Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 36




Vân Tả Ý mở cửa văn phòng liếc mắt thấy đống văn kiện mới gửi tới, nhất thời trong lòng dâng lên cảm giác bất đắc dĩ . Phải bắt đầu một ngày bận rộn rồi. Hôm nay thực bình thường, đồng dạng bận rộn, đồng dạng nhàm chán, đây là cảm giác mấy ngày nay của Vân Tả Ý, ít nhất là hiện tại ……

Thời gian từ từ trôi qua. Vân Tả Ý vùi đầu vào đống văn kiện. Tiếng chuông tan học đánh một lần lại một lần, các đệ tử ùa ra ngoài phòng tíu tít rộn rã. Vân Tả Ý hoàn toàn không nghe gì, hắn toàn tâm toàn ý đắm chìm trong công việc. Rốt cục…… Hô, Vân Tả Ý khép lại văn kiện cuối cùng, đứng dậy, hoạt động tay chân đang cứng ngắc mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ. Hiện tại đã là hoàng hôn. Những tia nắng cuối cùng đang lưu luyến lặn xuống núi …… Vân Tả Ý nhìn sắc trời, biết đệ tử đều tan học. Hiện tại thời điểm này đối với sư phụ, đệ tử đã xem như trễ lắm, nhưng đối với Vân Tả Ý vẫn là rất sớm. Ngắm lại chồng văn kiện đã xử lý xong, cẩn thận quan sát quả nhiên so với bình thường ít hơn, trách không được hôm nay có thể xử lý tốt trước khi mặt trời khuất núi.

Đang chuẩn bị lên tiếng gọi Diệp Đàn , đột nhiên nhớ tới buổi sáng hắn bảo Diệp Đàn không cần tới đón. Thật sự là…… xử lý văn kiện khiến đầu óc đều muốn hồ đồ luôn.

Vân Tả Ý xoay người đi ra văn phòng, không để ý đến văn kiện trên bàn. Hắn biết, Diệp Đàn sẽ sắp xếp người đến lấy và gửi đi.

Vân Tả Ý lẳng lặng tiêu sái đi trong học viện. Nói thật, phong cảnh ở Ai Lý học viện đẹp không tả xiết. Vân Tả Ý lơ đãng thấy xa xa tựa như có hồ nước. Trời chiều làm nổi bật mặt nước, biến thành một mảnh màu da cam rạng rỡ. Vân Tả Ý hưng trí cước bộ về phía hồ nước nhỏ kia. Vừa lúc hôm nay công việc ít, mới có thể thưởng thức cảnh đẹp, không biết lần sau đợi đến khi nào?

Bất quá Ai Lý học viện thật rộng lớn. Con đường thoạt nhìn chỉ là khoảng ngắn, hắn phải đi hơn mười phút mới tới. Cảnh vật càng đi càng hẻo lánh. Đi đến bên hồ hắn mới phát hiện hồ nước quá lớn. Mặt nước thực bình lặng không sóng gợn, biểu hiện hồ rất sâu. Bên hồ không có ai, cây cối tươi tốt, xanh um tùm, thỉnh thoảng vang lên tiếng côn trùng, chim chóc kêu. Cảnh tượng yên tĩnh quá. Đây đúng là không khí Vân Tả Ý ưa thích. Vân Tả Ý tìm một góc bí mật, khuất tầm mắt lại thường thức tốt phong cảnh trước mặt. Hắn đứng đó, chung quanh hoàn toàn bị mấy cây đại thụ cùng lùm cây xảo diệu che khuất. Nếu không thật sự quan sát kỹ, căn bản sẽ không phát hiện nơi này có người. Cây cối lại không ngăn cản tầm mắt hắn. Không có biện pháp, đây là thói quen kiếp trước, hiện tại sửa không được.

Ngay khi Vân Tả Ý đắm chìm vào bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp, tiếng trò chuyện như ẩn như hiện cùng âm thanh dẫm nát lá khô trên mặt đất bừng tỉnh hắn. Vân Tả Ý nhăn mày, biết là có người đến đây. Hồ không phải của riêng hắn, cũng không quy định chỉ có hắn mới được phép đến. Vì thế Tả ý đành phải yên lặng xem, kiên nhẫn đợi những người kia nhanh đến nhanh đi , trả lại hoàn cảnh thanh tịnh.

Bất quá…… Giọng mấy người kia nghe quen tai a? Vân Tả Ý luôn luôn tin tưởng trí nhớ của mình. Hiện tại bọn họ ly cách hắn không xa, Vân Tả Ý rốt cục có thể thấy rõ diện mạo. Nguyên lai là bọn họ. Đúng vậy, quấy rầy Vân Tả Ý thanh tịnh là vài đệ tử của hắn. Nhưng sao bộ dáng bọn họ lại như thế?

Lao Lạp, Thang Mộc , Khiếu Minh , Tây Lâm bốn người có điểm gian nan. Trong đó ba người trên tay đều ôm cả đống tư liệu tham khảo, chỉ có Tây Lâm cầm trên tay một quyển liên minh lịch sử rất dầy. Tuy chỉ một cuốn, nhưng phân lượng ngang bằng mấy cuốn khác cộng lại . Đó cũng không phải tối trọng yếu. Tối trọng yếu là bộ dạng hù chết người nếu bọn hắn lang thang ngoài đường vào ban đêm . Lao Lạp, Thang Mộc , Khiếu Minh đều tóc tai loạn xà ngầu, xem ra đã vò đầu bứt tai dữ lắm . Sắc mặt xanh xao. Hai vòng đen thật to quanh mắt. Quần áo lượm thượm. Chỉ có Tây Lâm quần áo chỉnh tề một chút, bất quá khuôn mặt tái nhợt đẹp như quỷ hút máu, ở ban đêm hù chết người không kém so với bọn Thang Mộc. Khó trách bọn hắn phải đi đến địa phương hẻo lánh này.

” Lão quỷ chết tiệt. Như thế nào chỉnh chúng ta thảm thương, quả nhiên là ác ma chuyển thế.” Khiếu Minh hùng hùng hổ hổ nói.

Lão quỷ? Chỉ ta sao? Vân Tả Ý nhíu mày.

” Hừ, cậu chỉ tài ở nơi này ra vẻ ta đây, có gan đến trước mặt lão quỷ mắng hắn đi?” Lao Lạp châm chọc nói.

” Cái gì? Cậu…… Hừ, cậu dám không?” Khiếu Minh tức giận nhảy dựng lên, nhưng tư liệu tham khảo trên tay lại làm hắn luống cuống tay chân.

” Ta……” Lao Lạp đang muốn nói chuyện, Thang Mộc lập tức chặn hắn :” Tốt lắm, tốt lắm, mấy người không cần ồn ào. Nói đến thảm, chúng ta cũng không phải thảm nhất. Nhìn Tây Lâm đi. Lo mà giải cho tốt hết bài tập đi, ngày mai đến kỳ hạn rồi.”

Khiếu Minh cùng Lao Lạp quay đầu nhìn phía sau bọn họ – Tây Lâm , rùng mình một cái, lập tức im miệng, nhưng không khí giữa bọn họ vẫn không thế nào hữu hảo.

Chỉ thấy Tây Lâm vẻ mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, miệng không ngừng thì thào giống như đọc thần chú, cẩn thận nghe có thể phát hiện hắn niệm đều là:” Công nguyên 13 năm…… Công nguyên 545……… 553 năm…… Chiến tranh bùng nổ…… 2685 năm…… Gia nhập liên minh……… Công nguyên……… Thành lập…… 31579 năm……”

Vân Tả Ý thu hồi tầm mắt đang nhìn Tây Lâm , cúi đầu nhìn lá khô dưới đất, lần đầu tiên bắt đầu tự hỏi mình có phải hay không rất nghiêm khắc ?

Không khí giữa Khiếu Minh và Lao Lạp vừa mới êm đẹp một chút lại biến thành như ban đầu. Thang Mộc lại phải bận rộn khuyên can tiếp. Tất cả mọi người không chú ý đến Tây Lâm.

Đột nhiên một tiếng” Bùm” vang lên. Vân Tả Ý tưởng có hòn đá rơi xuống nước cũng không để ý. Không bao lâu tiếng kêu cứu mạng lập tức bừng tỉnh Vân Tả Ý. Hắn vội vàng ngẩng đầu, chỉ nhìn đến Lao Lạp , Khiếu Minh , Thang Mộc luống cuống xoay quanh hồ , cũng lớn tiếng kêu cứu mạng, nhưng hắn không nhìn thấy Tây Lâm .

Nguyên lai lúc trước Tây Lâm đang đi trên mảng lá khô ẩm ướt, bị trượt chân rớt xuống hồ. Đi ở phía trước hắn, mấy người kia cũng nghĩ giống Tả Ý, đều tưởng đá trên núi lăn xuống hồ, cũng không để ý. Khi tò mò tính xem hòn đá ở nơi nào lớn như thế , phát hiện không thấy Tây Lâm, mới ý thức vừa rồi rớt xuống không phải đá mà là Tây Lâm .

Nhất thời mấy người đều hoảng lên. Bọn họ không ai biết bơi . Hơn nữa từ khi sinh đến giờ đã bị bảo hộ tốt lắm, đến nay chưa gặp qua chân chính nguy cơ, không biết nên làm gì bây giờ. Bọn họ muốn đi xuống cứu người nhưng lại không bơi được, đến lúc đó người chưa cứu đi lên chính mình ngược lại bị chết đuối. Bọn họ chỉ có thể khẩn cấp vòng quanh, tìm khắp nơi xem có nhánh cây nào để kéo Tây Lâm, đồng thời lớn tiếng hô cứu mạng.

Ngay tại thời điểm bọn họ đều nhanh tuyệt vọng, lùm cây cạnh bên đột nhiên phóng ra một người. Bọn họ đầu tiên kinh ngạc một chút, sau đó bắt đầu vui sướng nhảy lên, lúc sau lại sợ hãi. Vì sao phản ứng như thế? Nguyên bản bọn họ kêu cứu mạng chỉ để giảm bớt cảm xúc khẩn trương. Tại nơi hẻo lánh này, bọn họ căn bản không trông cậy vào người khác nghe thấy mà đến. Lúc gặp người chạy ra, bọn họ vui mừng vì Tây Lâm được cứu. Nhưng giật mình kinh ngạc vì người kia bọn họ đều nhận thức, hơn nữa là kẻ tuyệt đối không tưởng được……