Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 125




” Tả Ý ca ca……” Phương Tuyết vội vàng chạy đến đại sảnh. Cho dù sớm có chuẩn bị, nhưng nhìn đến thân ảnh kia thì vẫn nhịn không được lệ trào ra. Người nhiều ngày tưởng niệm rốt cục đã xuất hiện trước mắt, Phương Tuyết ngược lại lúc này không biết nên phản ứng thế nào……

Cao Mai nhìn thấy Phương Tuyết vội vàng tiếp đón,” A, Phương Tuyết đến đây. Phương Tuyết, ngươi đứa nhỏ này, còn không mau lại đây.”

Tiếp đón xong, Cao Mai quay lại con yêu nói:” Tả Ý a, mấy ngày này thật khổ cho Phương Tuyết. Ở thời điểm gian nan nhất của phụ nữ, ngươi lại không ở bên nàng, lần này nhất định phải hảo hảo bồi thường…… Nếu ngươi về sau không đổi xử tốt với Phương Tuyết cả đời, xem ta như thế nào xử lý ngươi.” Cao Mai thẳng tiến hành giáo dục đứa con một phen, không phát hiện một bên Vân Hàm Phong mặt đen đã có thể so sánh ngang đáy nồi.

Vân Tả Ý ngẩng đầu nhìn vị thê tử trên danh nghĩa đã hồi lâu không thấy. Hơn nửa năm thời gian trôi qua, nàng bỏ đi cô gái non nớt, biến thành thành thục cao quý, xem ra tính tình trầm tĩnh không ít. Trong trí nhớ khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kiêu ngạo đã gầy yếu tái nhợt rất nhiều, làm cho người thấy muốn yêu thương che chở. Tóm lại so với thời điểm hắn đi càng giống một Thiếu phu nhân……

Nhìn Phương Tuyết, Vân Tả Ý tâm tình phức tạp. Phương Tuyết tiều tụy hắn đương nhiên biết là vì ai, chính là hắn cũng không có yêu Phương Tuyết, thậm chí ngay cả thích cũng không thể nói rõ…… Nhưng lúc này nhìn đến bộ dáng hiện tại của Phương Tuyết, trong lòng lại dâng lên áy náy, bởi vì hắn biết, cảm tình của Phương Tuyết, hắn vĩnh viễn cũng không có biện pháp hồi đáp

Nhưng ngẫm lại, bây giờ còn nghĩ điều đó làm chi, bọn họ đã kết hôn, ngay cả đứa nhỏ đã sinh ra, về sau mặc kệ thế nào đều phải cùng một chỗ cả đời. Sau này còn nghĩ tới yêu hay không yêu không phải rất thừa sao, Vân Tả Ý không khỏi bật cười. Bởi vậy nghe Cao Mai nói, Vân Tả Ý thực bình tĩnh gật đầu, chuyện đã thành rồi còn nghĩ nhiều cũng không ý nghĩa, không bằng làm cho mình cùng người khác đều sống tự tại tốt hơn……

Cao Mai thấy Vân Tả Ý gật đầu, vừa lòng cùng vui sướng nở đầy trên khuôn mặt xinh đẹp, nhìn qua lại Vân Tả Ý và Phương Tuyết, chỉ cảm thấy hai người con thật xứng đôi……

Vân Hàm Phong thấy một màn trên, tâm trầm xuống. Nhìn thiếu niên mặt mang theo mỉm cười rõ ràng gật đầu, hận không thể lập tức lôi thiếu niên ra ngoài chất vấn, nhưng hắn lấy tự chủ kinh người khắc chế hành động của mình.

Hừ, chiếu cố cả đời, nghĩ cũng đều đừng nghĩ…… Vân Hàm Phong nắm tay gắt gao giấu ở trong tay áo, tuyên thệ quyết tâm hắn nhất định phải có Vân Tả Ý……

” Tả Ý ca ca……” Chỉ một tiếng gọi, Phương Tuyết liền khắc chế không được nước mắt chảy xuống,bổ nhào vào Vân Tả Ý vùi đầu khóc nức nở.

Loại tình huống này Vân Tả Ý chưa từng gặp qua. Nhìn nữ nhân đang vùi đầu khóc trong lòng mình, Vân Tả Ý luống cuống chân tay : ” Phương Tuyết……”

Cao Mai hiểu ý nhìn hai tiểu tử kia, bây giờ không nên quấy rầy là tốt nhất. Nhẹ nhàng đi tới bên cạnh chồng, Cao Mai ôn nhu nói:” Hàm Phong, chúng ta trước đi ra ngoài đi.”

Vân Hàm Phong phiền táo nhìn thoáng qua Cao Mai, lại nhìn bên kia hai người thân mật khăng khít, trong lòng buồn bực không thôi, khẽ hừ một tiếng, dẫn đầu rồi đi ra ngoài.

Cao Mai thấy được vừa rồi Vân Hàm Phong sắc mặt không tốt, cũng lo lắng đi theo……

……

Phương Tuyết ôm Vân Tả Ý khóc nửa ngày sau rốt cục ngừng lại. Nhìn Vân Tả Ý trước ngực ướt đẫm một mảng lớn, Phương Tuyết ngượng ngùng cười cười, vội vàng xuất ra khăn tay lau giúp Vân Tả Ý .

Trong khoảng thời gian Phương Tuyết khóc, Vân Tả Ý vẫn duy trì tư thế ban đầu không có thêm động tác. Làm thời gian dài bị ôm như vậy, hắn đã bắt đầu cứng ngắc mình mẩy. Thấy Phương Tuyết cầm khăn tay ở trước ngực mình chà lau, Vân Tả Ý không được tự nhiên kéo lại tay Phương Tuyết.

Làm sao vậy ? Nháy cặp mắt đẹp còn đang phiếm hồng, Phương Tuyết âm thầm hỏi.

Vân Tả Ý lắc đầu,” Không cần, chúng ta đi xem cục cưng đi.”

” Sao” Phương Tuyết nghe Vân Tả Ý nói thế, đôi mắt tối sầm nhưng đã lập tức phục hồi tươi cười nói:” Đi, ta mang Tả Ý ca ca nhìn cục cưng nha. Bé là con của chúng ta, đúng không?”

“Ừ.” Vân Tả Ý gật đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười của Phương Tuyết.

” Hi..hi..hi……” Thấy Vân Tả Ý đáp lại, Phương Tuyết cười càng vui vẻ, khôi phục thói quen trước kia — chiếm lấy một cánh tay Vân Tả Ý, liền như vậy nửa lôi kéo Vân Tả Ý đi về phòng mình.

” Tả Ý ca ca, nói cho huynh biết nha, cục cưng của chúng ta rất đáng yêu nha, có điều lúc bé mới ra sinh nhìn xấu lắm……” Nghĩ đến nộ dáng tiểu quỷ mới ra sinh, Phương Tuyết nhíu nhíu mày.

” Trẻ con mới sinh ra đều bộ dáng như thế .” Vân Tả Ý nhìn thoáng qua Phương Tuyết nói.

” A, ta đây cũng có bộ dáng như thế sao?” Phương Tuyết đưa tay sờ mặt mình.

” Này……” Không biết nên trả lời thế nào, Vân Tả Ý đem tầm mắt chuyển tới chỗ khác, giả làm như không nghe Phương Tuyết hỏi.

” Ha ha ha……” Thấy bộ dáng của Vân Tả Ý , Phương Tuyết cười trộm ra tiếng, cước bộ càng thêm vui.

……

” Tả Ý ca ca, chính là nơi này, cục cưng ngay tại nơi này đấy……” Phương Tuyết vừa nói, một bên vừa đẩy ra cửa phòng. Chợt thấy trên giường trống không, Phương Tuyết vội vàng quay đầu giải thích với Vân Tả Ý:” Chắc là bảo mẫu dẫn bé đi bú sữa rồi. Tả Ý ca ca chờ một chút nha, muội lập tức liền mang bé đến.”

Phương Tuyết sau khi nói xong liền mở ra máy liên lạc, khẩu khí tức giận nói:” Ngươi đem cục cưng đi đâu vậy, nhanh lên bế cục cưng tới.”

” Thiếu phu nhân…… Ta…… không có……” Vân Tả Ý nghe bên kia máy mơ hồ truyền đến giọng thiếu phụ trung niên.

” Cái gì, ngươi nói ngươi không có mang cục cưng đi?” Phương Tuyết kêu lên sợ hãi làm cho Vân Tả Ý cũng khẩn trương.

” Đúng vậy…… Ta…… Không có…… Thiếu phu nhân… trong phòng……” thiếu phụ còn chưa nói xong, nơi cửa phòng đã xuất hiện một bóng người.

” Thiếu phu nhân, cục cưng ở trong này.” Giọng cô gái lanh lợi thanh thúy vang lên.

Phương Tuyết nghe nói thế vội vàng xoay người, ánh mắt thẳng tắp trành hướng trẻ con trong lòng cô gái. Thấy bé không có việc gì mới thở dài nhẹ nhõm, vội vàng đi lên đem bé đã ngủ say từ trong lòng cô gái ôm lại, dùng ngữ khí có chút tức giận nói:” Tiểu Nhị, ngươi sao ẵm cục cưng đi mà không nói một tiếng với ta, làm lo chết ta.”

” Ta, ta đi tắm cục cưng.” Tiểu Nhị ủy khuất cúi đầu nhỏ giọng nói, trong lòng lại đang nói thầm: cô liền giả bộ đi, sao trước kia không gặp cô khẩn trương như vậy.

” Ách, a, nguyên lai là như vậy a. Là ta hiểu lầm ngươi. Lần sau phải nhớ nhé, mang cục cưng đi tắm rửa nhất định phải báo ta biết.” Phương Tuyết nghe Tiểu Nhị nói, sắc mặt hoãn xuống. Nàng lúc này mới nghĩ đến lúc nàng đi gặp Vân Tả Ý, tên đang bế trong tay đã muốn khóc cả buổi, nếu như vậy bị chính người trong lòng mình biết được thật không tốt đi.

“Vâng.” Tiểu Nhị cung kính nói.

Các nàng trong lúc đó cẩn thận, Vân Tả Ý hoàn toàn không có công phu để ý tới. Hắn luôn tràn đầy mong chờ nhìn cho đã mắt bóng dáng nho nhỏ kia, Vân Tả Ý kích động tiến lên:

” Đây là cục cưng sao?”