Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Chương 5: Vết sẹo




Sáng sớm hôm sau, tiếng chiêng trống vừa vang lên hết ba lần, tất cả mọi người đã có mặt đầy đủ, đứng trang nghiêm ở giữa thao trường.

Lãng Phong dĩ nhiên cũng không nói thêm gì, chỉ cần một người thủ thế (dùng tay ra hiệu), liền cấp tốc xếp thành tung đội, bắt đầu chạy bộ buổi sáng, hôm nay là mười vòng.

Sở Khiếu chú ý tới ánh mắt Lăng Huyền đang băn khoăn nhìn vào đám người, hơi tiến lên, môi khẽ nói: “Đang tìm Dật Chi sao? Thân thể của hắn tất nhiên không tiêu hóa nổi huấn luyện cường đại như vậy, đã rút lui. Ngươi cứ yên tâm, hắn còn đang ở trong sân huấn luyện, mười ngày sau tuyển chọn xong xuôi mới có thể ly khai.”

“…..” Lăng Huyền liếc nhìn hắn, hơi hơi gật đầu.

Khi mọi người đều đã chạy xong, thở hồng hộc quay về đứng giữa thao trường, Lãng Phong nhìn lướt qua, nói: “Ta hôm qua cũng đã nói, từ nay trở đi, thực hành quy chế đào thải, gọi là đấu loại, cho dù mỗi ngày không đạt được mục tiêu, hoặc là vi phạm quy tắc hơn mười lần, Tiêu vương phủ không cần đồ vô dụng như vậy! Những người này tự nhiên mất đi tư cách, tiền bạc cũng thu hồi, các ngươi nhìn xung quanh xem, có đúng hay không đã thiếu đi một số người?”

Dưới đài ồ lên một trận, mười người một tổ nên vừa nhìn đã biết ngay, quả nhiên là thiếu một số người, nhân tâm không khỏi hoảng sợ.

“Bất quá những người về sau còn lưu lại, mặc kệ có được tuyển hay không, đều nhận được tiền thưởng, lại được trao tặng bằng khen, sau này con cái đi học sẽ có ưu đãi.”

“Thật sự?! Vậy thì tốt quá!” Dưới đài thở nhẹ một hơi, có nhiều người bắt đầu reo hò.

Lãng Phong đạm đạm nhất tiếu, nói: “Nhiệm vụ hôm nay là tay không đọ sức, đây là môn bắt buộc của một người làm thị vệ, buổi sáng dành ra hai canh giờ đánh cọc gỗ, buổi chiều sẽ có sư phụ đến dạy các ngươi cách đánh. Bắt đầu đi!”

Mọi người đồng thanh: “Vâng!”

Thao trường vốn luôn an tĩnh nay lại ồn ào hắn lên, cọc gỗ cao cỡ một người, dùng chân đá xuống thì đầu gối ngay tức khắc bị cọc gỗ xoay tròn một cái, đánh bật lại; lấy tay đánh bên trên thì đầu sẽ bị đánh tới. Số mười than vãn: “Tên hỗn đản nào thiết kế thế?! Chân đều bị mài hết mẹ nó rồi a!”

Sau đó hắn lại phi thường khinh bỉ mà nhìn chằm chằm mười một —— thằng nhóc đó vĩnh viễn sẽ không bị đánh vỡ đầu a, bởi vì nó rất lùn….

Sở Khiếu xắn tay áo lên, hai tay ôm ngực, một bên lắc đầu một bên than thở: “Phiên phiên công tử đẹp trai như ta sao có thể làm loại việc vừa tục tằn vừa khó coi như đánh cọc thế này a?” [=))))]

Lăng Huyền nhíu mày, đối với những khi hắn tự kỷ lẩm bẩm như thế thì y chỉ có thể mắt điếc tai ngơ.

Mười sáu đại khái nghĩ rằng đánh cọc quá mức đơn điệu, trong miệng bắt đầu nói lầm bầm: “Không nghĩ qua là chui vào vệ đội (đội bảo vệ), phao gia xá nghiệp (vứt nhà bỏ sự nghiệp) thật là có lỗi với bậc trưởng bối a, làm lãng tử đã uổng phí lắm rồi, bây giờ lại còn chật vật như vậy, cứu nguy hiểm nặng thật đúng chỗ a…”

Mười tám cạnh bên hắc hắc hùa theo: “Hêy a! Hêy a!”

“Trên người chảy máu, lòng rơi lệ. Có tri thức cũng chả làm được gì, ăn một bát cơm cũng phải xếp hàng, mỗi ngày mỗi khắc đều phải sinh tồn…”

“Ha ha! Mười sáu ca! Ta cũng tới!” Mười hăng hái, cười nói, “Đi giày vải, thắt đai lưng, mang nón giống như cái nồi, mặc quần như cái bao bố, chịu oan ức cho người khác, rồi lại nhìn người ta đánh nhau! A ha ha!”

(Đại khái là hai cái người này đang đối nhau ấy ==!” Để hán việt cũng kì nên ta dịch đại. Nó ko có vần điệu gì đâu T_T)

Người bên cạnh nghe tới một trận buồn cười, không biết là ai đắc ý vênh váo, đem lưng quần tháo xuống, cầm trong tay xoay vòng vòng, ai biết được nhạc cực sinh bi (vui quá hóa buồn), thoáng cái sẩy tay, cái quần liền bay phần phật, khéo léo làm sao lại đáp xuống cọc gỗ trước mặt Lăng Huyền!

“…Ha ha ha ha!”

Lăng Huyền dừng lại, trường mi giương lên, giận tái mặt, khoát tay chưởng vào cọc gỗ “ba” một tiếng: “Các ngươi đủ chưa?!”

Tiếng cười xung quanh dần dần ngừng lại.

“Chuyện gì xảy ra?”

Chợt nghe được thanh âm này, mọi người trong lòng rùng mình — Lãng Phong đã tới!

Lần này thảm rồi… Mười sáu cùng mười một ngoan ngoãn thùy mắt, rất sợ Lãng Phong chú ý tới mình, hận không thể tìm địa phương nào mà trốn vào, cái lưng quần kia vẫn như trước mà lẻ loi phất phơ trên cọc gỗ, phiêu phiêu theo gió.

Bốn phía chết lặng như tờ, thanh âm thở mạnh cũng không có.

Lãng Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng Huyền, đối phương thản nhiên đáp lễ, không hề có một điểm cam chịu yếu thế.

“… Thứ này, của ngươi?”

Lăng Huyền nhíu nhíu mày nói: “Không phải.”

“Vậy làm sao lại ở chỗ này?”

“Không biết.”

Lãng Phong hừ một tiếng: “Không biết? Hảo, ta xem ngươi sức lực có vẻ hơi thừa, đánh cọc xong thì đi gánh mười thùng nước, bằng không đừng dùng cơm!”

“…..” Ánh mắt Lăng Huyền lạnh thấu xương, vẫn không nói lời nào, cũng không phẫn nộ rõ ràng như hôm qua, y chậm rãi xoay người tiếp tục đánh cọc. Y rõ ràng là đã nhịn một bước, vậy mà lại làm cho người khác cảm thấy có một tia khí thế nào đó sinh sôi, đem Lãng Phong ép xuống phía dưới.

Bốn phía mơ hồ đều hít phải lương khí. (Khí lạnh)

Lãng Phong ngẩn người, người này… Mới vừa rồi rõ ràng cảm thấy có một cổ sát ý… Chẳng lẽ là ảo giác sao…

Chỉ chốc lát, hắn cười lạnh một tiếng, xoay người ly khai, lặng lẽ lau đi mồ hôi đã thấm ướt lòng bàn tay tự bao giờ.

Giếng nước trong sân huấn luyện ở khá xa, bình thường đều có xe chuyên phụ trách vận chuyển. Lăng Huyền đem thùng nước đặt ngay ngắn ở trên vai, hai vai lập tức nặng nề trĩu xuống, may mà công phu y cũng không tồi, nếu là người thường chắc đã sớm gục xuống.

Nhưng thế này cũng không phải là chuyện mà một hoàng tử quen sống an nhàn sung sướng trong cung có thể chịu nổi.

Ngược với sự mệt nhọc trên thân thể, trong lòng còn phải chịu đựng rất nhiều thứ, nén giận, nhẫn nhục, ở chỗ này, y không phải là hoàng tử, càng không phải là quý tộc, bất quá chỉ là một người bình thường mà thôi.

Nhất là, không có gì không giống người thường, không có gì nhất bộ đăng thiên. (một bước lên trời)

Duy nhất không giống, đó là niềm tin, niềm tin nhất định phải thắng.

Lăng Huyền nhẹ thở một hơi, xoa xoa cổ tay, mười thùng nước vừa đủ, vai đều đau nhức đến không thể đứng thẳng được.

Lúc trở về chỉ còn một bát cơm canh nguội lạnh. Lăng Huyền ngồi một mình trên băng ghế, yên lặng nuốt xuống, thực bất tri vị. (ăn mà không biết vị gì)

Một cái bánh bao nóng hổi bỗng nhiên đưa tới trước mặt y, Lăng Huyền hơi giật mình, ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt tươi cười phóng đại của Sở Khiếu.

Lăng Huyền nhìn hắn, ánh mắt dần dần lãnh đạm: “Ta nói rồi, ta không cần ngươi cảm thông.”

“Dẹp bỏ lòng tự trọng buồn chán của ngươi đi,” Sở Khiếu ngồi xuống cạnh y, nghiêng đầu nhìn y, đôi mắt đen láy nheo lại, mang theo vài tia thâm ý, “Ngươi chính là quá ngạo (kiêu ngạo), coi như là vì bản thân ở thế yếu nên muốn giữ một điểm ngạo khí. Thế nhưng có đôi khi, quá ngạo không phải là chuyện tốt.”

Lăng Huyền hoảng hốt nhìn hắn, thản nhiên nói: “… Đa tạ Sở huynh nhắc nhở.” Bánh bao bị nhét vào tay, trong mắt Lăng Huyền hiện lên một tia nghi hoặc, do dự nói, “Vì sao…”

Không thân cũng chẳng quen, bình thủy tương phùng (tình cờ gặp nhau), nhưng cuộc sống an nhàn dễ chịu lại không muốn, theo y đi đến đây chịu khổ vất vả. Vì sao… Rốt cuộc là hắn muốn gì?

Sở Khiếu có chút dở khóc dở cười, không phải chỉ là một cái bánh bao sao, vậy mà cũng phải tìm cho được thâm ý trong đó…

Đoạn, hắn cười nhạt nói: “Thật sự muốn biết?”

Lăng Huyền gật đầu, đối phương hơn nửa ngày lại không trả lời, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ dẫn theo một chút khẩn trương.

“…Bởi vì ta vừa ngươi mà thôi.”

Nhìn thấy sự ngạc nhiên cùng sửng sốt trong mắt Lăng Huyền, Sở Khiếu ha ha cười, nghênh ngang rời đi.

Thẳng đến một lúc sau, Lăng Huyền mới hiểu được vì sao hắn nói những lời này, đột nhiên tỉnh ra, mình đúng là hiểu sai ý, hiểu lầm người ta.



Vài ngày sau đó, cường độ huấn luyện càng ngày càng nặng, hiệu quả lại rất rõ ràng. Bất quá, càng về sau, số người bỏ cuộc càng nhiều, trong tổ Lăng Huyền, tú tài mười lăm cuối cùng cũng đã rời đi, lúc hắn ly khai, mọi người đều trầm mặc, hắn chỉ để lại một lá thư, nói là lời cuối cùng trước khi chia tay: “Lặng lẽ rời đi còn hơn suốt ngày đánh đấm đến mệt mỏi, quả thật hổ thẹn với các ngươi, tuổi thanh xuân chật vật như vậy, chảy máu chảy cả mồ hôi, còn phải rơi lệ.” Nói xong hắn cũng không quay đầu lại, tiêu sái rời đi, lưu lại một đống vỏ khoai lang.

Tiểu hài tử xấu xa mười một là người thứ hai rời đi, hắn chớp chớp đôi mắt to, khóc lóc hô to mười tám năm sau sẽ gặp lại…

Mọi người đều rơi lệ nhìn hắn ly khai: “Đúng là hảo hán…”

Sau đó là đồ tể mười bảy, nói lắp mười chín, béo thúc mười tám cũng ra đi. Lúc mười tám đi rất là vui vẻ, sang năm hắn đã ba mươi sáu, chắc lúc đó là lục lục đại thuận. (đại khái là năm may mắn nhất, 6×6=36)

Thời gian huấn luyện cũng đã qua hơn phân nửa.

Xế chiều, Lãng Phong bỗng nhiên tuyên bố cho nghỉ hai canh giờ, mọi người hoan hô một trận, trở về ngủ li bì.

Lăng Huyền thừa dịp lúc này không có ai, lặng lẽ tắm rửa, mấy ngày qua không có hảo hảo tắm sạch một lần, y dù sao cũng là một người khiết phích (sạch sẽ), quả thật sắp chịu không nổi.

Y phơi nắng mấy ngày nay nên cả người đều đen thui, tay áo luôn xắn đến khuỷu tay, tạo thành một đường ranh giới rõ ràng, một bên trắng, một bên là màu đồng nhàn nhạt. Thân thể y từ trước tới giờ rất rắn chắc, bởi vì luyện võ lâu dài, thể phách (tinh thần và thể xác) đều được tinh luyện một cách dẻo dai, không mang một vết thương nào, vai lưng thẳng tắp nở nang, tràn ngập dương cương chi khí của một người nam nhân.

Cái gáo múc nước đổ xuống, bọt nước ấm áp chảy qua đầu vai, hơi nước dày đặc trong phòng tắm, sương trắng mờ mờ, cái gì cũng đều không thấy rõ.

Sở Khiếu lơ đãng quay đầu lại, cảnh tượng này đột nhiên đập vào mắt, ngực không tự giác đập mạnh vài cái, hầu kết trượt trượt.

Hắn làm bộ như không có gì mà đi qua, sau đó dừng lại trước tấm gỗ ngăn cách buồng tắm, vỗ vai đối phương, hắc hắc cười nói: “Trùng hợp quá a?”

Lăng Huyền sửng sốt, thấy Sở Khiếu đang cầm một cái khăn tắm, không được tự nhiên mà đứng cạnh tấm ván gỗ. Kinh ngạc chỉ trong chớp mắt, y liền chậm rãi quay đầu, tiếp tục động tác trên tay: “Có việc?”

Y thủy chung không có thói quen lõa lồ trước mặt người khác, ngay cả lưng hoặc vai, cũng có thể vì cảm giác được ánh mắt hỏa nhiệt của đối phương do dự trên người mình, Lăng Huyền chợt nhớ tới lời người nọ nói tối hôm trước, ngực bỗng nhiên rung động không ngừng.

“Không có việc gì…” Sở Khiếu thấy động tác của y có chút cứng nhắc, bỗng nhiên cười nói: “Muốn ta chà lưng không?”

“Không…”

Không đợi Lăng Huyền cự tuyệt, Sở Khiếu đã đem khăn tắm nhẹ nhàng đặt trên lưng y.

Khăn mặt ấm nóng, da cũng nóng, đường cong ở thắt lưng khẽ co lại, cảm giác vi diệu, mềm mại lạ thường.

Thấy Lăng Huyền không còn cự tuyệt, vậy là ngầm đồng ý sao? Sở Khiếu bừng bừng hăng hái mà đặt tay lên vai y.

“Ngươi làm gì?” Khăn mặt khoát lên vai, tay Sở Khiếu ở trên mặt khăn xoa bóp, Lăng Huyền quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt đen láy tràn ngập hơi nước, không biết là hắc bạch phân minh (không rõ ràng), hay là thịnh khí lăng nhân (hung hăng nạt người), thiếu đi một chút lạnh lùng, lại thêm vài phần ôn nhu.

Sở Khiếu phi khoái nhìn y một cái, cười nói: “Gánh nước mệt mỏi lắm phải không? Trên vai ngươi toàn là ứ thanh (máu bầm), nếu không xoa bóp sẽ ảnh hưởng tới xương cổt đó.”

“… Đa tạ.” Lăng Huyền xoay đầu lại, vai quả nhiên có chút ê ẩm.

Mấy ngày nay có lẽ là dựa vào một hơi thở cứng rắn để chống đỡ, hiện tại được thả lỏng dễ chịu như vậy, làm y khó mà cự tuyệt.

Mệt nhọc tích lũy nhiều ngày thoáng phun trào, cảm giác thư thái khiến y cảm thấy buồn ngủ.

Sở Khiếu cầm khăn mặt chậm rãi trượt xuống, trong lòng đối với thân thể này mà tấm tắc tán thưởng, không khỏi đem chính mình ra so sánh một phen, hắn liếc mắt nhìn cơ bụng của mình, len lén thở nhẹ một hơi, hoàn hảo a hoàn hảo, cuối cùng cũng không bị mất mặt…

“A?” Sở Khiếu bỗng nhiên thoáng thấy dưới eo đối phương có một dấu vết lạ, tuy đã phai nhạt nhưng vẫn nhìn ra được, vết sẹo đi từ trước thắt lưng đến phía sau.

“Đây là vì sao mà có?”

Đầu ngón tay mới vừa chạm tới, cả người Lăng Huyền run lên, bỗng nhiên xoay người đẩy hắn ra, lạnh lùng nói gằn từng câu: “Không-được-chạm-vào…”

“Ác, xin lỗi.” Sở Khiếu lấy làm kinh hãi, trong lòng ảo não không thôi, chỉ sợ đây là bí ẩn khó nói của y, hà tất lại đụng đến vết thương lòng của người ta làm chi…

Hai tay hắn lại nâng lên, cười nói: “Không chạm cũng được, mình tiếp tục đi…”

“Không cần, đa tạ Sở huynh. Ta tắm xong rồi, đi trước đây.” Ngữ khí Lăng Huyền dịu lại, lắc lắc đầu, trong mắt lộ vẻ mệt mỏi cùng thống khổ, cấp tốc mặc quần áo liền vội vã rời đi.

Sở Khiếu khoanh lại hai tay, khóe miệng nở một nụ cười khẽ.

Nếu như vạch trần vết sẹo ấy của y, đánh nát sự kiêu ngạo của y, giẫm đạp lên lý tưởng cùng với niềm tin của y, đưa y trầm luân tuyệt vọng, không biết nội tâm của y sẽ mềm yếu mỏng manh như thế nào? Trong lòng hắn, đây là lần đầu tiên nảy sinh ra ý nghĩ như vậy.