Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 13




Phí Đức để mặc Mĩ Lệ ngồi trong lòng hắn muốn làm gì thì làm, chỉ âu yếm xoa đầu, không nói gì thêm, có vẻ như châp nhận quyết định của Âu Lý.

“Điện hạ, lần này chúng ta đi du lịch như vậy vẫn chưa xong sao?” Một giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên.

“A~ Băng Tư, ngươi có thể đừng lên tiếng đột ngột như vậy được không, sẽ hù chết người ta đó.” Pierre bị thanh âm dọa cho kinh hồn, vuốt vuốt ngực bất mãn nói.

“Băng Tư, chuyến đi này chưa kết thúc, có lẽ là vừa mới bắt đầu thôi. Ngươi không thấy Vân thiếu gia kia thân phận rất bí ẩn sao? Đi theo hắn nhất định có thể phát hiện ra nhiều chuyện đó. Hơn nữa có người thân phận thần bí như vậy trong nước mình, chúng ta lại chẳng biết chút nào về hắn, thân làm vương tử, ta cũng có nghĩa vụ phải tìm hiểu rõ ràng. Các ngươi đều là quý tộc, tương lai sẽ là đại thần, không phải là nên cùng ta đi làm nhiệm vụ vĩ đại này sao?” Âu Lý trước trả lời Pierre, sau, đầy chính nghĩa hỏi mọi người.

“Thiệt tình ~ lão Đại, không cần phải bày ra cái bộ dáng kia đâu. Ai chẳng biết ngươi cũng muốn đi xem mỹ nhân a.” thành viên trong Liệt Hỏa dong binh từ nhỏ đều lớn lên bên nhau, chuyện gì cũng khó giấu nhau, bởi vậy nhìn bộ dạng của Âu Lý—hết lòng vì việc quốc gia đại sự, Pierre rất khinh thường.

“Ha ha…đúng, đúng…” Mĩ Lệ vừa nói vừa che miệng cười. Phí Đức cao lớn cũng gật đầu.

“Mấy người các ngươi…tốt lắm, rốt cuộc các ngươi có đồng ý quyết định của ta không?” Âu Lý nhìn thái độ mọi người, biết không thể giữ hình tượng nghiêm chỉnh, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Đương nhiên là đi rồi, mỹ nhân ~ ta tới đây…” Pierre cướp lời, rồi lại chìm trong ảo tưởng, toàn thân đều phát ra màu hồng phấn của tình yêu.

“Đồng ý.” Mĩ Lệ và Phí Đức đồng thanh đáp, thật đúng là vợ chồng đồng tâm a.

Băng Tư lạnh lùng như băng, toàn thân đều là màu đen cũng gật đầu.

Mọi người cùng đồng ý, cao hứng đi tới học viện Ai Lý.



————

“Đại thiếu gia, giờ ngài muốn đi đến Ai Lý học viện sao? Lão đã an bài chỗ ở tạm thời ngay bên cạnh học viện, điều kiện cũng rất tốt, chắc chắn ngài sẽ thích.”

” Được, vậy đi xem trước chỗ ở mới , ta còn chút việc cần giải quyết. Ngày mai phải đi thăm những đệ tử đáng yêu rồi, không biết bọn họ hoan nghênh ta như thế nào? Thật có điểm chờ mong a.” Vân Tả Ý vừa xếp lại tài liệu của đệ tử vừa trả lời, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.

” Ách……” Diệp đàn không nói gì, tựa hồ chỉ có ở thời điểm hành hạ người khác, tâm trạng đại thiếu gia mới tốt lên. Xem ra chuyên gia tâm lý nói không sai, áp lực quá lớn thật sự sẽ thay đổi tính cách con người. Hây da, về sau phải khuyên đại thiếu gia nghỉ ngơi nhiều nhiều một chút……

………….

Một cỗ xe ngựa chạy băng băng trên đường, lái xe là một lão giả có tinh thần trông rất minh mẩn. Chiếc xe chạy vào trong khoảng sân rộng mấy trăm thước của học viện. Trong sân có rất nhiều biệt thự, hoa viên cũng không phải nhỏ. Khung cảnh thanh nhã, khiến người nhìn thấy thực thoải mái. Cái sân này vừa nhìn là biết người thường không thể vào ở rồi, hơn nữa, còn nằm trong khuôn viên của một trong hai đại học viện của đại lục– học viện Ai Lý. Đây là nơi xa hoa, học viên của học viện có đủ các loại vương tôn công chúa, về phần các quý tộc thì nhiều không đếm xuể. Những người này đương nhiên sẽ không đời nào chịu ở những ký túc xá giản đơn, bởi vậy, những biệt viện luôn là chọn lựa tốt nhất. Trong khuôn viên này, chẳng thể kiếm ra một phòng nhìn bình dân, mà chỉ toàn là những căn như dành cho vương công quý tộc, các tiểu quý tộc ở đây cũng có thể chọn được một căn nhà nhỏ nhỏ.

Học viên thấy xe ngựa tiến vào sân, chẳng khó gì mà đoán được trong xe là một đại nhân vật, tiếc là xe đã đi sâu vào sân trong, mất hút nên mọi người đều tản đi. Liền đó, tin về một đại nhân vật tới học viện Ai Lý được truyền đi nhanh chóng…

Đêm khuya, trong tòa biệt viện lúc sáng có người dọn tới, ngọn đèn ma phápvẫn chiếu sáng. Vân Tả Ý ngồi đọc tư liệu của học viên cùng mấy thứ liên quan.

“Đại thiếu gia, không còn sớm nữa, xin ngài đi nghỉ ngơi.” Giọng nói già nua của Diệp Đàn vang lên.

“À, được rồi, ngươi cũng đi nghỉ sớm chút đi.” Vân Tả Ý nhìn đồng hồ đã điểm hai giờ sáng, quả thực không còn sớm nữa, ngày mai hắn còn muốn gặp học trò, cũng nên có chuẩn bị tốt tinh thần.

“Đại thiếu gia ngủ ngon.” Nói xong Diệp Đàn lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Diệp Đàn rời phòng không lâu, Vân Tả Ý cũng tắt đèn, bóng tối dày đặc như báo trước một ngày mai khác lạ.



………………

Sáng sớm , Ai Lý học viện giống như thế ngoại đào viện. Trong phòng hiệu trưởng:

“Ha ha, Vân Tả Ý, rất hoan nghênh cậu tới học viện của chúng ta..à…đến dạy học.” Hiệu trưởng học viện Ai Lý, cũng là viện trưởng phân viện Hoành Vũ học viện ở tinh cầu gxj365. Nhiệt tình giơ tay tính bắt tay Vân Tả Ý, nhưng không thấy Vân Tả Ý phản ứng, thầm nghĩ người này thực cổ quái, bởi vậy vội xấu hổ rút tay lại. “Ha ha, Vân Tả Ý này…à…không cần để ý a.”

“Không sao, hiệu trưởng, nếu không có chuyện gì nữa, tôi sẽ đi gặp học trò.” Vân Tả Ý nhã nhặn đáp.

“Không có gì, không có gì…a, đúng rồi, Vân Tả Ý, giờ cậu là sư phụ của Ai Lý học viện, ta đã cho những người khác biết cậu dạy lớp jk105, vốn không có vấn đề gì, nhưng nếu cậu muốn dạy lớp khác, chúng ta cũng rất hoan nghênh.” Hiệu trưởng Ai Đấu nói vẻ muốn lấy lòng. Dù sao Vân Tả Ý cũng là hội trưởng hội học sinh năm 2 , hắn là viện trưởng phân viện, tuy rằng nhìn có vẻ địa vị cao hơn Vân Tả Ý, nhưng chủ tịch hội học sinh chỉ có năm người, mà viện trưởng phân viện lại nhiều không đếm xuể. Giờ hỏi tổng viện coi trọng ai hơn, hắn sao so nổi với Vân Tả Ý. Hơn nữa trong lịch sự học viện, tiền đồ của các chủ tịch hội học sinh đều không hề tầm thường. Hắn nhất định không muốn đắc tội với đại nhân vật tương lai này rồi.

“Viện trưởng, vậy ta xin cáo từ.”

“Được, được…nếu có chuyện gì thì cứ tới tìm ta …”

Rời khỏi phòng hiệu trưởng, Vân Tả Ý mới thở ra nhẹ nhõm, viện trưởng này thật đúng là nhiệt tình quá mức a. Sửa sang lại đồng phục hội trưởng, Vân Tả Ý hướng tới chỗ của đệ tử hắn. Hoành Vũ học viện vốn là bí mật, học viên cũng không thể ở ngoài sáng. Tất cả học viên liên minh đều lựa chọn cho mình một thân phận ngụy trang. Thân phận nào cũng có thể, chỉ cần không vượt quá giới hạn giống như vương tử, công chúa….

Tuy nói là học viên lớp jk105, nhưng họ lại chọn những chuyên môn khác nhau, nên cũng không học cùng một lớp. Cơ hồ mỗi lớp học trong Ai Lý đều có một, hai đệ tử của jk105. Cho nên, lớp jk105 không hẳn ý nghĩa là một lớp đơn thuần, mà là học viên ở đó đều cùng học một thầy chủ nhiệm, bình thường không hạn chế chuyện đi học ở lớp nào.

Đêm qua hắn đã thuộc lòng thời khóa biểu, bởi vậy biết hôm nay cần đi đến nơi nào tìm đệ tử của mình. Hiện giờ nơi gần nhất là phòng học của đệ tử ma pháp hỏa hệ. Bắt đầu từ nơi này sẽ tốn ít công sức nhất.

Vừa mới đứng trước cửa phòng, lớp học đang ồn ào náo nhiệt chợt yên tĩnh , ngay cả lão sư đang giảng bài thao thao bất tuyệt cũng phải ngừng lại.

Nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc kia, tất thảy đều ngỡ mình gặp được thần. Da thịt trong suốt, đôi mi hoàn mỹ, thoạt nhìn như nhu nhược hiền lành, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy được trong ấy là anh khí, sống mũi thẳng cao quý, dẫn xuống đôi môi hồng đầy đặn, lại thêm đôi mắt hắc bảo thạch xinh đẹp, ánh mắt thâm thúy làm cho ai nhìn cũng như bị hút vào…con người có thể có dung mạo hoàn mỹ như vậy sao? Khí chất lạnh lùng, cao quý khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, tất cả mọi người đều như say, say trong phong tình của mỹ nhân . Gì mà đệ nhất mỹ nữ học viện, gì mà đệ nhất mỹ nhân đế quốc, ở trước người này cũng không sánh nổi …



Nhưng hình như không phải tất cả mọi người đều bị mê say mỹ nhân, có một số ít ngoại lệ. Thang Mộc đang hí hửng hôm nay cướp được gậy ma pháp của một quý tộc chuyên ỷ thế hiếp người, đột nhiên cảm thấy lớp học có chút yên lặng, ngay cả thường ngày luôn miệng nói chuyện như Khiếu Minh cũng không lên tiếng, không khỏi thấy kì quái. Ngẩng đầu nhìn ra phía cửa lớp, không khỏi kinh ngạc ngâyngười. Phản ứng kế tiếp có điểm kỳ quái, chỉ thấy đột nhiên sắc mặt hắn tái nhợt, môi run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ, dường như nhìn thấy chuyện gì thực đáng sợ. Với cái bộ dạng này, người ta không cách nào đem hắn với hình ảnh đại ca trong học viện liên hệ cùng một chổ. Cùng hắn có phản ứng giống nhau còn có vài người, những người này bình thường trong trường đều là những kẻ không sợ trời không sợ đất, rốt cuộc là cái gì làm cho bọn họ sợ thành như vậy?