Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 130




Sau khi bữa tối kết thúc, Vân Tả Ý chào hỏi vài câu với mọi người rồi liền ôm cục cưng trở về phòng.

……

Vân Vũ Chí cùng Phương Tuyết gặp Vân Tả Ý đi rồi, dùng ánh mắt đánh nhau kịch liệt một phen mới chịu về phòng.

Cao Mai cùng Uyển Văn đều chờ mong nhìn Vân Hàm Phong ……

Vân Hàm Phong nhìn không tới bóng dáng kia nữa mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, thản nhiên lưu lại câu ‘đêm nay đi thư phòng’ liền mang theo Diệp Đàn ly khai. Nhà ăn chỉ còn lại hai nữ nhân đang mắt to trừng mắt nhỏ nhau.

……

……

Đêm nay đối Vân Tả Ý mà nói thật là khảo nghiệm lớn.

‘Tối hôm nay cục cưng ngủ với ta được chứ ?’ Vân Tả Ý nhớ rõ lúc ấy hắn nói với Phương Tuyết như thế. Ai ! Con người quả nhiên luôn nói mà không lườn trước hậu quả a. Đạo lý này Vân Tả Ý lỉnh ngộ ra khi bị đánh thức ở hai ba giờ sau vì tiếng khóc nháo đột nhiên vang lên.

” Oa oa…… Oa oa……” Nho nhỏ bé con hoa tay múa chân gào khóc, khí thế mười phần, lượng hô hấp to lớn làm cho Vân Tả Ý thực khó hiểu.

Vân Tả Ý bị đột nhiên bừng tỉnh, lo toan không được mặt khác, cũng chỉ là ngốc hống trẻ con. Hống cả nửa ngày vẫn không thấy thành quả, hắn không khỏi nhíu mày nhìn chằm chằm tiểu tử không ngừng khóc nháo kia. Sau một lúc lâu, rất có uy nghiêm, hắn nói :” Ê, đừng khóc.”

” Oa oa…… Oa oa……” Không quan tâm hắn, tiếp tục khóc.

Vân Tả Ý mặt đen. Nói thật, hắn vẫn đều không có lo lắng quá vấn đề trẻ con sẽ khóc nháo. Tất cả đều do tiểu tử kia từ lúc gặp hắn về sau vẫn rất ngoan, chỉ trước bữa tối có khóc một chút nhưng rất nhanh dỗ nín tốt lắm. Chính là hiện tại tình huống hoàn toàn khác a : nửa đêm đột nhiên khóc nháo không ngớt, vô luận hống dụ như thế nào cũng không dùng được, nhất là hắn vừa mới trải qua thời gian dài phi hành, người rất mỏi mệt cần hảo hảo nghỉ ngơi một phen.

” Oa oa…… Oa oa……” Tiếng khóc còn đang tiếp tục, Vân Tả Ý bất đắc dĩ nhu nhu cái trán, cường chống tinh thần ôm lấy tiểu tử, tự hỏi những nguyên nhân có thể. Là đói bụng sao?

Vân Tả Ý ôm bé đứng dậy tìm bình sữa trên bàn, không biết ai đã đặt lúc nào. Thử xem độ ấm, ân, vừa phải. Nhưng khi hắn uy sữa, tiểu tử kia đầu xoay trái xoay phải không chịu tiếp xúc bình sữa. Gây sức ép vài phút sau, Vân Tả Ý rốt cục biết không phải do đói bụng. Vậy do đâu?

Vốn híp mắt buồn ngủ tự hỏi vấn đề này, Vân Tả Ý đột nhiên giật mình một cái, buồn ngủ cũng bị dọa chạy hơn phân nửa. Hắn nghĩ tới buổi chiều khi tiểu tử kia phạm ‘tội ác’.

Hẳn là không phải đâu, không có ngửi được mùi, hơn nữa trước lúc ngủ tiểu tử kia cũng bị người hầu mang đi tắm rửa sạch một lần…… Nhưng nếu……

Vân Tả Ý từ chối nửa ngày, rốt cục vươn bàn đã muốn cứng ngắc……

Hô, không có. Nhìn tả vẫn như trước sạch sẽ, Vân Tả Ý nhẹ nhàng khoan khoái thầm nghĩ may mắn. Chính là nếu không phải chuyện này, tiểu gia hỏa kia vì sao khóc chứ?

Đang đắm chìm trong suy nghĩ, Vân Tả Ý đột nhiên cảm thấy có điều không thích hợp. Ơ, mà không đúng ở chỗ nào chứ ? A, tiếng khóc đã không có. Vân Tả Ý nhanh chóng nhìn về phía tiểu tử kia. Bé nho nhỏ lúc trước còn khóc nháo rất khí thế, sớm đã không biết ở lúc nào thì đi vào mộng đẹp, lại đang ngậm ngậm ngón tay hắn một cách ngon lành……

Này tính là chuyện gì? Vân Tả Ý ngốc lăng một lúc lâu sau bất đắc dĩ ôm tiểu tử, một lần nữa đặt lại trên giường…… Ban đêm ánh trăng nhu hòa xuyên qua cửa sổ rộng lớn chiếu dài trên khoảng đất, làm cho trong phòng như đều bịt kín trong tầng ngân sa. Mà Vân Tả Ý rất không may nương nhờ ánh trăng này thấy rõ mặt tiểu tử kia:

Khuôn mặt nhỏ nhắn như bạch ngọc không hề có chút nước mắt……

……

……

Ngày hôm sau. Khi Vân Tả Ý xuất hiện ở trước mặt mọi người, hai đôi mắt đen rõ ràng làm cho nhiều người kinh hách không nhỏ.

” Ý nhi , ngươi……”

” Không có việc gì, chính là tối hôm qua ngủ không tốt thôi .” Vân Tả Ý chặn lời Vân Hàm Phong nói trước.

Vân Hàm Phong nghe xong nhăn lại mày, đem ánh mắt tập trung đến trong ngực Vân Tả Ý : “Bởi vì nó sao?”

“Vâng.” Vân Tả Ý từ chối cho ý kiến, gật đầu.

” Về sau không cần cùng nó ngủ chung phòng, như vậy không tốt cho. Tối hôm qua nhất định bị đánh thức rất nhiều lần đi.” Vân Hàm Phong trừng mắt nhìn vật nhỏ nói.

” Vâng, đã biết.” Kỳ thật tối hôm qua tiểu tử kia chỉ ồn ào một lần thôi. Hắn sở dĩ có đôi mắt đen dọa người như vậy phần lớn là do bị tức giận. Hống dụ nửa ngày nguyên lai tiểu gia hỏa này vẫn là khóc giả a, hại hắn khẩn trương cả nửa ngày.

” Chúng ta cùng đi nhà ăn đi.”

“Vâng.”……

……

Tới rồi nhà ăn, đôi mắt Vân Tả Ý lại khiến cho oanh động không nhỏ. Sau khi hỏi rõ nguyên nhân sau, tất cả mọi người đạt thành nhất trí, tiểu tử kia không thể tái cùng Vân Tả Ý ngủ chung.

Phương Tuyết lại trực tiếp tiến lên muốn đem Vân Tụ ôm đi, vẻ mặt tự trách cùng lã chã chực khóc làm cho Vân Tả Ý không tốt cự tuyệt, đành phải đem bé giao cho nàng.

Vân Vũ Chí nhìn hai người hỗ động trong lúc đó sắc mặt âm u, hiển nhiên phi thường khó chịu.

Cao Mai thì phi thường vui vẻ nhìn hai con, hiển nhiên đối với con dâu do mình chọn cảm thấy thực vừa lòng.

Uyển Văn nhìn xem Cao Mai, lại nhìn xem trẻ con đáng yêu trong tay Phương Tuyết, trên mặt không dấu hâm mộ. Cuối cùng tầm mắt của nàng đứng ở trên người Vân Vũ Chí, không biết suy nghĩ gì.

……

Vân Hàm Phong bất động thanh sắc nhìn thần sắc biến hóa của mọi người trên bàn cơm. Sau khi dùng cơm xong, Vân Hàm Phong nghiêng đầu nói với Vân Tả Ý:” Ý nhi , hôm nay theo ta đi tổng bộ không ?”

Vân Tả Ý suy nghĩ, hôm nay dường như cũng không có việc gì, không bằng đi tổng bộ phụ giúp phụ thân . Vì thế Vân Tả Ý gật đầu.

……