Khi Tiên Lộ

Chương 20: Thân thể mới




Sau khi hôn mê cũng không biết đã qua bao lâu, Lưu Ngọc từ trong sâu thẳm yếu ớt tỉnh lại.

Nhưng những lời nữ thần Nguyệt Dao trước khi chết vẫn còn văng vẳng bên tai, Lưu Ngọc liền giật mình cả kinh, vội vàng giơ tay lên hướng trước ngực sờ soạng một cái.

“A!” Trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, tâm tro lạnh như muốn chết.

Ông trời a, đại địa a! Nữ nhân ghê tởm này cư nhiên không phải là nói giỡn, thật đúng là đem ta biến thành nữ nhân! Lưu Ngọc còn đang ôm hy vọng lời nói trước khi chết của nữ nhân kia chỉ là vui đùa, không nghĩ tới chuyện này rõ ràng không phải nói đùa, hiện tại hắn chỉ cần chạm nhẹ phía trước là có thể cảm giác được bộ ngực căng tròn mềm nhũn, phát triển hết sức sung mãn.

Lưu Ngọc không khỏi cắn răng nghiến lợi nghĩ: “Quả nhiên vẫn là nương nói rất đúng, nữ nhân xinh đẹp đều không phải là người tốt a!”

Vào giờ khắc này, trong lòng Lưu Ngọc dâng lên một cổ lửa giận không tên, thầm nghĩ tìm thứ gì đó phát tiết một phen, vì vậy liền nén giận đưa cánh tay ngọc thon dài trắng nõn vung lên.

“Ầm!” Chỉ thấy lực lượng cường đại bàng bạc từ năm ngón tay phún ra, lại đem một khối hổ phách đài hết sức to lớn cách đó không xa nổ tung.

“Nha!” Thấy vậy Lưu Ngọc không nhịn được giật mình bưng kín cái miệng nhỏ nhắn, trong lòng tràn đầy ý không thể tin.

Hai mắt dường như có chút thất thần, bất giác đứng lên lẩm bẩm: “Làm sao có thể? Thực lực của ta thế nào lại cường đại nhiều như vậy?”

Lưu Ngọc hết sức rõ ràng, nếu như nói trước đó hắn dùng hết toàn lực mới có thể phá hủy một khối hổ phách ngưng kết khổng lồ như thế, hiện tại hắn chỉ dùng ba thành công lực cho một kích vừa rồi, cư nhiên cũng có thể tạo thành hiệu quả tương tự.

Lưu Ngọc cho là mình đúng là đang nằm mơ, ngay sau đó dùng đầu ngón tay bấm một cái ở trên đùi, thế nhưng trên thân thể lại truyền đến cơn đau hết sức rõ rệt, lại chân thật nói cho hắn biết, đây không phải là mộng mà là sự thực.

Bất quá thu được lực lượng cường đại, cái giá phải trả là biến thành nữ nhân sao?

Lưu Ngọc có chút rầu rĩ suy nghĩ, kết quả như thế thật ra thì hắn cũng đã đoán biết trước, không thể nói đặc biệt ngoài ý muốn, dù sao nữ thần Nguyệt Dao trước khi chết cũng đã nói cho hắn biết, nhưng lúc chuyện này thật sự xảy ra thì trong lòng Lưu Ngọc vẫn là trống rỗng, không nói ra được uất nghẹn cùng khổ sở.

Huống hồ sau này bị người quen nhìn thấy cái bộ dáng này của mình, sẽ cảm thấy thế nào đây? Còn có đệ đệ sau này sẽ đối đãi thế nào với ta, có thể tiếp nhận ca ca đột nhiên trở thành trưởng tỷ sao? Càng chìm vào trong dòng suy nghĩ sâu xa Lưu Ngọc càng cảm thấy khó đi, hắn biết thời khắc gian nan nhất thật ra chỉ vừa mới bắt đầu, biến thành cái gì đối với chính mình mà nói cũng không trọng yếu, mục tiêu duy nhất hiện tại của hắn là chấn hưng Lưu gia để cho đệ đệ có một tương lai tươi sáng hơn, nhưng giả như mình bỗng nhiên từ nam nhân biến thành nữ nhân, chắc chắn sẽ trở thành yêu nghiệt trong mắt tuyệt đại đa số mọi người, ngay cả đệ đệ hắn cũng sẽ bị miệng lưỡi thế nhân làm dính líu, mà tất cả nỗ lực vốn để chấn hưng Lưu gia từ trước đến nay cũng rất có thể bị nước cuốn đi, đây mới là sự tình khiến cho Lưu Ngọc không cách nào tiếp nhận.

Trên đời này nam chủ nữ phụ, trong nhà có một người đàn ông là một việc phi thường trọng yếu, thậm chí quan trọng đến mức liên quan đến sinh tử tồn vong của gia tộc, nam tử mười lăm tuổi đã có thể lấy vợ rất có thể hắn đã trở thành chủ của một gia đình, nhưng hắn bỗng nhiên lại trở thành con gái, tình huống kia liền hoàn toàn thay đổi, nữ nhân hoàn toàn không được coi trọng thậm chí rất nhiều người nghĩ nữ nhân chẳng qua là loại chỉ biết phụ thuộc vào nam nhân mà thôi, trừ khi người nữ nhân này rất lợi hại khiến đại bộ phận nam nhân đều sợ nàng, hơn nữa loại lợi hại này cũng chân chính xuất phát từ quyền lực của nàng, nhưng trên thực tế nữ nhân như vậy trên đời này ít lại càng ít, huống chi hắn thân là một nam nhân sau đó mới biến thành nữ nhân, là một thứ yêu nghiệt trong mắt mọi người, có thể trở thành đồ chơi của đám quyền quý bại hoại là đã tốt hơn so với số phận của những người có địa vị thấp kém rồi.

Dĩ nhiên Lưu Ngọc tin tưởng với bản lĩnh bản thân hắn sẽ không để loại khả năng này xảy ra, nhưng tương đối mà nói nguyện vọng chấn hưng Lưu gia cũng quả thực bởi vì thân thể mình biến đổi mà trở nên ngày càng xa xôi.

Thở dài thật sâu, Lưu Ngọc vươn đôi ngọc thủ đã trở nên thon dài trắng nõn, vóc dịch thể trong suốt trong hổ phách trì lên rửa mặt, cảm giác thanh tỉnh một chút đồng thời cũng thấy rõ tướng mạo bây giờ của mình.

Không thể nói là vô cùng xinh đẹp nhưng mà khí chất quả thực bất phàm. Nói đúng ra có một loại cảm giác như thuộc về tiên nữ vậy phiêu dật xuất trần, ngũ quan đều rất tinh sảo, hơn nữa phối hợp ở trên gương mặt cũng thập phần hài hòa, phảng phất như hàm chứa một loại nhàn nhạt ưu thương, khiến cho người ta không nhịn được liền sinh lòng thương tiếc, thân thể mảnh mai yêu kiều hơi có vẻ đơn bạc thật giống như liễu yếu phù phong, càng làm cho người khác muốn ôm vào trong ngực che chở.

“Không nghĩ tới a không nghĩ tới, ta lại biến thành bệnh Tây Thi.” Lưu Ngọc có chút im lặng, cổ nhân thuật lại Tây Thi là một cô gái tuyệt đẹp nhưng trời sinh có trái tim không tốt, chính là một cái bệnh mỹ nhân, lúc đi vẫn thích hai tay đè ở ngực, cho nên mới có tây tử bưng tâm chi ngữ. Bây giờ cư nhiên chính mình lại biến thành bộ dáng này, đẹp thì có đẹp nhưng cơ thể thật sự là quá yếu.

Mặc dù trong thân thể nhỏ nhắn mềm mại này kì thực ẩn chứa chỗ lực lượng làm cho người ta không thể khinh thường, nhưng người khác cũng không cảm thấy như vậy, ngược lại dễ dàng đưa tới những ý nghĩ ong bướm, Lưu trong lòng Lưu Ngọc cũng không cam tâm tình nguyện như vậy, bất quá việc đã đến nước này cũng chỉ có thể đi từng bước tính từng bước.

…….

Vốn là Lưu Ngọc cho rằng chuyện tạm thời kết thúc tại đây, bây giờ hản là mình nên nghĩ biện pháp đi ra ngoài, hoàn toàn không nghĩ tới bên tai lần nữa lại truyền đến thanh âm tuyệt vời của nữ thần Nguyệt Dao: “Ha ha, tiểu tử, thân thể mới ta cho ngươi rất tốt phải không? Nếu ngươi đã tỉnh lại, nhất định là đã nhìn thấy rồi. Thật ra thì ngươi cũng chớ có trách ta, bởi vì ta chỉ còn lại một ít lực lượng, muốn đem ngươi cải tạo thành hoàn mỹ nam tử đã là không thể, cho nên dứt khoát cải tạo thành một mỹ nữ, hắc hắc, không nên giận ta nha, kỳ thực làm nữ nhân tốt vô cùng chỉ cần làm thật khéo, còn có thể hưởng thụ được không ít chỗ tốt mà nam nhân vĩnh viễn không có cơ hội hưởng thụ đâu, từ phương diện này mà nói ngươi hẳn là nên cám ơn ta mới đúng chứ… Đương nhiên bởi vì lực lượng ta không còn nhiều, cho nên không cách nào cải tạo một lần là xong, hiện tại ngươi còn là bán nam bán nữ vì cái thứ đáng ghê tởm của nam nhân vẫn còn, vì vậy trong mấy tháng này ngàn vạn lần đừng để cho nam nhân phát hiện trên thân thể ngươi có dị thường, nếu không hậu quả… hắc hắc, ngươi tự hiểu!”

Lưu Ngọc nghe xong, sắc mặt nhất thời lại là tối sầm, mặc dù biết cái này chẳng qua là thanh âm nữ thần lưu lại, vẫn là không nhịn được mắng to một tiếng: “Khốn kiếp! Ngươi còn ngại hại ta còn thiếu sao?! ”

Dĩ nhiên Lưu Ngọc biết “chủ mưu” đã yên nghỉ, cho nên hắn biết mình không để ý hình tượng mà vẫn chửi ầm lên cũng chỉ là đàn gảy tai trâu, cuối đành bất đắc dĩ thở dài, đồng thời Lưu Ngọc cũng hiểu nữ thần muốn nói cái gì mà cải tạo chưa có hoàn thành rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, bởi vì hắn phát hiện mình bây giờ quả thật đúng là một cái yêu nhân. Mặc dù các bộ vị trên người đều đã cùng một dạng như nữ nhân, thậm chí ngay cả trước ngực cũng đã có cặp tuyết lê hoàn mỹ mê người, đường cong buộc vòng quanh đủ để cho bất kỳ nam tử nào cũng phải miệng lưỡi khô khan, có đều phía dưới vẫn còn dấu hiệu của thứ đó, mặc dù nhỏ đi một vòng, bất quá coi như ba tháng sau nó cũng sẽ triệt để biến mất, nơi ấy sẽ biến thành phương thảo tốt tươi, nhưng bây giờ không thể phủ nhận mình chính là một cái yêu nhân thực thụ.

Suy nghĩ một chút, nếu như bị người phát hiện mình bây giờ nam không ra nam, nữ không ra nữ, Lưu Ngọc đã cảm thấy nổi da gà, da đầu tê dại. Khi còn bé có nghe nói qua mấy nam tử biến thành yêu nhân, bị buộc chặt để cho người ta dùng lửa thiêu sống! Còn có rất nhiều người đi xem náo nhiệt lớn tiếng vỗ tay khen hay, trên đời này mọi người căn bản không thể tiếp thụ nổi yêu nhân, bọn họ bị cho rằng là đồ không sạch sẽ, không nên tồn tại ở trên thế gian.

Lưu Ngọc cho tới bây giờ không nghĩ đến có một ngày mình cũng sẽ biến thành một cái yêu nhân, mặc dù trước kia mình đối với bọn họ chưa có nói chán ghét nhưng tuyệt đối cũng sẽ không thích, thay vì như thế còn không bằng nhanh chóng biến thành nữ nhân. Hiện tại Lưu Ngọc cũng có chút hy vọng sự biến đổi này sớm hoàn thành, để cho mình thoát khỏi loại hoàn cảnh lúng túng này.

…….

Suy nghĩ xong những chuyện này, Lưu Ngọc mới phát hiện chính mình lại cư nhiên không biết thời gian phía bên ngoài đã qua bao lâu, có lẽ một hai tiếng cũng có thể đã sớm qua hết chừng mấy ngày. Vừa nghĩ đến đây, hắn lập tức lại phải đối mặt với một chuyện càng thêm lúng túng, bởi vì mình hiện tại trên người cư nhiên lại không có mặc y phục.

Cũng may còn ở trong hổ phách trì, nếu như bên ngoài mà còn phơi bày hết thân thể như vậy, đừng nói hiện tại hắn đã coi như là một nửa thân nữ nhi nếu như còn là nam nhân, Lưu Ngọc cũng không có da mặt dày như vậy a! Nhưng mà không đi ra càng không phải là biện pháp, Lưu Ngọc không thể làm gì khác hơn là mặt hồng hồng chậm rãi leo ra ngoài hổ phách trì, ở bên ngoài cái huyệt động ngầm này, chính là huyệt đạo tối đen nơi những con hắc biên bức khác sống có rất nhiều hài cốt con người, cùng với y phục của bọn họ, nhất định là có một ít chưa có hoàn toàn mục nát, chính là Lưu Ngọc không dám đi nhặt, động tĩnh quá lớn nhất định sẽ bị phát hiện, đến lúc đó thì không phải là một hai con mà là hàng ngàn hàng vạn con hắc biên bức muốn hút máu tươi của hắn. Đừng nói thực lực của mình chỉ mới tăng trưởng lên gấp hai ba lần, có tăng lên gấp mấy chục lần cũng không thấy đủ.

Bất quá trời không tuyệt đường người, Lưu Ngọc tại trong huyệt động tìm lung tung khắp nơi, cư nhiên thật sự tìm được một cái thông đạo ngầm hết sức bí mật, cửa thông đạo mặc dù phi thường chật hẹp, thế nhưng lúc chui vào bên trong lại dị thường rộng rãi không có bất kỳ con hắc biên bức nào, nhưng lại hết sức kinh khủng vì chất đầy các loại hài cốt của con người. Lưu Ngọc chỉ thấy kinh ngạc trong chốc lát, nhưng lập tức liền đoán biết được nơi đây nhất định là địa bàn của hắc biên bức vương cho nên mới không cho bất kỳ đồng loại nào của nó lại gần, không nghĩ tới ngược lại là tiện nghi cho Lưu Ngọc.

Suy nghĩ một chút, hắn trước tìm mấy món quần áo nam tử, nhưng rất nhanh phát hiện đều rất lớn, cư nhiên không có thích hợp với mình, bất đắc dĩ Lưu Ngọc chỉ có thể đi tìm y phục nữ nhân, kết quả không có phát hiện đơn độc ngược lại là tại một cụ thi thể sau khi chết như cũ vẫn không thối rữa, hơn nữa nếu không phải là bị hút khô tiên huyết nhất định là rất xinh đẹp, trên thân thể cô gái trẻ tuổi này tìm được đầy đủ trang phục nữ tử. Đầu tiên là làm một cái vái lạy, bởi vì phải đối với người chết bất kính, Lưu Ngọc trong lòng cũng có chút ngượng ngùng.

Chỉ có thể trong miệng thì thầm một ít lời: “Thật xin lỗi cô nương, thật sự là bởi vì không có cách nào, không mặc quần áo khó có thể ra ngoài, dù sao ngươi đã chết những thứ đồ này cũng không dùng được, liền cho ta mượn mặc đi… ” Lúc này mới mặt hồng hồng cỡi xuống trên người nữ tử quần áo vớ cùng yếm ngực, sau đó cho mình thay, mặc dù là mặc y phục của người chết đã lâu, bất quá Lưu Ngọc phát hiện trên y phục không những không có thúi, lại còn lưu lại một cổ mùi hương thơm ngát, nhất thời rất là kinh dị, những thứ y phục như thế này chẳng hề tầm thường, xem ra nữ tử này cũng có chút lai lịch. Bất quá người đã chết cũng không còn ý nghĩa gì, Lưu Ngọc cũng không có ý muốn tra cứu.

Về phần đồ trang sức vòng tai thủ trạc nhẫn các loại, Lưu Ngọc vẫn giữ nguyên như cũ ở lại trên người nữ tử không có lấy đi, mượn y phục người khác là do bây giờ không có biện pháp, lấy thêm vật gì đó khác liền lộ ra có chút quá mức, mặc dù những thứ đồ này đều rất đẹp, phẩm chất cũng cực kỳ không tệ, bất quá Lưu Ngọc cũng không phải là trời sanh nữ nhân, tự nhiên cũng chưa nói tới có bao nhiêu thích.

…….

Thông đạo ngầm chuyên dụng của hắc biên bức vương này đúng là không có lối ra, Lưu Ngọc tìm rất lâu cũng đành bất đắc dĩ buông tha ý đồ này, chuẩn bị từ đường cũ mạo hiểm trở về, lúc đi qua thi thể của hắc biên bức vương, Lưu Ngọc phát hiện các bộ vị còn lại trên thân thể nó đã bắt đầu rữa nát, thế nhưng hai con mắt màu hổ phách trong suốt cư nhiên vẫn như cũ, lòe lòe tỏa ánh sáng phi thường nổi bật, nhất thời sinh lòng yêu thích, hắn biết cặp mắt sinh động này tất nhiên là một món bảo vật, liền tốn một chút thời gian móc xuống.

Lúc lấy được cặp mắt hắc biên bức vương, Lưu Ngọc mới phát hiện y phục nữ nhân này đại khái cũng rất đẹp, tuy nhiên không có bất kỳ túi nào, Lưu Ngọc chỉ có thể đem cặp mắt hắc biên bức vương thuận tiện cầm ở trên tay, bắt đầu trong lòng run sợ đi vào huyệt đạo.

Vừa mời đi được hơn trăm trượng, Lưu Ngọc liền phát hiện da đầu mình đã bắt đầu tê dại, toàn thân cũng bởi vì sợ mà có chút run rẩy, cũng không phải bởi nguyên nhân nào khác đơn giản là vì trên vách hang kia khắp nơi đều là hắc biên bức, số lượng lên đến hàng ngàn hàng vạn con căn bản không cách nào đếm hết. Nếu không phải là muốn rời khỏi nơi đây nhất định phải đi qua chỗ này thì hiện tại Lưu Ngọc đã quay đầu bỏ chạy, hơn nữa rất nhanh Lưu Ngọc liền phát hiện chuyện kỳ quái, chính mình rất cẩn thận đi qua vách hang, lại có một ít hắc biên bức chậm rãi lay động thân thể như là đã tỉnh lại.

Lưu Ngọc nhất thời hồn phi phách tán liền bỏ chạy thục mạng, thế nhưng ngay sau đó hắn liền kinh ngạc nhìn thấy những con hắc biên bức này không những không có tràn đầy ý khát máu hướng mình nhào tới, ngược lại phảng phất như toát ra vẻ sợ hãi cùng khiếp đảm, từng con đều thật nhanh tránh khỏi chính mình. Giống như dân đen gặp phải quan quyền vậy, chỉ có số ít lại không nhúc nhích đàng hoàng treo ở trên vách, hiển lộ ra dáng vẻ cực kỳ cung thuận. Lưu Ngọc có chút kinh ngạc, đúng lúc hắn nhìn thấy trên đường có một cái túi vải, vì vậy nhặt lên định đem cặp mắt của hắc biên bức vương chuẩn bị bỏ vào túi vải mới lụm được này mới nhận ra, những con hắc biên bức này nhìn thấy cặp mắt kia lại càng sợ hãi, có mấy đám còn kêu xèo xèo cả lên. Ngay cả mấy con hắc biên bức bất động lúc nãy giờ cũng trốn ra xa, có thể càng xa càng tốt.

Nguyên lai là như vậy, Lưu Ngọc lúc này mới rốt cục hiểu được, sở dĩ những con hắc biên bức dọc theo con đường này có biểu hiện sợ hãi như vậy, cư nhiên là bởi vì mình vô ý cầm trong tay cặp mắt của hắc biên bức vương.

Cố tình trồng hoa hoa không ra, vô tâm cắm liễu liễu râm mát, không nghĩ tới đến lúc nảy lòng tham cư nhiên cũng cứu mình một mạng, nghĩ đến đây, tâm tình Lưu Ngọc vốn có chút ảm đạm rốt cuộc cũng đã khá hơn, nếu những con hắc biên bức trong huyệt động đã không thể gây sợ hãi cho hắn, Lưu Ngọc cư nhiên tốc độ lập tức nhanh hơn đi hết đoạn hang đá ngầm một mảnh tối đen này. Ngay sau đó cuối cùng cũng gặp được ánh sáng mặt trời rạng rỡ, tâm tình thật tốt, Lưu Ngọc vô tư dưới ánh mặt trời thoải mái duỗi người một cái, hoàn toàn không để ý dáng vẻ hắn hiện tại xinh đẹp như tiên nữ cũng vì vậy mà đại sát phong cảnh.

Hang ổ của hắc biên bức thật dài, sau khi rời khỏi cũng đã cách lối ra của Nhất Tuyến Thiên không xa, Lưu Ngọc thực lực đại trướng, chặng đường còn lại này mặc dù có chút nguy hiểm nhưng đối với hắn mà nói đều đã không còn là vấn đề. Đợi đến khi Lưu Ngọc rốt cục hoàn toàn thoát ra khỏi cái nơi u ám đáng chết này, ánh dương quang cũng mạnh liệt nổi lên, híp mắt một cái vốn bước chân đi rất nhanh rồi đột nhiên dừng lại, bởi vì… hắn dĩ nhiên phát hiện sự xuất hiện của một người hoàn toàn ở ngoài ý liệu của mình.

Người trung niên nam tử này có khuôn mặt không sâu sắc, nhưng lưng hùm vai gấu, hắn căn bản không có nghĩ đến từ trong sơn cốc lại có một mỹ nữ kinh diễm đi ra như vậy, lúc này hai mắt híp lại một cái vô ý thức liếm liếm đôi môi khô khốc, mặc dù vóc người khôi ngô khiến hắn nhìn qua rất là thành thật, có điều Lưu Ngọc lại cũng không cho là như vậy. Lưu Ngọc từ Nhất Tuyến Thiên sống sốt đi ra hơn nữa lại giống như xinh đẹp hơn bội phần, thậm chí còn đổi thân y phục nữ nhân, hiển nhiên khiến người này cực kỳ kinh ngạc, bất quá vẫn là ba bước cũng làm một bước nhanh chóng đi tới nói: “Lưu Ngọc cô nương, là tiểu thư nhà ta muốn ta ở đây chờ cô nương, tiểu thư nàng thập phần lo lắng an nguy của cô nương, ta ở chỗ này năm ngày rốt cục cũng đã đợi được rồi.”

Lưu Ngọc gật đầu một cái, nam tử này chính là một vị trong tám tráng hán ngày đầu tiên tới trễ, hơn nữa còn chính là người uy hiếp mình một lần. Đối với bọn họ Lưu Ngọc không có ấn tượng tốt, bất quá bọn họ chính là thủ hạ của người mình thầm ái mộ, Lưu Ngọc cũng sẽ không vô duyên vô cớ làm khó đối phương, vì vậy cũng chỉ nhàn nhạt nói: “Thực sự là đa tạ, vậy thì mời dẫn đường đi!”

Trung niên nam tử nghe vậy đương nhiên biết lưu ngọc không thích mình, bất quá hắn thấy tuy rằng Lưu Ngọc xinh đẹp có chút kinh người, nhưng thực lực căn bản không đáng nhắc tới, cho nên hắn hiện tại cũng không cần biểu hiện quá mức khiêm tốn.

Hai người liền nhanh chóng rời đi, đợi đến khi nam tử dẫn Lưu Ngọc đến doanh địa nơi bọn họ dựng trại, thì Lưu Ngọc mới kinh ngạc phát hiện bây giờ trong doanh địa cư nhiên lại có hơn bốn mươi người, hơn nữa trong đó có rất nhiều người mà mình chưa hề thấy qua, mãi cho đến lúc nghe được người bên ngoài bàn tán Lưu Ngọc mới sáng tỏ mọi chuyện.

Lúc này nam tử đã đi về phía trướng bồng của thiếu nữ báo cho nàng tin tức Lưu Ngọc trở về, ngay sau đó thiếu nữ nhất thời cao hứng đi ra khỏi doanh địa tới đón tiếp chính mình. Nhìn nụ cười quan tâm chân thành của nàng đối với mình, trong lòng Lưu Ngọc cũng cảm thất rất ấm áp cảm động.

Hai người nhẹ nhàng ôm nhau, trên mặt thiếu nữ toát ra một cổ thần sắc kinh ngạc khó hiểu, phát hiện mình ôm đối tượng cùng mấy ngày trước lại có bất đồng rất lớn, bất quá vẫn là không hỏi cái vấn đề này mà là khéo léo cười nói: “Lưu tỷ tỷ, ta thật sự là lo lắng cho ngươi! Ngươi không biết sau khi chúng ta chạy ra khỏi Nhất Tuyến Thiên liền ở chỗ này chờ năm ngày, lại gặp được một đội ngũ khác từ đó đi ra, bất quá bọn họ vận khí tốt, tổn thất so với chúng ta không lớn lắm. Bởi vì muốn đợi xem có người còn sống đi ra hay không, cho nên chúng ta mới cắm trại tại nơi này năm ngày, vốn là hôm nay bất luận như thế nào đều sẽ rời đi, ta chỉ có thể phái thủ hạ tiếp tục chờ ngươi, bất quá thật may là cuối cùng ngươi cũng bình an trở ra, bây giờ ta cũng yên tâm.”

Lưu Ngọc nghe xong, mới biết nữ tử chỉ vô tình gặp gỡ trước mắt này lại vì mình làm biết bao nhiêu chuyện như vậy, trong lòng cảm động càng sâu, ôn nhu chà xát sống mũi nhỏ nhắn của nàng, nhẹ giọng cười nói: “Hảo muội muội, ngươi đối với ta tốt như vậy, tỷ tỷ thật là không biết báo đáp ngươi thế nào.” Nói xong lại khơi lại chuyện mình bị biến thành nữ tử, tâm tình càng phiền muộn, trên đời quả nhiên chẳng có chuyện nào là hoàn mỹ, mình và thiếu nữ nhất định là hữu duyên vô phận rồi, chỉ có thể làm tỷ tỷ của nàng, sau này chỉ có thể tận lực quan tâm giúp đỡ nàng, không nên để cho nàng thương tâm và khổ sở.

Lưu Ngọc có thể sống sót từ Nhất Tuyến Thiên trở ra cố nhiên là một chuyện vui, nhưng mà càng nhiều sinh mạng hơn lại vĩnh viễn nằm lại nơi này, cũng không có ai hỏi Lưu Ngọc mấy ngày nay làm sao mà sống sót được, mặc dù rất nhiều người như cũ muốn đợi thân nhân bằng hữu của bọn họ, bất quá thời gian cũng không cho phép, cho nên cuối cùng quyết định qua hết tối nay liền bắt đầu lên đường. Lưu Ngọc ngắm nhìn bốn phía, phát hiện tám thuộc hạ của thiếu nữ cư nhiên cũng ít đi hai người, trong lòng cũng thở dài, nhiều người như vậy đều đem mệnh gửi lại nơi này, chính mình chẳng qua là biến thành nữ nhân mà thôi, lại có cái gì không tốt mà oán trách đây?