Khi Yêu Một Thần Chết

Chương 16: Lỡ




-Hức…

-An toàn rồi, Emma… Ngủ đi, yên tâm ngủ đi. Sẽ không có con tàu nào có thể mang cô đi được nữa, cũng sẽ chẳng có căn phòng tối nào khiến cô sợ hãi nữa. Vì tôi ở đây rồi. –Richard vuốt nhẹ mái tóc cô. Cảm nhận cơn run rẩy và hơi ấm từ cô truyền đến. Emma siết chặt lấy Richard, đầu dụi nhẹ vào lòng cậu. Tiếng khóc đã không còn nữa.

Dịu dàng…

Dịu dàng quá…

Dường như người đang ở cạnh Emma lúc này không phải là một Thần Chết, mà là một chàng trai bình thường. Một chàng trai ấm áp. Emma nhẹ nhõm, chìm dần trong giấc ngủ. Richard lặng giữa đêm tối. Cậu ôm lấy cô chặt hơn, tham lam muốn thu nhận hết những hơi ấm của cô về mình. Liệu sau đêm nay, cậu có còn được ôm chặt cô như thế này thêm lần nào nữa không? Rồi sau này, cô sẽ có một người cô lựa chọn đi hết cuộc đời. “Sẽ có một người khác ôm chặt cô thế này, đúng không?”. Richard cúi đầu nhìn cô. Cậu hơi cựa mình, hôn nhẹ lên tóc cô, rồi lại tự hỏi: “Rồi cũng sẽ có người khác hôn tóc cô như thế này…”. Cậu lại cúi thấp đầu, tựa nhẹ trán mình vào trán cô, lại cất giọng trầm trầm: “Rồi cũng sẽ có người khác được phép gần gũi với cô trong khoảng cách sát thế này, đúng chứ?”. “Rồi cũng sẽ có người khác được quyền ở bên cô trọn đời, đúng không?”. Cậu cắn nhẹ môi, không dám hỏi tiếp. Tại sao, khi nghĩ đến việc một ngày không xa nữa, cô sẽ thuộc về một người khác mãi mãi khiến cậu có chút khó thở, có chút tức tối, giận dữ. Cậu không muốn cô thuộc về ai cả, không muốn ai có được cô trong vòng tay. Cậu không hiểu chuyện gì xảy ra với bản thân cậu lúc này nữa. Cậu chỉ biết ôm chặt cô hơn.

“Sau này, xin em đừng để người con trai nào khác ôm chặt em như tôi đang ôm em như thế này. Xin đừng để người con trai nào khác được hôn lên tóc em. Xin đừng để người con trai nào khác gần gũi với em quá mức cho phép. Và xin đừng để người con trai nào khác có được em…”

Nhưng cậu không có quyền để yêu cầu cô như thế.

Rốt cuộc cái cảm giác này là sao? Cậu không thể hiểu nổi chính cậu nữa. Chỉ biết lúc này đây, cậu muốn thời gian trôi thật chậm rãi… Thật chậm mà thôi.

_____


Emma cựa nhẹ mình, đôi mắt lờ đờ mở ra. Có ánh nắng chạm nhẹ vào mắt cô khiến cổ tỉnh khỏi giấc ngủ. Đến khi mở mắt thì suýt sặc. Cô đang tựa vào Richard, và Richard thì đang ôm chặt lấy cô.

“Cái… Cái… quái gì đây???”

Đầu cô gào thét. Lúc ấy, hàng mi dài của Thần Chết khẽ rung lên, rồi đáy mắt ánh tím bắt đầu hé mở. Emma đờ người. Richard thức giấc, im lặng từ từ nhìn Emma.

“Thịch!”

Khoảng cách gần như thế này, Richard trông đẹp đến mức khiến cô đờ đẫn. Lồng ngực cô bất chợt dội lên hàng loạt tiếng tim dồn đập binh binh. Emma vội vàng vùng ra, lúng túng vén tóc mình qua, lắp bắp:

-Thần Chết, xin lỗi anh… Tôi không cố ý… Đêm qua…

Richard vẫn dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô, không một biểu hiện phản ứng. Cậu từ từ đứng dậy, môi hơi cong lên:

-Không cần hoảng sợ như thế. Tối hôm qua, tôi không ngờ lại được nhìn thấy cô sợ hãi đến vậy.

Nói rồi Richard lặng lẽ bước đi, vẫn dáng vẻ lạnh lùng bất cần. Emma tần ngần hồi lâu, vội bước nhanh đến chỗ Richard, níu lấy tay áo cậu:

-Richard, cảm ơn anh vì mọi chuyện! Anh đã giúp tôi hết lần này đến lần khác, tôi biết lấy gì trả ơn anh đây?

Richard nhàn nhạt nhìn sang Emma, trên nét mặt lạnh lẽo của cậu bỗng hiện lên một vẻ dịu dàng, nhưng chỉ trong một giây, tất cả lại trở lại bình thường như chưa từng có sự chuyển đổi dịu dàng đó.

-Nếu có thể, cô cho tôi linh hồn của cô đi.

-Hả? –Emma ngớ người –Cái gì?

-Không có gì. –Richard vội quay đi –Cô nên về cô nhi đi, giải thích cho những người ở đó hiểu kẻo họ lo lắng. Tôi sẽ đi cùng cô.

-Lại nhờ anh vậy. –Emma quay người đi trước vài bước. Richard đứng lặng người nhìn theo. Bất giác đưa đôi tay mình lên. Hơi ấm vẫn còn đây, mùi hương từ mái tóc cô ấy vẫn còn đây. Cái cảm giác cô ôm lấy cậu, dụi vào lòng cậu vẫn còn tồn tại lúc này. Nhưng chỉ cần một làn gió thổi qua cũng đủ thổi bay tất cả. Liệu cậu có hiểu không, rằng cậu và cô thuộc hai thế giới khác nhau, mãi mãi chỉ có thể nhìn nhau qua tấm kính trong suốt của cuộc đời.

___


Trên cành cây cao gần đó, có một chàng trai vờn nhẹ mái tóc bạch kim của mình, nhìn cô gái đang chạy lên đồi cùng một chàng trai có mái tóc đen tuyền dài được thắt lên. Vitalis nhấc tẩu thuốc ra khỏi môi mình, nheo mắt nhìn về phía hai người đó:

-Richard, cậu càng ngày càng lún quá sâu rồi…

-Boss, em hành động được chưa? –Một cậu con trai xuất hiện phía sau.

-Được, nhưng, thay đổi kế hoạch, ta muốn xác định lại việc này một chút. –Vitalis xoay người lại. “Richard, hi vọng phán đoán của tôi là sai, cậu không yêu con người, đúng không?”.


***


-Richard, cậu ăn chút gì đi…

-Haha, đây đây, Richard, cậu dùng chút bánh nhé..

Emma gặm miếng bánh mì, tủm tỉm nhìn Richard, cười cười. Đứng trước sự nhiệt tình của các bà sơ trong cô nhi, Richard khổ sở cố nhếch miệng cười yếu ớt không biết nhiêu lần.


-Họ khiến anh khó chịu à? –Emma xoay người đi trước Richard một bước rồi dứng lại, quay phía sau nhìn Richard.

Richard vẫn đi từng bước xuống, vẫn với dáng vẻ nhàn nhạt, cậu hơi nghiêng người:

-Không nhiều lắm. –Rồi lại tiếp tục –Họ có vẻ là những người tốt. Lần đầu tiên tôi nghĩ mình bị con người làm phiền nhiều đến thế.

Emma bật cười. Cố tình đi thật chậm, để Richard đi trước mặt mình rồi tiếp tục tà tà theo sau. Cô thích được nhìn Richard từ phía sau, vì lúc đó có cảm giác an toàn đến kì lạ.

-À, đúng rồi, Emma, dải vải đỏ… -Richard sực nhớ ra dải vải đỏ, rút trong túi ra rồi quay người lại. Nhưng Emma đã không còn ở phía sau lưng cậu nữa.

-Emma? –Cậu nhìn quanh, có cảm giác bất an.

-Cô ấy ở đây. –Bỗng một giọng nói cao vút vang lên. Cậu giật mình nhìn lên. Đứng trên cành cây cao gần đó, bóng một chàng trai cao ngạo lạnh lùng nhìn xuống, mái tóc bạch kim dài ngang vai xao động nhẹ. Trên tay chàng trai đó, một cô gái ngất lịm, tà váy cũ sờn rũ xuống.

-Vitalis??? –Richard tái mặt, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Emma đang bị Vitalis bế trên tay –Cậu làm gì thế?

-Richard, cậu lún quá sâu rồi. –Vitalis nhíu nhẹ mắt. –Cậu đã cho cô ta quá nhiều cơ hội được sống. Không những thế, cậu còn cứu cô ta… Tệ hơn, nếu cậu lỡ đem lòng yêu cô ta. Richard, cậu là Thần Chết, cô ta là con người, cậu không được phép quên điều đó.

-Vitalis!

-Richard, bây giờ tôi phải phản lại quyền hạn của một Thần Chết một lần. Đó là đem một con người còn sống đến giao cho kết giới tử thần. Cô ta đáng lẽ đã chết từ trước rồi, nên việc làm này không có gì là không hợp lí. Với lại, tôi làm như vậy là vì cậu, Richard. Đã đến lúc, tôi thay cậu đưa cô ta đến chỗ vốn dĩ cô ta đã phải đến từ trước.

Dứt lời, bóng chàng trai trên cây bất chợt đổ xuống rơi tự do xuống đất. Rồi khi tà váy Emma chỉ mới quét nhẹ xuống mặt đất thì cả hai người đã vút chạy, chỉ thấy một đường xẹt ngang. Richard phóng đuổi theo. Hai đường xẹt ngang đuổi theo nhau.

-Richard, dừng lại đi, cậu đang làm gì thế? –Vitalis quay lại, nhíu mày gào lên.

-Vitalis, dừng lại đi! Đừng làm như thế! Cô ấy không thể chết được!

-Richard! Cô ta là con người! Cậu bị gì thế? Rốt cuộc cậu đã bị gì thế???

-Tôi không biết! Sai lầm của tôi là đã để cho cô ta sống đến tận bây giờ, nhưng lúc này, cậu không thể mang cô ấy đi! Tôi chưa cho phép cô ta chết!

-Richard! CẬU LÀ THẦN CHẾT! –Vitalis gào lên.

Richard giật bắn mình, cả người đang phóng nhanh bất chợt dừng lại. Cậu trân trân nhìn bóng Vitalis mang Emma đi. Có gì đó bỗng hụt hẫng bên trong cậu mà cậu không biết vì sao. Cậu là Thần Chết. Cậu là Thần Chết. Cậu là Thần Chết…. Là một Thần Chết… Cậu đứng ngây người, mọi thứ trước mắt bỗng như nhòa đi. Chuyện gì đã xảy ra với cậu thế này?

Bỗng, trước mặt cậu không xa, có những bóng đen phóng vụt ra rồi quấn lấy nhau.

“Kết giới tử thần!”

Richard nhíu chặt mày, cuối cùng cậu bỏ đi hết những suy nghĩ lúc này, cậu phóng vụt đến. Vitalis đang cố mở kết giới.

-Richard, cậu… -Vitalis khựng lại nhìn Richard.

-Vitalis, xin lỗi… Tôi không thể để cậu mang cô ấy đi. –Richard run run rồi vỗ nhẹ tay, một làn khói đen mỏng hiện nhẹ trên tay cậu, rồi khi làn khói vơ đi, chiếc bình thủy tinh thu linh hồn hiện ra. Vitalis trợn mắt nhìn Richard. Bình thu linh hồn chỉ được Thần Chết sử dụng khi linh hồn người chết là ác linh. Có thể nhốt linh hồn của bất cứ ai vào đó. Kết giới tử thần lập tức được mở ra, nhưng ngay khoảnh khắc đó, Richard đã mở nắp chai thủy tinh ra, rồi nhìn Vitalis, tránh đi ánh mắt cậu ta:

-Linh hồn Emma là của tôi!

Vừa dứt lời, từ trong thân xác Emma trên tay Vitalis bỗng phóng lên một đường xẹt rồi cuốn vào bên trong bình thủy tinh. Richard đóng nắp lại, bên trong bình thủy tinh, một Emma khác nhỏ bé nằm ngất lịm bên trong.

-Cậu không thể đưa một người không có linh hồn vào kết giới tử thần. –Richard nhếch miệng cười rồi định quay lưng đi.

-Cậu điên rồi Richard! Mẹ nó!Cậu đã… yêu cô ta…-Vitalis siết mạnh thể xác bây giờ lạnh ngắt trên tay cậu.

-Không, Vitalis, sẽ không có chuyện đó xảy ra. –Đôi mắt Richard cụp xuống, rồi cậu thờ ơ quay lưng đi.

-Thể xác cô ta vẫn nằm trong tay tôi, chắc cậu biết rõ nếu trong ba ngày linh hồn không nhập được vào thể xác thì linh hồn sẽ biến mất, chẳng khác gì đã chết đúng chứ? –Vitalis phá lên cười rồi phóng vụt đi.

Richard lặng người. Cậu biết chứ, việc làm này chỉ là đang kéo dài thời gian sống sót cho Emma mà thôi. Nhưng cậu biết rõ Vitalis sẽ không đụng quá nhiều vào con người, sớm muộn gì Vitalis cũng sẽ giam cái thể xác ở đâu đó. Lúc đó, cậu sẽ cứu thể xác sau.

-Tại sao, số phận cô cứ mãi mỏng manh thế, Emma?

____


Emma bắt đầu tỉnh, cô ngơ ngác nhìn quanh, giật mình khi phát hiện ra mình đang bị nhốt trong bốn bề thủy tinh. Mọi thứ trước mặt cô cũng to lớn. Cô hoảng hốt phát hiện ra mình đã bị thu nhỏ và bị nhốt trong một chai thủy tinh. Richard hơi mỉm cười, cậu nhìn chiếc chai thủy tinh bên trong tay mình, nhẹ nhàng hỏi:

-Tỉnh lại rồi sao?

-Tại sao tôi lại ở đây? Richard??? –Emma gõ mạnh thành thủy tinh, hoang mang nhìn quanh.

Richard chỉ nhắm hờ mắt, khẽ khàng nói:

-Cô bị một Thần Chết khác bắt cóc, tôi phải thu hồi linh hồn của cô để chắc chắn cô sẽ không bị quăng xuống địa ngục. Tôi sẽ tìm lại thể xác cho cô, sẽ kịp thôi, yên tâm đi…

-Chuyện gì đã xảy ra với tôi, Richard?

Richard hé nhẹ mắt nhìn cô. Từ từ kể cho cô nghe. Đến khi câu chuyện kết thúc cũng là lúc ánh hoàng hôn ngoài kia tắt hẳn, chỉ còn bóng tối bao trùm. Cô đã ngất lịm lâu đến như thế. Bất giác, cô run lên, quằn quại bên trong.

-Tôi lạnh quá… Lạnh quá…

Richard siết nhẹ chiếc bình thủy tinh, gương mặt dịu dàng, nhìn cô cười nhẹ:

-Tôi có thể sưởi ấm cho cô được không nhỉ?

-Chắc là không.. Nhưng có lẽ thể xác tôi đang bị tống vào một nơi nào đó tối tăm, lạnh lẽo, đầy gió, tôi cảm nhận được điều đó…

Cô ôm lấy hai tay mình run lên.

-Vậy thì đừng cảm nhận nữa. –Richard vẫn dịu dàng, siết nhẹ chiếc bình. Cô ngồi xuống, bé nhỏ nhìn Richard. Cô có nhầm không, rõ ràng Richard hôm nay rất dịu dàng. Dịu dàng như một người khác vậy. Không biết bao nhiêu thời gian trôi qua, chỉ biết bóng đêm bên ngoài phủ đậm dần, bên trong căn phòng tối chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ vang to. Richard vẫn ngồi im bên cửa sổ như thế, đôi mày thanh tú khép hờ trông đẹp như thiên sứ. Và cậu vẫn ôm lấy chiếc chai thủy tinh nhỏ như thế.

-Anh hãy đặt tôi xuống chiếc bàn, nếu cứ ôm nó như thế, anh sẽ không thể ngủ được mất.

-Không… -Richard từ từ mở mắt,tì nhẹ trán mình vào thành thủy tinh vào bên trong –Vì đây là cơ hội mà tôi có thể ôm cô suốt đêm như vậy. Nếu là bình thường thì chắc có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa…

-Anh…

-Nhưng tất nhiên là tôi muốn ôm cô thật sự. Muốn ôm cái thân xác ấm áp của cô gọn trong tay mình hơn là chiếc bình thủy tinh lạnh lẽo như thế này. –Richard bật cười nhè nhẹ rồi khẽ lắc đầu.

“Cậu điên rồi Richard! Mẹ nó!Cậu đã… yêu cô ta…”

Lời nói của Vitalis vang lên khiến cậu cảm thấy có gì đó thắt lại.

“Mình sẽ không để chuyện đó xảy ra… Nhưng thực sự, mình bị sao thế này?”

Hàng mi dài cậu khẽ rũ xuống.

“Emma, hình như tôi lỡ yêu cô mất rồi…”