẹ xoa chậm.

“Phi Viễn, Phi Viễn...” Tôn Đào Phi mở mắt mờ mờ, thở khẽ yêu kiều, một lần một lần giống như là muốn gọi vào chỗ sâu nhất đáy lòng Trình Phi Viễn.

Đáy lòng Trình Phi Viễn mềm như một vũng nước suối, hung ác muốn bóp nát người bên dưới nuốt vào miệng. Chỗ nóng rực cũng càng cương cứng.

Cho dù đã là tên đã lắp vào cung, Trình Phi Viễn vẫn cố nén, chỉ vì có thể để cho mình vợ thoải mái.

“Phi Phi!”

Tôn Đào Phi mở ra con ngươi mịt mờ, liếc nhìn theo phương hướng của thanh âm. Trình Phi Viễn cười nhẹ hai tiếng, môi nóng bỏng ngậm hồng mai đã đứng thẳng nở rộ ở trong không khí, bú mút có tiếng

“Phi Viễn!” Ôm chặt đầu đinh của Trình Phi Viễn, muốn đẩy đầu của hắn ra, nhưng lại không bỏ được.

“Ừ, anh ở đây!” Ngón tay nhẹ nhàng trượt vào hai chân thon dài trắng noãn, tìm được cánh hoa béo mập, khẽ xoa vuốt, cho đến khi ngón tay dính ướt. Mới chậm rãi đẩy vào, hợp làm một với người phía dưới, vào sâu ra cạn.

Tôn Đào Phi ô ô khẽ rên ra tiếng, cảm thấy như một lát đặt mình trong thiên đường, một lát đặt mình trong địa ngục. Mình giống như là một chiếc thuyền lá nhỏ, chỉ có thể phập phồng trầm luân theo động tác của người khác.

Khẽ vuốt ve sau lưng trần của Tôn Đào Phi, Trình Phi Viễn thỏa mãn than nhẹ.

“Phi Phi, em thích anh không?” Hơi thở của Trình Phi Viễn nóng rực, phun ở vành tai cổ của Tôn Đào Phi, nhiệt độ mới vừa lui xuống lại dần dần tăng trở lại.

Tôn Đào Phi mở ra cặp mắt sương mù dày, không mấy thanh tĩnh gật đầu liên tục.

Trình Phi Viễn cười một tiếng, cúi đầu, chính là những nụ hôn nóng bỏng chạy dài khiến người hít thở không thông.

“Anh cũng thích em, Phi Phi!”

Trong nháy mắt Tôn Đào Phi tỉnh táo lại, mặt bỗng chốc đỏ đến mức giống như là mông khỉ, cặp mắt trong suốt thẳng nhìn chằm chằm Trình Phi Viễn, hắn mới vừa nói thích cô.

Cười ha ha, Tôn Đào Phi chỉ ngây ngốc nói, “Em cũng thích anh!”

“Anh cũng thích em!” Trình Phi Viễn vui rạo rực thốt ra tiếng, hôn lên môi đỏ mọng của Tôn Đào Phi.

Ánh mặt trời nghịch ngợm, xuyên thấu qua khe hở màn che len lén chui vào, làm như cũng muốn gia nhập tổ ngọt ngào của hai vợ chồng.

“Phi Phi, sao mặt cháu đỏ như vậy, không phải là ngã bệnh chứ!” Bà nội vừa nói, đôi tay đã tự đặt lên cái trán Tôn Đào Phi.

Tôn Đào Phi vô lực thầm thở dài, cô thế nào cảm thấy bà nội giống như là cố tình quấn lấy cô, nắm chặt cô không thả, ngày hôm qua như thế, hôm nay cũng là như thế, cô nhớ hình như cô không có đắc tội bà cụ mà!

Nắm tay lại, bà nội rất là khổ não nói, “Không có bị sốt, sao hồng như vậy!”

Khóe miệng Tôn Đào Phi rụt rụt, đôi mắt bà nội có thể đừng nháy nhanh như vậy hay không, miệng cong lên cao như vậy, thật là rất trêu chọc cô.

Lúc này, Trình Phi Viễn đi tới, nhẹ nhàng ôm bà nội qua một bên, nháy mắt mấy cái, cười hì hì nói, “Bà nội, mặt của Phi Phi đỏ như vậy, bà muốn biết nguyên nhân, cháu nói cho bà biết, tuy nhiên bà nói cho cháu biết một việc trước.”

Bà nội cười liếc nhìn Trình Phi Viễn, “Cháu nói đi?”

“Sao mặt của bà đỏ như vậy?” Trình Phi Viễn cười thật gian trá.

Tôn Đào Phi cũng ha ha cười không ngừng bên cạnh, lúc này cô mới phát hiện ra mặt của bà nội hình như cũng rất đỏ nha!

“Tiểu tử thúi!” Bà nội vỗ cánh tay Trình Phi Viễn, xoay người đi về gian phòng của mình.

Trình Phi Viễn đắc ý kéo Tôn Đào Phi qua, nhíu mày, “Như thế nào, vợ!”

Tôn Đào Phi bấu cánh tay hắn, không đáp.

Hai ngày sau, đội quân hùng dũng rời khỏi thành phố W như lúc đến, trong nhà náo nhiệt lập tức hoàn toàn lạnh lẽo hơn.