Khiêu Khích Bên Người

Chương 17




Bữa cơm này thật ra ăn không qua quýt chút nào.

Ăn tối xong, Trâu Nhạc dùng lý do giải sầu kéo Sở Hàm đi xem phim cùng mình, xem xong lại đi ăn tiếp, ăn xong thì đi dạo phố, cuối cùng ngay cả bữa khuya cũng giải quyết cùng nhau luôn.

Đến tăng cuối, Sở Hàm no không chịu được.

“Đúng là nhìn không ra, sức ăn của anh lại lợi hại như vậy….”

Từ lúc ngủ trưa dậy đến giờ chỉ toàn là ăn với ăn, giữa buổi có đi xem phim để nghỉ ngơi nhưng căn bản cũng chẳng thấm vào đâu.

Trâu Nhạc ngồi đối diện y cười cười. “Bởi vì tâm trạng tốt”.

Sở Hàm nghe xong câu này, có điểm bất đắc dĩ cầm chén rượu lên uống. “Kỳ thật lúc hai bên kết giao cũng không nghĩ đến vấn đề lâu dài, bất quá cứ mạc danh kỳ diệu mà chia tay như vậy cũng thấy nuốt không trôi”.

Sở Hàm không thể nói là mình đã dồn bao nhiêu tình cảm, nhưng ít nhất cũng có giao tình.

Y nghĩ, đoạn thời gian ở bên nhau này, tốt xấu gì y và bạn gái cũng vui vẻ, nhưng đối phương nói hết là hết, không khỏi có chút đả kích người khác.

Trâu Nhạc còn đang ăn vui vẻ, nghe thấy y lầm bầm câu vừa rồi mới ngẩng đẩu lên, vẻ mặt lơ đễnh. “Chia tay thì cũng chia tay rồi, đừng nghĩ nhiều quá, cũ không đi sao mới tới được”.

“Ừ, cũng đúng”.

Tình yêu ở nơi đô thị hiện đại này giống như một món thức ăn nhanh, xuất hiện và biến mất nhanh chóng không có chút nào ngoài ý muốn.

Nghĩ như vậy, Sở Hàm lại bùi ngùi cầm lấy chén rượu, vừa định uống thì đã bị Trâu Nhạc ngăn lại. “Vừa mới ốm xong còn muốn uống? Kiềm chế chút đi”.

Hắn còn chưa dứt lời, Sở Hàm đã nói ra nghi vấn vẫn nghẹn trong lòng y bấy lâu.

“Hôm trước tôi say rượu rồi làm sao về nhà?”

Tên Ngải Chủ Lực kia hẳn là không tốt bụng đến mức hầu hạ y đến tận giường.

Trâu Nhạc cũng không bất ngờ khi thấy y hỏi. “Bạn cậu đưa cậu đến dưới lầu, tôi mang cậu lên”.

“Ờm…. vậy tôi….” Sở Hàm vốn muốn hỏi mình có gây ra chuyện ầm ĩ gì không, sau đó nghĩ lại chiến tích của mình ở chỗ Lý Chu Dương và Nhâm Kiệt, lại cảm thấy không cần phải hỏi thêm nữa.

Quả nhiên, nam nhân đối diện tựa tiếu phi tiếu nhìn y, vẻ mặt không cần nói cũng biết.

Sở Hàm cảm thấy đề tài này có chút xấu hổ, y cười một cái rồi không tiếp tục hỏi nữa.

Y hỏi, chủ yếu là vì trong đầu y vẫn còn sót lại vài hình ảnh vụn vặt.

Không phải y hoàn toàn không có ấn tượng, chính là không được nguyên vẹn.

Y muốn hỏi rõ rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng lại ngượng ngùng mở miệng, đặc biệt là mỗi lần như vậy Trâu Nhạc lại cười cười, trong ý cười mang theo mùi vị đầy nguy hiểm.

Người xưa nói rất đúng, nan đắc hồ đồ. (1)

Sở Hàm hoàn toàn là bằng bản năng ý thức được nguy hiểm từ miệng mà ra, Trâu Nhạc đợi một lát cũng không thấy đối phương hỏi tiếp, lúc này mới cúi đầu, tiếp tục ăn.

Chung một cái bàn, hai người mang theo hai tâm trạng khác nhau. Một là đang âm thầm tính toán, một là đang hồ nghi không hiểu.

Bất quá, từ sau bữa cơm hôm ấy, phương thức ở chung giữa Sở Hàm và Trâu Nhạc bắt đầu có bước phát triển vi diệu.

Đầu tiên là mỗi ngày sau khi ăn tối xong, tản bộ đã trở thành tiết mục cố định. Đi bộ xong ít nhất một vòng thì cùng đi xem phim, phim hay hay không cũng không sao, nhưng là sau khi xem phim xong Trâu Nhạc rất thích lôi kéo Sở Hàm đi dạo, lại còn bày đặt không lái xe, nên đi bộ một hai tiếng.

Nói cho văn mỹ thì là, rèn luyện thân thể.

Chuyện Sở Hàm phát sốt đã bị Trâu Nhạc nắm thóp, không có việc gì hắn cũng phải lôi ra nói vài câu.

Một đương sự trong đó cảm thấy rất quái dị.

Sở Hàm chưa từng cùng người khác có quan hệ thân cận đến mức này.

Từ lúc y đến thành phố này thì đã có một thói quen, cho dù là bằng hữu thì cũng sẽ duy trì một khoảng cách nhất định, mọi người đều có cuộc sống của mình, có ưu tư riêng. Lúc vui vẻ thì tụ hội, muốn ở một mình thì tìm đến chỗ một mình.

Cái gọi là bạn gái, bất quá chỉ là cuối tuần kéo nhau đi dạo phố mua sắm, xong thì đến KTV bao một đêm, hoặc trực tiếp tìm một làng du lịch không tồi đến đó trải qua hai ngày cuối tuần, đương nhiên chủ yếu vẫn là hoạt động trên giường dành cho hai người.

Cuộc sống kiểu này Sở Hàm đã quen rồi.

Hiện tại thì mỗi ngày ăn cơm sẽ nói chuyện công ty, ăn xong xuống dưới lầu tản bộ thì nói chuyện thời sự, không phải hai chữ quỷ dị là có thể hình dung được tình cảnh này.

Cố tình là Sở Hàm không thể cự tuyệt Trâu Nhạc.

Lúc trước đi hẹn hò với bạn gái thì coi như là có lý do, hiện tại đối phương đã biết y chia tay, đương nhiên cũng sẽ không thể dùng lý do tăng ca để ngày nào cũng từ chối được.

Hơn nữa Sở Hàm cũng không muốn.

Một mình làm tổ ở công ty ăn đồ ăn bên ngoài, y cũng không muốn tự ngược.

Huống chi, Trâu Nhạc cũng không phải đối tượng khiến người ta phản cảm khi cùng nói chuyện phiếm.

Mặc dù nhiều lúc nói chuyện với hắn rất hại não, nhưng có rất nhiều vấn đề, cách nhìn nhận của hắn và Sở Hàm phải nói là chí lớn gặp nhau.

Từ góc độ bằng hữu mà nói, Trâu Nhạc xem như là một người không tồi.

Vấn đề duy nhất có thể coi như vấn đề ấy là, Trâu Nhạc có chút cổ quái khiến cho người ta rất khó hiểu.

Lúc đi đường, thường thường hắn sẽ thích ôm thắt lưng Sở Hàm.

Đương nhiên cũng không phải là cố ý, phần lớn là vì bọn họ đi đến chỗ đông người, chen chen chúc chúc rồi mới thành cái tư thế ấy.

Sở Hàm đã từng hỏi qua, vì sao Trâu Nhạc cứ thích tụ tập ở mấy chỗ chợ đêm toàn người là người như vậy, đối phương cười nói, không khí tốt.

Đệch, toàn bị giẫm lên chân thì tốt ở chỗ nào?!

Sở Hàm không hiểu, nhưng vì Trâu Nhạc thích, y cũng chẳng còn cách nào.

Về sau Ngải Chủ Lực gọi điện cho Sở Hàm, truy hỏi y rốt cuộc quan hệ giữa y và Trâu Nhạc là thế nào.

Lúc ấy Sở Hàm chẳng có biểu hiện gì, nói. “Tôi tạm thời ở nhờ nhà anh ta, cậu nói xem nên là quan hệ gì?”

“Ở chung?”

Từ này thành công khiến cho sắc mặt Sở Hàm đen đi một chút. “Rõ ràng là một từ rất bình thường, vì sao cậu nhất định phải dùng ngữ điệu quái dị như vậy để nói ra hả?”

Hai nam nhân ở chung có phải chuyện mới mẻ nóng sốt gì đâu.

Nếu là nữ thì mới không uổng phí cái giọng khoa trương của Ngải Chủ Lực.

Kết quả, Ngải Chủ Lực ở đầu dây bên kia nhịn không được lắc lắc đầu. “Tôi nói này, Sở Hàm cậu là ngốc thật hay giả vờ đấy hả? Ai lại tuỳ tuỳ tiện tiện cho một người vào ở nhà mình chứ!”

Cứ nghĩ đến ánh mắt tối hôm ấy của Trâu Nhạc, nói trong lòng hắn không có tính toán gì, quỷ cũng không tin!

Đối với những lời vừa rồi của Ngải Chủ Lực, Sở Hàm nhíu mi. “Cậu muốn tôi nói, thì tôi biết hai người, một là Trâu Nhạc, một là Nhâm Kiệt”.

Y vẫn chưa quên lúc trước Nhâm Kiệt mở lời cho y đến ở nhờ.

“Đệch! Xem như tôi sáng mắt, cậu đúng là ngốc thật!” Ngải Chủ Lực nói xong những lời này liền cúp máy. Sở Hàm bị người dập máy trước, có điểm khó chịu khinh bỉ liếc điện thoại một cái, tuỳ tiện ném sang một bên.

Nghiêm túc mà nói, mọi người đều là bằng hữu với nhau cả.

Vì sao y lại cảm thấy Trâu Nhạc so với Nhâm Kiệt và Ngải Chủ Lực không giống nhau…..

Cụ thể không giống ở chỗ nào y cũng không nói ra được, chính là thấy rất kỳ quái.

Thỉnh thoảng vô tình chạm phải ánh mắt của hắn, cứ cảm thấy trong đó có nhiệt tình cùng cái gì đó khiến người ta rất khó hiểu.

Sẽ khiến y có cảm giác nguy hiểm đang đến gần.

Ở chốn này, y đã quen cùng người khác duy trì một khoảng cách an toàn.

Quá gần gũi sẽ rất dễ xảy ra chuyện.

Đây là bài học mà y đã phải dùng máu để đổi về.