Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 123




Đối Vân Hàm Phong mà nói, cùng Vân Tả Ý sống chung trên phi thuyền hắn phi thường vừa lòng, vừa lòng đến không muốn phi thuyền về tới mục đích. Nhất là khi tưởng tượng đến trở lại Lam tinh sẽ có một nữ nhân ôm thằng nhóc dựa vào Ý nhi , hắn liền càng thêm hy vọng thời gian trôi chậm một chút.

Nhưng ngày khoái hoạt luôn thực ngắn ngủi, nháy mắt, hai tháng thời gian trôi qua. Lam tinh đã gần ngay trước mắt.

……

Vân Tả Ý nhìn hành tinh màu lam hình cầu phía trước, trong lòng có chút kích động khi trở về cố thổ. Hắn rất thích Lam tinh, nguyên nhân cụ thể thì hắn không biết. Có lẽ bởi vì Lam tinh mang vẻ ngoài hao hao giống trái đất, có lẽ do đời này hắn sinh ra ở Lam tinh, có lẽ ở hắn sống trong Lam tinh thời gian khá dài làm cho nảy sinh cảm tình……

Vân Hàm Phong nhìn bộ dáng bé đang ngắm Lam Tinh không chuyển mắt, không khỏi nhíu mày. Tâm trầm trầm: hắn cao hứng quay về Lam tinh như thế sao? Là bởi vì nữ nhân kia? Hay là vì đứa nhỏ ? Hay bởi vì cha ruột của đứa nhỏ ?

” Phụ thân.”

“Hử.”

” Phụ thân, sau khi hạ cánh người về nơi nào trước?” Vân Tả Ý nghiêng đầu hỏi.

” Ý nhi muốn đi nơi nào trước ?”

“Ưhm…… Ta nghĩ về nhà nhìn xem.” Thật nhớ tiểu Vũ a, đã lâu không gặp hắn, ôi chao, còn có bảo bối cháu yêu mà hắn chưa thấy mặt nữa.

Vân Hàm Phong nghe xong trả lời trầm mặc xuống, cuối cùng nói:” Vậy về nhà trước đi.”

“Vâng.” Vân Tả Ý càng thêm bức thiết nhìn Lam tinh cầu nhanh chóng phóng đại ở trước mắt……

……

Một giờ sau, chiến thuyền to lớn đáp an toàn xuống căn cứ lớn nhất ở Lam tinh — Lam quảng trường.

Lam quảng trường là căn cứ lớn nhất để phi thuyền hạ cánh xuống Lam tinh. Tác dụng như sân bay không sai biệt lắm. Mỗi ngày đều có vô số phi thuyền to nhỏ ở trong này xuất phát cùng hạ cánh. Một cảnh bận rộn gấp gáp. Nơi này cũng là địa phương có lưu lượng dòng người lớn nhất Lam tinh.

Phi thuyền màu bạc to lớn đáp xuống khiến cho không ít người chú mục. Tuy rằng Lam quảng trường mỗi ngày phi thuyền đến và đi nhiều không đếm xuể, nhưng một phi thuyền khổng lồ lại phong cách như vậy không giống bình thường. Các lữ khách đều đoán đây là chuyên thuyền của nhà ai đó, mà một ít người kinh nghiệm phong phú hơn khi nhìn đến trên thân thuyền ẩn hiện màu lam hoa văn thì đã biết đây là phi thuyền của Vân thị.

” Ý nhi , Diệp Đàn phải an bài công việc cho mọi người trên phi thuyền cho nên hiện tại không có thời gian đưa chúng ta đi.” Vân Hàm Phong đi tới bên Vân Tả Ý nói.

” Chúng ta tự mình đi thôi.” Vân Tả Ý nhìn đoàn người vội vội vàng vàng, không phát hiện bóng dáng Diệp Đàn.

“Ừ, đi thôi.” Kỳ thật Diệp Đàn dù không có thời gian, bọn người Vân Hàm Phong cũng hoàn toàn không cần phải tự mình đi trở về, chỉ cần thông tri một cái, ở thời gian ngắn nhất nhất định sẽ tới một số lớn nhân viên nghênh đón. Vân Hàm Phong là cố ý nói như thế, tất cả đều vì muốn ở riêng với Ý nhi để hắn tận lực tranh thủ cơ hội. Hắn còn cấm Diệp Đàn thông tri ngoại giới tin tức bọn họ tới Lam tinh.

Hai người đi tới lối ra phi thuyền. Chỉ nhìn xuống dưới thoáng qua, Vân Tả Ý liền bị kinh ngạc thật lớn.

Oa, thiệt nhiều người a. Đứng ở chỗ này, Vân Tả Ý chỉ nhìn đến một mảng đông nghìn nghịt đầu người, liếc mắt một cái vọng không đến cuối. Nếu là trước đây hắn có thể sẽ không cảm thấy gì, nhưng do ở trên tinh cầu vô danh trong Mê Lưu hơn nửa năm, đã dần quen phong cảnh thưa thớt người nơi đó. Hiện tại đột nhiên làm cho hắn nhìn đến nhiều người như thế, nhất thời thích ứng không quen cũng là bình thường.

Ngay tại thời điểm Vân Tả Ý hơi ngây người, đột nhiên cảm thấy tay mình rơi vào một bàn tay ấm áp khác. Quay đầu nhìn lại, phụ thân đang thân thiết nhìn hắn. Vân Tả Ý nhìn vào đôi mắt màu làm thâm thúy kia, lòng hoảng hốt một chút, lập tức gật gật đầu tỏ vẻ bản thân không có sao, bước đi ra khoang thuyền……

Lam quảng trường lượng dòng người quả nhiên danh bất hư truyền. Tuy rằng người ở đây rất nhiều, nhưng cũng may Lam quảng trường diện tích cực kỳ rộng lớn, người với người trong lúc đó cũng không đạt tới nông nỗi chật chội, lẫn nhau vẫn còn cách một khoảng không gian nhất định. Bất quá nếu ngẩng đầu lên nhìn về bốn phía thì chỉ có thể nhìn đến vô cùng vô tận đầu người không có cuối. Nếu nhìn chăm chú vào đám người thời gian lâu một chút, chỉ sợ chính mình sẽ bị hoa mắt. Nghĩ đến muốn tìm một người trong đám người kia thật giống như mò kim đáy biển……

……

Lúc này, ở Lam quảng trường xuất hiện một màn kỳ quái: có một mảnh địa phương luôn luôn tất cả mọi người liên tiếp quay đầu lại, lại có rất nhiều người ngay cả đường cũng đều quên đi rồi, ngơ ngác đứng tại chỗ mắt si mê nhìn.

Gây nên cảnh này là một đôi cha con không tự giác biết. Hai người nắm tay xuyên qua trong đám người, hồn nhiên không chú ý tới ánh mắt mọi người đều đã tập trung vào bọn họ, hoặc nên nói dù có biết tới cũng sẽ không để ý.

Bất quá cũng không phải tuyệt đối không để ý đến. Chỗ cách Vân Tả Ý không xa có hai cô gái trẻ tuổi liếc mắt nhìn hai người.

Trong đó cô tóc hồng tóc thét chói tai: ” A, đẹp trai quá!”

” Hư, nói nhỏ chút, sẽ bị bọn họ nghe được đó.” Người tóc xanh kéo cô gái tóc hồng lại giáo huấn. Đương nhiên nếu xem nhẹ âm lượng giọng nói của nàng còn lớn tiếng hơn giọng cô tóc hồng thì lời nói sẽ càng hoàn mỹ.

” Ừ, ừ, ừ……” Cô tóc hồng lung tung gật đầu, thanh âm lại vẫn không hề thu liễm. “Ngươi nói bọn họ có phải minh tinh hay không, sao lại đẹp trai như thế chứ! A a, anh tóc đen ánh mắt thật mê người a, giống như hắc bảo thạch. Ai nha, tiểu lục, ngươi xem anh tóc lam cũng đẹp trai quyến rũ nha, chân chính hình tượng ca ca lãnh khốc nha. A, a, ánh mắt hảo lãnh khốc. Tiểu lục, ta không được rồi, ta nhìn bọn họ liền nhất kiến chung tình rồi. Bọn họ là minh tinh nào, trước kia sao chưa thấy qua bọn họ, ta nhất định ủng hộ bọn họ hết mình. Ta muốn thành fan trung thành nhất của bọn họ…… Tiểu lục, tiểu lục? Ngươi sao không trả lời……” Cô gái tóc hồng không kiên nhẫn nhìn lại, đã thấy cô tóc xanh bị mê ngất đi rồi, chỉ thấy trong ánh mắt nàng ẩn hiện tình yêu, tay đặt trước ngực, trên mặt tất cả đều là hạnh phúc……

Hai cái cô gái cách Vân Tả Ý khoảng cách không xa, hơn nữa không chút che dấu âm lượng, cho nên hai người nói gì đều làm cho người không có võ công như Vân Tả Ý nghe rành mạch. Quay đầu lại liếc mắt nhìn vẻ mặt say mê của hai cô gái, hồi tưởng lời các nàng nói vừa rồi, Vân Tả Ý ngẩng đầu nhìn liếc nhìn Vân Hàm Phong. Vân Hàm Phong nhận thấy ánh mắt Vân Tả Ý lập tức cúi đầu dùng ánh mắt hỏi.

Vân Tả Ý nhớ tới lời khen hai cô gái nói về Hàm Phong, không biết vì sao trong lòng đột nhiên dâng lên hờn giận, lập tức ngoảng mặt đi chổ khác: Hừ, đều tuổi một bó to còn dám trước mặt đứa con câu dẫn tiểu cô nương……

………………………………………….. …..