Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 96




Thời điểm Đại Ngưu quải đòn gánh xuất môn, ngoài ý muốn thấy Vân Tả Ý đứng ở trong sân , lập tức tiến lên chào đón :” Công tử, ngươi ở nhà nhé, ta đi ra ngoài đánh củi.”

Vân Tả Ý gật gật đầu, trải qua khoảng thời gian học tập hắn đã có thể nghe hiểu Đại Ngưu, nhưng nói vẫn còn khó khăn, mấu chốt ở chỗ cấu trúc ngữ pháp không đúng, nói ra dễ dàng khiến người ta ôm bụng cười, cho nên hắn vẫn rất ít mở miệng.

Đại Ngưu đã quen vị công tử xinh đẹp cùng hắc y tiểu ca ít ngôn ít ngữ, gặp Vân Tả Ý gật đầu cũng không để ý, chỉ quay đầu nhìn một vòng không thấy hắc y tiểu ca, hắn nghi hoặc lẩm bẩm:” Tiểu ca kia sao không thấy……”

” Hái thuốc.”

Đột nhiên vang lên âm thanh dọa Đại Ngưu nhảy dựng, ngẩng đầu mới biết nguyên lai là vị tiểu công tử. Đại Ngưu xấu hổ đỏ mặt, biết mình nói nhỏ bị người nghe thấy, sờ sờ đầu:” Ha ha…… Nguyên lai là đi hái thuốc…… A, công tử, ta đi nhé, nếu trễ sẽ không kiếm được nhiều củi.”

Vân Tả Ý nhìn bộ dáng vội vàng của Đại Ngưu , không khỏi mỉm cười. Thật sự là người đơn thuần a.

……

Đại Ngưu đi rồi, Vân Tả Ý lại ở trong sân vòng vo một hồi mới quay về phòng. Kỳ thật sân cũng chỉ là một miếng đất dùng cọc gỗ cùng nhánh cây bao vây xung quanh, sân không lớn, chỉ rào quanh nhà ở của Vân Tả Ý và Đại Ngưu. Hàng rào này lúc trước vốn không có, do Ảnh Nhất tạo nên, tuy rằng không thể thật sự phòng cái gì, nhưng một ít tiểu động vật vẫn có thể ngăn cản. Sân được quét tước dị thường sạch sẽ, đây là Ảnh Nhất lo lắng để Vân Tả Ý thường thường đến tản bộ.

Trở lại nhà gỗ , Vân Tả Ý cũng không có việc gì làm, liền nhắm mắt tu luyện tinh thần lực. Vân Tả Ý phát hiện tuy rằng gần nhất trạng thái thân thể vẫn cực kỳ suy yếu, nhưng tinh thần lực tựa hồ có dấu hiệu đột phá, cho nên luyện rất chăm chỉ.

Lúc tu luyện tinh thần lực Vân Tả Ý hoàn toàn không cảm giác thời gian trôi qua, không biết qua bao lâu không khí yên tĩnh đột nhiên bị người đánh vỡ.

……

Vân Tả Ý chậm rãi mở mắt, hơi không vui với vị khách không mời mà đến này. Bất quá là ai chứ ? Không tính đến địa phương hẻo lánh, Đại Ngưu là một tiều phu không thân không thích, ai sẽ đến chứ? Lúc này thanh âm đáng ghét lại vang lên:

” Xin hỏi có người không ? …… Có người không ?…… Có người hay không ?…… Có người ở nhà không ?……” Thật đúng là âm hồn không tan mà. Vân Tả Ý mang theo chút bất mãn cùng nghi hoặc đi ra nhà gỗ.

Mở cửa, Vân Tả Ý nheo mắt nhìn hai nam tử đứng ngoài hàng rào.

Hai nam tử đều còn trẻ, nhìn bộ dáng như mới trưởng thành. Người mặc cẩm y huyền màu giống như trúng độc, trên người còn ẩn ần vết máu, hai mắt nhắm chặt đã hôn mê, thân thể toàn bộ dựa vào bạch y nam tử bên cạnh chống đỡ. Bạch y nam tử không ngừng phát ra âm thanh đáng ghét, thoạt nhìn hào hoa phong nhã, nhưng nhìn cách hắn đỡ một đại nam nhân nhẹ nhàng như vậy xem ra là người học võ, hơn nữa lấy Vân Tả Ý kinh nghiệm phán đoán: không phải người kém cỏi.

” Ách…… Khụ……” Bạch y nam tử dưới ánh mắt lạnh băng của Vân Tả Ý rốt cục từ trạng thái kinh diễm phục hồi tinh thần lại, che dấu ho nhẹ một tiếng, chắp tay hành lễ nói:

” Vị công tử này, tại hạ Lý Thính Toàn, đây là Sát – bằng hữu tốt của tại hạ. Vài ngày trước Sát ngẫu trúng kì độc, tại hạ đã tìm các danh y đều không có kết quả, chỉ phải đến quấy rầy Vô Ảnh thần y thanh tịnh. Mong công tử có thể hỗ trợ mời thần y. Nếu như thần y có thể ra tay tương trợ, tại hạ tất có đại báo đáp .”

Vân Tả Ý mất nửa ngày mới đem đoạn ngữ pháp phức tạp này chuyển hoán thành chính mình có thể lý giải ý tứ. A, hiểu, nhìn thoáng qua người nửa chết nửa sống dựa vào bạch y nam tử Vân tả Ý đã hiểu, nhưng bọn họ tìm thần y ở chỗ hắn là ý tứ gì? Không phải nói giỡn chứ, Đại Ngưu kỳ thật là một ẩn cư tuyệt thế thần y sao? Cho nên :” Tìm lầm.” Vân Tả Ý không lưu tình bỏ lại câu đó rồi đi trở về.

” Ai, chờ đã, chờ đã. A, công tử ……” Lý Thính Toàn không nghĩ tới tiểu công tử tuyệt sắc này nói đi thì đi, vội vàng lớn tiếng giữ lại, rất tiếc Vân Tả Ý hoàn toàn bất vi sở động tiếp tục đi vào nhà.

Đợi cho thân ảnh tiểu công tử biến mất trong gian nhà nhỏ, Lý Thính Toàn rốt cục buông tha cho giữ gìn phong độ lớn tiếng la lên.

Kỳ thật Lý Thính Toàn thân phận là lâu chủ Thính Vũ Lâu – tổ chức tình báo lớn nhất trên giang hồ, chỉ có tin hắn không muốn biết chứ không có tin hắn không thể biết. Mà bên cạnh hắn, vị huynh đệ còn đang hôn mê, thực rất có lỗi, cũng không phải là bằng hữu tốt của hắn, thậm chí có thể nói bọn họ căn bản không quen biết, chỉ từng đối mặt đánh nhau vài lần mà thôi.

Hắn mấy ngày trước ngẫu nhiên gặp được giáo chủ La Sát giáo – Ám Sát – hôn mê trong rừng cây, cũng chính là người bên cạnh hắn. Khi biết Ám Sát thân trúng kì độc, Lý Thính Toàn nổi hứng liền muốn thử xem độc trên người Ám Sát có thể giải được hay không. Dù sao La Sát giáo là tà giáo, mà Thính Vũ Lâu của hắn cũng bị đại đa số Võ lâm nhân sĩ xưng hô tà giáo, bọn họ theo ý nghĩa nào đó cũng có thể xem như người một nhà, cho nên hắn cứu Ám Sát hoàn toàn không băn khoăn. Hơn nữa tuy rằng Ám Sát rất lạnh khốc thị huyết, nhưng căn cứ tình báo phán đoán Ám Sát cũng là một kẻ biết tri ân đồ báo, so với chút ngụy quân tử khác còn có danh dự hơn. Nếu hắn cứu Ám Sát khẳng định có thể được đến không ít ưu đãi, cho nên chuyện tốt chơi lại có ưu đãi như vậy Lý Thính Toàn như thế nào có thể buông tha.

Duy nhất làm cho Lý Thính Toàn không nghĩ tới chính là độc này khó chơi quá. Thật sự không nghĩ tới hắn tìm nhiều danh y, xuất động nhiều thủ hạ cũng chưa thể tìm được phương pháp giải độc. Chuyện này càng khơi dậy tính cách không chịu thua của hắn, cho nên khi hắn tra được hành tung của vị “Vô Ảnh thần y” mới nổi lên, hắn liền lập tức mang theo Ám Sát chạy đến.

Bất quá tại địa phương đơn sơ còn có thể nhìn đến mỹ nhân tuyệt sắc, thật đúng làm cho hắn lắp bắp kinh hãi. Ngươi hỏi hắn vì sao biết vị mỹ nhân này sẽ không là “Vô ảnh thần y” ? Chủ yếu vẫn bởi vì trong tình báo ghi nhận “Vô ảnh thần y” võ công cao tuyệt, mà tiểu mỹ nhân một chút vũ kỹ đều không có, hơn nữa ra vẻ thân thể còn rất yếu.

Ai, cảm khái xong, Lý Thính Toàn củng cố lại tinh thần, không ngừng lại cố gắng bắt đầu hoạt động kêu cửa :” Công tử, mở cửa được không?…… Công tử, có thể giúp ta gọi thần y được không?…… Công tử, ngươi đem khách nhân bỏ ngoài cửa như vậy là không tốt…… Công tử, ta…… Công tử…… Công tử…… Công tử……”

” Rầm ”

” Câm miệng.”

Lý Thính Toàn nghe lời ngậm lại miệng, cười hí hửng nhìn vẻ mặt âm trầm của tiểu mỹ nhân, quả nhiên, mị lực của bổn gia không người có thể ngăn.