Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 133




” Hội trưởng ……”

Đột nhiên nghe tiếng gọi như thế, Vân Tả Ý không khỏi sửng sốt, hơn nữa ngày mới phản ứng lại tiếng kêu ‘hội trưởng’ kia là từ người trước mắt hô lên. Cẩn thận ngẫm lại, hình như thiếu niên trước mặt này hiện tại so với hắn thấp hơn một năm, như vậy kêu ‘hội trưởng’ cũng đúng. Bởi vậy Vân Tả Ý chỉ nâng mi xem như tiếp nhận rồi xưng hô này, gật đầu chào lại Tử Trúc.

Cái gật đầu chào của Vân Tả Ý thiếu chút nữa đem Tử Trúc tức nghẹn thở. Tuy rằng vừa rồi hắn xưng hô trước, nhưng người kia cũng quá không khiêm tốn đi, cư nhiên tiếp nhận một cách hiển nhiên. Tử Trúc trong lòng nghẹn khí, cắn răng miễn cưỡng nở ra tươi cười:

“Hội-trưởng-.. đã lâu không thấy.” Hai chữ mở đầu phi thường cắn răng nói.

” Ân, đã lâu không thấy.” ôi, giọng điệu thật cứng ngắc a……

” Hội-trưởng- ngài tới nơi này là?” Loại người đặc biệt như Vân Tả Ý trong lòng Tử Trúc luôn ấn tượng phải tới những địa phương đặc biệt. Thật sự không nghĩ tới ở chỗ này đụng phải hắn, hơn nữa, hôm nay Vân Tả Ý mặc đồ thật sự là……

Trên đầu đội cái mũ rộng thùng thình để che nắng, vành nón áp rất thấp, nếu hắn không có ngẩng đầu lên, chính mình chỉ có thể nhìn đến cái cằm như bạch ngọc kia. Dĩ vãng luôn tùy tâm sở dục thả dài mái tóc đen hiện giờ toàn bộ đều nhét vào mũ, làm cho người ta cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái. Trên người mặc một bộ nhàn phục màu lam đậm, rộng thùng thình che khuất thân thể mảnh khảnh của hắn, nhưng càng khiến hắn hiển ra dáng vẻ thon dài. Trên chân mang đôi giầy thể thao màu trắng, xa xa nhìn lại thực giống như một thiếu niên thích thể thao ngoài trời. Ách, còn là một thiếu niên thích vận động ẵm theo một em bé. Dù sao cùng trong ấn tượng của Tử Trúc kém khá xa.

” Ta……” Vân Tả Ý mới vừa nói một chữ đã bị vật nhỏ trong ngực đánh gảy. Gật đầu cáo lỗi với Tử Trúc, hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một tuổi rưởi-Vân Tụ cứ xoay a xoay a xoay, bàn tay nho nhỏ liều mạng hướng về người phía trước, miệng không ngừng chảy nước miếng……

“Làm sao vậy ?” Vân Tả Ý cau mày xuất ra khăn lụa lau nước miếng cho Vân Tụ, ánh mắt theo động tác Vân Tụ nhìn về Tử Trúc……

Tử Trúc nhận thấy Vân Tả Ý khác thường, kỳ quái theo tầm mắt của hắn nhìn xuống……

” A, này, này……” Tử Trúc thấy hai đôi mắt một lớn một nhỏ nhìn vật trong tay mình, xấu hổ không biết dấu về đâu. Trên tay cây kẹo như khoai lang phỏng tay không biết nên phóng hướng nào, càng không biết hiện tại nên nói gì, là giải thích cây kẹo không phải hắn muốn mua ăn hay là……

……

Vân Tả Ý hiện tại nghĩ hoàn toàn khác Tử Trúc. Hắn chỉ cảm thấy thật sự rất mất mặt. Hắn vất vả giáo dục cục cưng một năm, hiện tại cư nhiên còn có thể nhìn kẹo trong tay người khác chảy nước miếng……

Tử Trúc cũng chú ý tới ánh mắt tiểu hài tử, giống như lập tức tìm được rồi cứu tinh, vội vàng giơ cây kẹo ra, gượng gạo giải thích:” Này…… là…… là…… mua cho bé.”

Vân Tụ cũng không công phu đi để ý tới Tử Trúc đem mình trở thành tấm mộc. Bé chỉ biết cây kẹo ngon lành kia rốt cục tới tay mình, cao hứng bì bõm bì bõm kêu. Ôi, thơm quá, quả nhiên là đường đường lần trước ba ba mua cho mình ~~ Cục cưng thật thông minh a……Xuýttt~~ tưởng tượng đến hương vị ngọt ngào của kẹo, khóe miệng cục cưng càng chảy nhiều nước miếng . Ô ô ô, như thế nào gỡ không ra…… Đường. Đường. Ta muốn ăn đường đường…… Ta cắn ta cắn…… Ta cắn cắn cắn……

Vân Tả Ý không có chú ý Tử Trúc trăm ngàn chỗ hở giải thích, hắn vẫn như cũ đắm chìm trong tình tự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ phản xạ có điều kiện hành động lễ phép cảm tạ Tử Trúc:” Tử Trúc, cám ơn ngươi cố ý giúp con ta mua kẹo. Vân Tụ, còn không mau cám ơn chú…… Ách, Vân Tụ, ngươi đang làm cái gì?” Nói chỉ được một nửa liền thấy được một màn làm cho hắn nháy mắt mặt càng biến đen, không khỏi chộp tay đoạt lại cây kẹo bị Vân Tụ gây sức ép đã biến dạng, dính đầy nước miếng và dấu răng lại như trước vẫn hoàn hảo gói kỹ trong bao.

” Ô…… Đường Đường……” Vân Tụ nhìn thấy kẹo bị mất, không khỏi ủy khuất vạn phần, mắt to đáng thương hề hề nhìn Vân Tả Ý, hơn nữa lấy nhanh tốc độ tụ tập nước mắt. Hai cánh tay ngắn ngủn mềm mại mập mạp không ngừng hướng về đường đường yêu quý của mình……

Ngươi nầy. Có thể nói Vân Tả Ý tối không thể gặp chính là nước mắt Vân Tụ. Nhìn hai mắt to của Vân Tụ ngập nước mắt, tâm Vân Tả Ý lại bắt đầu dao động……

Lạch cạch, làm giọt nước mắt thứ nhất tràn mi rớt xuống, cây kẹo kia lúc trước xa khỏi tầm tay đã vững vàng bị đặt lại trong tay Vân Tụ.

“Hi…hi……” Vân Tụ chặt chẽ cầm lấy kẹo, ánh mắt cười thành hình trăng khuyết, nào có vừa rồi bộ dáng thảm hề hề. Cười xong bé mới phát hiện cây kẹo vẫn như cũ bị đóng gói, bất quá lần này bé học thông minh, năn nỉ bắt lấy ngón trỏ Vân Tả Ý, yếu yếu loạng choạng, tiếng nói ngọng nghịu không ngừng lặp lại:” Nha…… Ba…… Ba…… Ba ba…… Ba……”

Dưới thế tấn công của bé, Vân Tả Ý có thể không đáp ứng sao. Vân Tả Ý bất đắc dĩ giúp Vân Tụ gở bao bì kẹo ra, rất không thích lại nhét vào trong tay Vân Tụ.

” Hi..hi. Đường Đường…… Nha……” Vân Tụ mỉm cười ngọt ngào với Vân Tả Ý, sau đó thỏa mãn ôm kẹo cắn cắn mút mút.

……

” Vân, Vân Tả Ý , bé, bé là, ngươi vừa mới nói, nói……” Một câu không rõ ràng từ trong miệng Tử Trúc, người bị xem nhẹ tự nãy giờ, toát ra. Hắn bị đả kích quá lớn… Tử Trúc ngay cả xưng hô đều quên sửa lại, trực tiếp gọi thẳng tên Vân Tả Ý như trước đây.

Vân Tả Ý cũng không để ý đến vẻ mặt như gặp quỷ của Tử Trúc, chỉ nhíu mày tỏ vẻ kinh ngạc:” Đây là con ta a, ngươi còn không biết sao?”

Quá độ khiếp sợ qua đi, Tử Trúc ngược lại bình tĩnh xuống, nhưng mấy năm qua tâm tình vẫn nặng nề lại càng thêm buồn bực: đầu tiên là đính hôn, kế tiếp là kết hôn, hiện tại toát ra con trai, giống như người này luôn ngại đả kích hắn không đủ, mỗi khi hắn vừa mới khôi phục lại đến đá một kích…… Hô, Tử Trúc chậm rãi phun ra một hơi, nhấm nháp chua sót trong miệng, như trước dấu diếm sơ hở lịch sự nói:” A, không có biện pháp, vừa mới mới từ tinh cầu gxj365 trở về, rất nhiều tin tức đều lạc hậu.”

” Ừ.” Vân Tả Ý gật đầu, từ chối cho ý kiến.

Vân Tả Ý xem Tử Trúc tuy quen thuộc nhưng vẫn là người xa lạ không có gì để nói, mà Tử Trúc mặc dù có rất nhiều điều muốn nói với Vân Tả Ý, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Nhất thời không khí giữa hai người có điểm xấu hổ.

Tử Trúc đã nhận ra Vân Tả Ý hơi không kiên nhẫn, tuy rằng không khí xấu hổ, nhưng hắn thật sự không nghĩ kết thúc thời gian hiếm hoi hai người được ở chung với nhau tại đây. Khóe mắt miết đến cách đó không xa có một quán nước, vì thế hắn lịch sự mời:” Có thể thỉnh Hội trưởng đi vào trong đó ngồi một hồi không?”

Lời mời như thế Vân Tả Ý không tốt cự tuyệt, hơn nữa ôm Vân Tụ thời gian dài, tay hắn quả thật đã tê, vì thế Vân Tả Ý cùng Tử Trúc hướng về quán nước kia……

……

……