Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 91




Lại qua bảy ngày……

Tình huống không lạc quan.

Bọn họ mỗi ngày đều phải không ngừng tránh né vẫn thạch đánh tới, hơn nữa có khi tránh né không kịp phải dùng laser bắn để tranh thủ né hoặc giảm bớt thương tổn. Việc này khiến cho nguồn năng lượng tiêu hao nhanh hơn, mà bọn họ vẫn chưa đi ra phạm vi sao Mê Lưu hoặc chưa phát hiện tinh cầu có sinh mệnh. Tất cả mọi người không hẹn mà cùng đem phi giáp điều chỉnh đến mức tiết kiệm năng lượng tối đa – trạng thái bán ngủ, trừ phi tất yếu tuyệt đối không lãng phí một tia năng lượng.

Mà lúc này cực không tốt chính là người được bảo vệ ở trung tâm – Vân Tả Ý. Bởi vì đoạn thời gian này điều kiện quá ác liệt , ba ngày trước Tả Ý bắt đầu xuất hiện bệnh trạng nóng lên, cũng thường xuyên hôn mê. Trong khoảng thời gian này, mỗi người mỗi ngày đều chịu tiết kiệm chút thực phẩm duy trì thể lực, Vân Tả Ý tự nhiên cũng không ngoại lệ. Tại đây căn bản không thể tiến hành trị liệu, Ảnh Nhất chỉ có thể đem thuốc chỉ dùng trong cấp cứu uy Vân Tả Ý ăn, hy vọng Vân Tả Ý có thể hạ sốt.

……

Lại một ngày trôi qua. Hôm nay trong bọn họ lần đầu tiên có người hy sinh . Phi giáp của bảo tiêu kia đã tổn hại thực nghiêm trọng, năng lượng còn lại không nhiều, ngay cả súng laser công suất ít nhất cũng không thể sử dụng, hắn trụ không được bao lâu, tất cả mọi người đều biết, chính hắn cũng rõ ràng. Cho nên, hắn, ở thời điểm một vẫn thạch thật lớn đang tốc độ cao tiến về phía bọn họ, dùng chút năng lượng cuối cùng của mình vọt đi lên, sau đó ấn hệ thống tự bạo. Trong đoàn ánh sáng chói mắt, bảo tiêu kia biến mất, phía trước trôi nổi lơ lửng một ít miếng vụn phi giáp. Hắn hy sinh, dùng chút lực lượng cuối cùng của mình vì bọn họ chống lại chướng ngại vật……

Lúc bảo tiêu tự bạo, Vân Tả Ý giống như cảm ứng được gì, từ trong hôn mê mở mắt, rõ ràng thấy hết toàn bộ quá trình bảo tiêu tự bạo. Con ngươi đen sâu thẳm nhìn không ra cảm xúc, chính là ở thời gian kế tiếp số lần hôn mê giảm bớt rõ ràng, nhưng sốt cao vẫn không lui xuống, ngược lại tựa hồ càng nghiêm trọng. Hắn thường xuyên ở dưới tình huống mệt mỏi vẫn kiên trì không chịu chợp mắt, sợ mình một khi nhắm mắt lại không biết phải hôn mê bao lâu.

Ở thời điểm thanh tỉnh, hắn liền lợi dụng các loại tri thức phong phú vững chắc đạt được, đã tạo nên danh hiệu đệ nhất văn khoa trong học viện, chỉ huy bọn bảo tiêu đi tới. Dựa vào hắn bình tĩnh quyết đoán cùng những người khác kinh nghiệm lữ hành phong phú, bọn họ bay qua rất nhiều địa vực nguy hiểm. Trong lúc này Vân Tả Ý phát hiện ám vệ Ảnh Nhất cũng không thua kém hắn về tri thức phong phú. Vì thế khi Vân Tả Ý lâm vào hôn mê, chuyện chỉ huy bọn bảo tiêu liền do Ảnh Nhất nắm giữ.

Nhưng ăn ý phối hợp của bọn họ vẫn không ngăn cản nhóm bảo tiêu hộ vệ hy sinh. Rất nhanh lại có một bảo tiêu chết vào tình huống giống nhau.

Thản nhiên tuyệt vọng lặng lẽ tràn ngập tới mọi người.

……

Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, bảo tiêu bên cạnh Vân Tả Ý cũng càng ngày càng ít. Vân Tả Ý bệnh tình lại không chút chuyển biến tốt, gần nhất tình huống hôn mê càng nghiêm trọng. Ảnh Nhất đã muốn ngăn trở hành vi cường chống đỡ tinh thần chỉ huy mọi người của Vân Tả Ý.

……

Đến khi đội ngũ 17 người chỉ còn lại ba người, bọn họ rốt cục bay qua tầng vẫn thạch.

Thật không nghĩ tới ở chỗ sâu trong Mê Lưu hung hiểm cư nhiên bình lặng như vậy. Vân Tả Ý nhìn trước mặt một mảng biển sao mà trong lòng sợ hãi than, lập tức nhớ tới những bảo tiêu vì có thể làm cho hắn thuận lợi thông qua tầng vẫn thạch mà hy sinh, tâm tình lại thấp xuống. Bọn họ, cũng không thể kiên trì đến nơi đây……

Hai phi giáp còn sót lại tâm tình chờ mong hướng về biển sao đi tới…… A, bọn họ thấy cái gì — một vùng thiên hà, tinh cầu có sinh mệnh tám chín phần mười luôn xuất hiện trong thiên hà, ai cũng biết điều đó. Ba người Vân Tả Ý tinh thần chấn động. Cho dù là Ảnh Nhất tới bây giờ chưa nhìn đến từng có biểu tình gì, đều đã động dung. Sống trong tuyệt vọng lâu như vậy chỉ sợ dù là ai khi nhìn đến hy vọng đều phải động dung, kể cả Ảnh Nhất từ nhỏ đã bị nghiêm khắc huấn luyện cũng không ngoại lệ.

” Đi thôi……” Vân Tả Ý xả ra tươi cười đầu tiên sau thời gian qua, tuy rằng nụ cười tái nhợt suy yếu tùy thời đều sẽ tan vỡ.

Ảnh Nhất qua mấy ngày nay cũng biến tiều tụy không chịu nổi, nhìn đến nụ cười tuyệt mỹ yếu ớt kia trong lòng căng thẳng không hiểu, trên tay không khỏi tăng lớn lực đạo.

“A……” Vân Tả Ý vì bị đột nhiên tăng lớn lực đạo rên một tiếng.

Nhận thấy động tác của mình , Ảnh Nhất vội thả lỏng lực đạo, lại nhìn về Vân Tả Ý phát hiện hắn đã mê man, khóe miệng còn lưu lại mỉm cười, tựa hồ vừa rồi tin tức tốt cũng đưa vào trong mộng.

Sau khi ngơ ngác nhìn, Ảnh Nhất gửi tin đi phi giáp khác, hai phi giáp cùng nhau hướng về thiên hà chạy tới. Thấy rồi , hành tinh màu xanh.

Hành tinh màu xanh đại biểu cho có nước, xác suất có sinh mệnh rất lớn. Hai phi giáp tràn ngập chờ mong hướng tinh cầu màu xanh bay tới. Nhưng vận mệnh vào lúc này lại mở ra trò đùa thật to : hai phi giáp đồng thời hết năng lượng, liền ngừng lại cách tinh cầu không xa.

Tại sao có thể như vậy? Dùng kính viễn vọng của phi giáp có thể nhìn đến núi non trên tinh cầu. Đỉnh núi màu trắng, quanh thân màu xanh biếc, hắn sẽ không nhìn lầm, tinh cầu này bọn hắn chắc chắn khẳng định có sinh mệnh, thích hợp sinh vật sinh trưởng. Nhưng vì sao muốn cho bọn hắn cách thành công gần như thế lại phải nhấm nháp thất bại……

Ảnh Nhất … không … cam tâm nhìn tinh cầu gần trong gang tấc, nhưng phi giáp của hắn hoàn toàn hết năng lượng. A, không, cũng không thể nói là không có năng lượng. Năng lượng duy nhất sót lại chính là năng lượng dùng để tự bạo, năng lượng kia trừ bỏ tự bạo không thể dùng trong địa phương gì khác, có cũng như không.

Cúi đầu nhìn sắc mặt suy yếu tái nhợt của Vân Tả Ý …… Thực xin lỗi…… Ta không thể đem ngươi đưa đến địa phương an toàn……

Đúng lúc này bộ truyền tin đột nhiên truyền đến thanh âm kiên nghị :” Giúp ta đem đại thiếu gia đưa đến địa phương an toàn, kính nhờ……”

Ảnh Nhất còn chưa kịp lý giải ý tứ lời này thì đột nhiên cảm giác một lực đánh theo phía sau truyền đến, phi giáp không có chút năng lượng bất thình lình bay nhanh về phía tinh cầu màu xanh…… Cảm giác này hắn tương đương quen thuộc, tại hư không đã gặp gỡ vô số lần…… Luôn luôn không hiểu cảm tình, hiện tại Ảnh Nhất đã hiểu được trong lòng chua xót…… Gắt gao nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ đến thân ảnh biến mất tươi sống …… Trong miệng nhẹ giọng nói:” Yên tâm…… Ta nhất định sẽ làm được……”

………

“Gia La hoàng triều năm 1186 âm lịch, ban ngày trời trong lành đột nhiên có tiếng sấm, thanh chấn khắp nơi, trên mây ẩn ẩn có ánh lửa rơi xuống. Gia La hoàng phái người điều tra rõ hiện tượng này. Không có kết quả. Dân gian cho rằng điềm xấu xuất hiện, đều ăn chay cầu thần. Cùng năm, Gia La hoàng triều mưa thuận gió hoà, được mùa thịnh vượng, năm được xem như mười năm khó gặp”

Trích từ “Gia La triều sử”