Khiêu Khích Bên Người

Chương 3




Đêm hôm ấy, Sở Hàm gặp ác mộng. Y mơ thấy mình mở một nhà máy chuyên sản xuất khoá quần, kết quả mỗi cái khoá quần bán đi chẳng có cái nào dùng được, bên tai tràn ngập tiếng rít gào của khoá kéo.

Mãi cho đến khi đứng trong phòng tắm đánh răng rửa mặt, tựa hồ trước mắt Sở Hàm vẫn còn lắc lư gương mặt vặn vẹo của vị hàng xóm cách vách kia.

Miễn cưỡng vực dậy tinh thần gặm mấy mẩu bánh mì, chất lượng cuộc sống của đàn ông độc thân cũng chỉ được đến thế thôi, Sở Hàm thay quần áo, xách theo túi tài liệu đi làm.

Ra đến cửa, Sở Hàm dừng lại.

Theo bản năng cúi đầu nhìn quần, bảo đảm không có gì bại lộ mới mở cửa đi ra.

Con mẹ nó….

Lớn như vậy rồi vẫn còn phải chú ý loại chuyện này, Sở Hàm một bên oán thầm vị hàng xóm chết tiệt kia, một bên khoá cửa rồi đi đến chỗ thang máy.

Hành lang rất yên tĩnh, bình thường y đều ra ngoài từ sớm, cho nên cũng không thường xuyên gặp được người khác.

Nhưng là, mọi chuyện luôn luôn có ngoại lệ.

Khi thang máy mới đi lên tầng thứ ba, cửa phòng cách vách đột nhiên truyền đến tiếng động, Sở Hàm nheo mắt, sau đó vị hàng xóm làm y bị ác mộng quấy nhiễu cả đêm kia vừa lúc ngẩng đầu cùng y đối mắt, nhếch miệng cười.

Sở Hàm sửng sốt.

Có lẽ là bởi vì lần đầu tiên thấy đối phương cười nhe răng như thế này, nhất thời rất không quen. Đợi cho tới khi đối phương tới trước mặt, Sở Hàm mới xấu hổ gãi gãi đầu, theo bản năng lùi về sau một bước. Đối phương cảm thấy hành vi này của y có điểm không lịch sự, nhưng cũng không tỏ vẻ gì, chỉ cầm túi rác đứng ở một bên chờ thang máy, tầm mắt lia qua lia lại, cuối cùng không biết là cố tình hay vô ý mà bay đến một nơi làm cho người ta rất không thoải mái.

Mới đầu, Sở Hàm không hé răng.

Thang máy tới, hai người vẫn như cũ đứng ở hai góc tách biệt, thỉnh thoảng mới có thanh âm rất nhỏ của túi nilon trong tay vị hàng xóm kia bị lay động.  Nhưng là chống đỡ được đến tầng năm, Sở Hàm không thể nhịn được nữa, ngẩng đầu trừng mắt với đối phương. “Tôi nói này, anh con mẹ nó ngoại trừ chỗ đó của tôi ra thì không biết nhìn đi chỗ khác à?”

Từ lúc chờ thang máy đến bây giờ, nhìn xong chưa hả!

Sở Hàm rống xong, đối phương ngược lại rất vui vẻ.

Nhẹ nhàng khụ một tiếng, đối phương hơi tiến lại gần Sở Hàm. “…… Vậy cậu muốn cho tôi nhìn chỗ nào?”

Lời vừa nói xong, thang máy cũng tới nơi.

Sở Hàm cảm thấy tiếng ‘đinh’ của thang máy giống như một bàn tay to vỗ lại đây, khiến cho đầu óc y choáng váng. Đợi đến khi đối phương đã tới chỗ đổ rác, Sở Hàm mới phản ứng lại, tình huống vừa rồi chính là mình tự dâng lên cửa cho người ta đùa giỡn.

Mẹ nó, ông đây muốn chuyển nhà!

Mang theo tâm trạng vô cùng tồi tệ đi làm tiến vào phòng họp, sắc mặt âm trầm của Sở Hàm như thể có người nợ y một trăm tám mươi vạn, bình thường vẫn luôn hé ra gương mặt tươi cười, nay lại đột nhiên đổi sắc như vậy. Nhâm Kiệt đi vào phòng họp, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhướn mày hỏi. “Cậu sao vậy?”

Lý Chu Dương ở bên cạnh trêu chọc. “Nhìn biểu tình này của cậu ta, xem ra là muốn tìm bất mãn rồi”.

Sở Hàm không hé răng, sắc mặt vẫn không tốt hơn chút nào, cầm tập tài liệu đập đến đập đi.

Hai người kia rất ít khi thấy y như vậy, còn chưa kịp kinh ngạc thì lãnh đạo đã đẩy cửa tiến vào, chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống họp trước. Hơn ba tiếng tinh phong huyết vũ, cuộc họp thường kỳ rốt cuộc cũng lấy hình thức hỗn chiến như mọi khi mà kết thúc.

Lúc chủ trì cuộc họp tuyên bố chấm dứt, không ít người thở phào nhẹ nhõm.

Sở Hàm đi sau lãnh đạo nhà mình, sắc mặt đã thể hiện rõ tâm trạng. Lúc ra khỏi phòng họp, Nhâm Kiệt nhẹ nhàng kéo y một cái. “Này, rốt cuộc là cậu làm sao hả?”

“Ngủ không đủ”. Sở Hàm nhíu nhíu mày. “Tôi bị khoá quần nguyền rủa”.

“A?”

Lý Chu Dương ở bên cạnh không hiểu gì, còn đang muốn hỏi thêm thì Sở Hàm đã bị thư ký phòng tài vụ kéo đi.

Dõi theo bóng dáng Sở Hàm, Lý Chu Dương chọn mi nhìn Nhâm Kiệt. “Tuy rằng bình thường cậu ta đã không bình thường, nhưng hôm nay hình như lại đặc biệt khác thường”.

Nhâm Kiệt gật đầu. “Đúng là có điểm không thích hợp”.

Bất quá, bạn bè thì cũng có giới hạn của bạn bè, nếu Sở Hàm đã không muốn nói, hai người họ lại cũng chẳng phải người bát quái. Sau khi hẹn nhau tối cùng đi ăn, mỗi người tự trở lại với công việc của mình.

Ba ngày trước là sinh nhật Lý Chu Dương, nhưng lúc ấy cậu ta bị sắp xếp đi công tác, hôm qua vừa trở về. Hẹn tối nay đi ăn cơm, coi như là chúc mừng muộn, cũng là cách để đám đàn ông độc thân thắt chặt tình bằng hữu.

Gần đến giờ tan tầm, Nhâm Kiệt nhắn tin cho Sở Hàm nhắc y, qua mười lăm phút, đối phương mới nhắn trở về một chữ: được.

Kết quả, một chữ được của y, nửa tiếng sau vẫn bặt vô âm tín.

Nhâm Kiệt cùng Lý Chu Dương ở dưới lầu chờ đến sốt ruột, chỉ có lên lầu tìm y. Vừa đến cửa văn phòng tài vụ đã nghe được một trận cãi nhau ầm ĩ, tuy rằng tiếng người khá hỗn tạp, nhưng Nhâm Kiệt vẫn nghe ra trong đó có một người là lãnh đạo trực tiếp của mình. “Tiêu chuẩn phòng tài vụ mấy người rốt cuộc là được định ra như thế nào hả? Vì sao mấy người phòng hành chính có thể mà chúng ta bên này phải ghi sổ? Đã cấp tiền thì đều phải minh bạch có hiểu không? Xảy ra vấn đề gì thì ai chịu trách nhiệm?”

Lý Chu Dương liếc mắt một cái, vừa lúc thấy được Sở Hàm đang đứng ở một góc tối, vẻ mặt hứng trí dạt dào xem kịch vui.

Lão đại phòng tài vụ nghe xong một câu rít gào vừa rồi thì chỉ hừ lạnh một tiếng, thản nhiên ném trở về một câu. “Cứ theo quy định của công ty, trách nhiệm thuộc về ai thì người đó chịu”.

Sở Hàm nghe thế liền nở nụ cười, đang định nhích nhích qua bên cạnh thì đụng phải Lý Chu Dương vẫn đứng đó nãy giờ. Sở Hàm sửng sốt, Lý Chu Dương nhịn không được trở mình khinh bỉ. “Cậu có biết hai chúng tôi đứng chờ cậu bao lâu rồi không?”

“Xem kịch nhập tâm quá, quên mất….” Sở Hàm cười cười, trực tiếp đẩy cửa đi ra, vừa đến đầu cầu thang thì nhìn thấy Nhâm Kiệt, nhịn không được cười to. “Lãnh đạo nhà các cậu đúng là nhân tài, bị lão đại nhà chúng ta quét không còn một cọng lông mà vẫn cứ chủ động tìm đến, ông ta không phải là M đấy chứ?”

Nhâm Kiệt nhún vai từ chối cho ý kiến, đối với loại đề tài này, cậu ta rất thông minh lựa chọn im lặng.

Nhà hàng là Nhâm Kiệt đặt chỗ, cậu ta làm quan hệ xã hội, quen biết đương nhiên là rộng hơn. Ba người vào một phòng riêng, mở hai chai rượu, Sở Hàm uống không ít, cuối cùng đến lúc ăn bánh ngọt còn đem cả cái bánh đập nát bét. Lý Chu Dương khóc không ra nước mắt, chỉ có thể trốn trong WC chờ cơn động kinh của Sở Hàm trôi qua. Ba đại nam nhân đi ăn cơm còn mang theo một thân dính đầy bơ kem ra về, hôm nay Lý Chu Dương tình nguyện ngủ lại ở nhà hàng.

Cuối cùng vẫn là Nhâm Kiệt thu phục Sở Hàm, khuyên can mãi mới đem được người ý thức không rõ ràng lôi lên taxi. Bọn họ cũng biết hôm nay sẽ uống rượu nên không ai lái xe đến, Lý Chu Dương có người đón, Nhâm Kiệt phải đưa Sở Hàm về trước đã.

Nhìn Nhâm Kiệt lên xe, Lý Chu Dương dặn dò một câu. “Trên đường cẩn thận một chút”.

Sinh nhật mình, kết quả Sở Hàm lại là người uống nhiều nhất. Lý Chu Dương cũng không biết nên hình dung tâm tình mình lúc này như thế nào nữa.

Nhâm Kiệt ở trong xe phất phất tay, ý bảo không cần lo lắng.

Kỳ thật nơi này cách nhà Sở Hàm không xa, lái xe cũng chỉ mất hai mươi mấy phút. Sở Hàm được Nhâm Kiệt đỡ lên xe liền không có động tĩnh, tuy rằng uống xong thì hưng phấn làm ầm ĩ, nhưng thật ra Sở Hàm là kiểu người khi đã uống say thì cực kỳ yên lặng. Y tựa vào bên cửa xe không nói gì, thẳng đến khi xe dừng lại mới vội vàng vọt xuống bên đường nôn thốc nôn tháo.

Nhâm Kiệt đến siêu thị mua cho y hai chai nước, Sở Hàm nhận lấy rửa mặt mũi tay chân, sau đó mới hơi chút tỉnh táo ngẩng đầu lên nói. “Thật lâu rồi tôi không có uống nhiều như vậy”.

“Ai mà biết cậu đang hưng phấn cái gì”. Nhâm Kiệt lắc lắc đầu, ngẩng mặt nhìn toà nhà Sở Hàm ở. “Tự cậu lên được không?”

Đã đến ngay dưới lầu rồi.

Sở Hàm sau khi nôn xong đã thanh tỉnh không ít, y đứng lên, lau miệng. “Không thành vấn đề, cậu về đi”.

Taxi vẫn đang chờ, Nhâm Kiệt xác nhận Sở Hàm không còn vấn đề gì rồi mới lên xe rời đi.

Còn lại một mình Sở Hàm, y đứng yên lặng trong chốc lát, sau đó lắc lắc đầu, trở về nhà.

Đêm nay có gió, thổi tới thật là thoải mái.

Sở Hàm càng đi càng chậm, cuối cùng tuỳ tiện ngồi xuống một bậc thang, nhắm mắt tựa vào cột đèn bên cạnh, mùi rượu trên người vẫn chưa tản đi, có điểm chóng mặt nhưng cũng không quá khó chịu.

Bởi vậy nên, việc rất nhiều người thích dùng rượu để trốn tránh vấn đề cũng không phải quá khó hiểu, vui sướng như vậy, quả thật là thoải mái.

Trên mặt Sở Hàm lộ ra vài phần ý cười, nhắm mắt lẳng lặng cảm thụ cơn gió thổi qua bên người.

Quả nhiên, bắt đầu tồi tệ chưa hẳn kết thúc sẽ bết bát theo.

Ít nhất thì hiện tại Sở Hàm đã quên đi thảm cảnh ban sáng của mình.

Sau đó….

– Ba phút sau, trong tiểu khu đột nhiên truyền ra một tiếng nổ.

Sở Hàm bị doạ thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, mờ mịt quan sát bốn phía một lát, xung quanh đó đèn vẫn sáng đầy đủ, chứng tỏ tuyệt đối không phải là tiếng sấm nổ.

Đợi đến khi lục tục có người từ trên lầu đi xuống, cùng nhau đứng gần chỗ Sở Hàm nhìn lên phía trên, Sở Hàm mới đại khái hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Toà nhà bên trên đầu y, tầng số 9 đang bốc cháy dữ dội, thế lửa dữ tợn nhìn vô cùng hung ác.

Xuất phát từ phản ứng bản năng, điều đầu tiên Sở Hàm nghĩ đến chính là hy vọng không có ai bị thương, sau đó còn đứng vây xem hai phút. Đột nhiên Sở Hàm tỉnh ngộ, hai mắt trợn to. “Đệt! Tầng trên là nhà ông aaaaa!”