Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Chương 51: Lạc mạc tử vong




Lạc mạc: hạ màn, kết thúc.

Tam hoàng tử bị biến cố thình lình xảy ra kinh sợ đến ngây người, sắc mặt y tái nhợt, rồi lại trướng đến đỏ bừng, yếu hầu bị bóp chặt, khí huyết dâng lên, ho khan cũng không được.

Y cảm giác được bàn tay nắm cổ mình của Huyền Lăng Huy đang run rẩy, chậm rãi, chậm rãi buông lỏng ra.

Hoàng hậu ngơ ngác nhìn Thụy Đế, một lát sau, ánh mắt vốn điên cuồng dần dần tĩnh lặng như tờ: “Ngươi… Ngươi khi nào thì biết?”

Lời này tương đương với thừa nhận rồi, trưởng hoàng tử cư nhiên không phải là Long chủng, thậm chí cũng không phải là nhi tử ruột thịt của Hoàng hậu!

Đại hoàng tử được hoàng thất Đông Huyền nuôi suốt hai mươi năm qua, suýt nữa bức vua thoái vị thành công, cư nhiên… Là một dã chủng không biết từ đâu tới?!

“Ai, trẫm đã biết từ sớm rồi…” Mi đầu của Thụy Đế cau lại, mệt mỏi nhắm lại hai mắt, “Ngươi… không thể sinh con.”

Lời ấy tựa như một loại thuốc nổ cực mạnh, nổ vang bên tai mọi người.

Trình thừa tướng vốn đang sắp chết bỗng nhiên kịch liệt giãy dụa ngồi dậy, trên gương mặt hiện lên một mạt đỏ hồng tựa như hồi quang phản chiếu, thanh âm khàn khàn nói: “Cái — gì?! Hoàng hậu… Hoàng hậu… Thế nào lại…”

Chuyện này, vậy mà ngay cả thân sinh phụ thân của Hoàng hậu cũng không biết!

“… Ha ha ha…” Hoàng hậu đang cười, cười đến rơi lệ, “Ngươi cũng biết… Vậy mà cũng biết! Bệ hạ, ai nói người nhu nhược hồ đồ cơ chứ? Người rõ ràng so với ai khác đều rõ ràng hết thảy… Mà ngu xuẩn chính là thần thiếp! Quả thật giống một vở hài kịch a… Một vở hài kịch diễn tròn suốt hai mươi năm!”

Nữ nhân này, đã từng là mẫu nghi thiên hạ xinh đẹp vẻ vang, giờ đây lại gượng cười đau khổ, bỗng nhiên an tĩnh lại, ngưng mắt nhìn trượng phu của mình: “Vì sao?”

Vì sao, qua nhiều năm như vậy, rõ ràng cái gì cũng biết, nhưng còn âm thầm giấu trong lòng?

Thụy Đế thở dài, nhàn nhạt trả lời: “Ngươi cùng trẫm nhiều năm phu thê, trẫm cũng đã nhìn Huy nhi lớn lên, trẫm… làm sao nhẫn tâm…”

Không đành lòng. Là luyến tiếc.

Thụy Đế có lẽ là quá mềm lòng, do dự, ông có thể không phải là một vị Hoàng đế tốt, nhưng lại là một vị trượng phu khoan dung, là một người cha từ ái.

Hoàng hậu si ngốc lặp lại ba chữ kia, nàng nhìn trượng phụ bị nàng phản bội, nhìn nhi tử và phụ thân bị nàng lừa dối suốt hơn hai mươi năm qua, trong nháy mắt, lệ thủy tràn mi.

Nàng yên lặng đứng lên, nhìn về phía Nhị hoàng tử Huyền Lăng Diệu — nhi tử của nữ nhân mà nàng hận hơn hai mươi năm qua, bình tĩnh nói: “Năm đó, việc của Linh phi là do ta một tay hãm hại.” Nàng không có dùng ‘Bổn cung’ để xưng hô, nhãn thần mờ mờ ảo ảo tựa như đang trở về với quá khứ.

Tiêu Sơ Lâu khiếp sợ mà tiêu hóa hết thảy những chuyện bí mật đầy quỷ dị liên tiếp xảy ra này, tầm mắt của hắn nhìn về phía Huyền Lăng Diệu đang đứng bên cạnh, vì tay trái trước đây bị trúng tên mà không thể dùng sức, y đành dồn hết sức vào tay phải của mình, gắt gao siết lại, thậm chí móng tay còn đâm sâu vào lòng bàn tay, tiên huyết chảy xuống, mu bàn tay tái nhợt mơ hồ còn có thể thấy được mạch máu màu xanh nhàn nhạt.

Diệu điện hạ thắng lợi trong trận chính biến (đảo chính) cung đình này, giờ đây chỉ là trầm mặc mà nhìn Hoàng hậu, đôi môi mỏng manh khẽ mím lại.

Thanh âm của Hoàng hậu nhẹ nhàng vang lên, tựa như một đám mây nhẹ nhàng trôi xa nơi chân trời: “Năm ấy, ta sớm đã biết mình vốn không thể sinh con, ở trong thâm cung, dù cho thế lực nâng đỡ ở phía sau có lớn đi nữa, cũng không thể sống sót được, vì thế ta lén hạ lệnh cho một cung nữ tâm phúc của mình, để nàng ra khỏi cung mang thai hài tử, đợi sau khi hài tử sinh hạ xong sẽ đưa vào cung, may mắn là nam hài, thế nhưng đúng lúc này, Linh phi lại mang thai Long chủng, nếu đứa bé này sinh ra cũng là nam hài, vậy nhất định sẽ là trưởng tử chính thống, huống chi bệ hạ vẫn luôn sủng ái Linh phi, cứ tiếp tục như vậy, hậu vị hay trữ vị cũng sẽ là của mẫu tử Linh phi mà thôi, đến lúc đó, còn có chỗ nào cho ta chứ?”

Cơn sóng triều trong mắt Huyền Lăng Diệu dần dần lắng lại, lạnh lùng nói: “Vì vậy, bà mới cấu kết với Tây Sở, trăm phương ngàn kế, nhất quyết trừ khử mẫu thân?”

Hoàng hậu trầm mặc, cuối cùng gật đầu.

Thụy Đế bỗng nhiên vỗ vỗ bả vai nhi tử, áy náy nói: “Năm đó trẫm tuy biết oan khuất của Linh phi, thế nhưng Đông Huyền lúc bấy giờ ngoại ưu nội loạn, trẫm không có thời gian để lo liệu, không thể làm gì khác hơn là ủy khuất Linh phi, cũng xin lỗi ngươi, ai…”

Huyền Lăng Diệu nhìn lại phụ thân mình, nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của Thụy Đế, dường như trong một đêm mà già đi mười tuổi, hầu kết khẽ động, không nói nên lời.

Ngón tay Huyền Lăng Huy run rẩy, cả người hắn đều run, hắn thậm chí phải đem cả người dựa vào trên người Lăng Quá mới không bị vô lực mà ngã trên mặt đất.

Hắn mở to hai mắt, một cổ hàn khí chạy vọt thẳng lên đầu, không thể tin được mà nhìn Hoàng hậu, vị “Mẫu thân” đã ân cần dạy bảo hắn từ nhỏ, luôn đối với hắn cực kỳ nghiêm khắc, càng không ngừng tìm cách để hắn cừu hận Nhị hoàng tử… Vậy mà hiện tại nàng lại nói, mình không phải là con trai nàng?!

“Mẫu hậu… Người đang lừa Huy nhi đúng không? Huy nhi làm sao… không phải là con của người được?”

Như có nước mắt rơi xuống trên vai Tam hoàng tử, khiến cả người Huyền Lăng Quá chấn động, y chật vật quay đầu lại nhìn vị Đại hoàng huynh từ nhỏ luôn khiến mình cực kỳ sợ hãi này, thấy hắn xưa nay kiêu ngạo bất phục chưa từng lộ ra vẻ mặt kinh hoảng thất thố, hoàng khủng bất an như vậy, môi y khẽ mấp máy, cánh mũi bỗng nhiên chua xót cả lên.

Thân thể Hoàng hậu run lên, mâu quang của nàng rơi xuống trên người nhi tử mà nàng đã nuôi nấng suốt hai mươi năm qua, giờ khắc này đây, nàng lại không nói nổi lấy một lời, nước mắt vốn đã khô cạn nay lại lăn dài trên má: “Xin lỗi… Huy nhi… Người mẫu hậu có lỗi nhất chính là ngươi… Nhiều năm như vậy, ta… quả thật đã xem ngươi là con mình rồi…”

Tiếng khóc gián đoạn vẫn còn quanh quẩn trong điện, “Phịch” một tiếng, trên sàn đá cẩm thạch chợt vang lên tiếng va đập nặng nề, phượng bào hoa quý diễm hồng bất lực mà rơi xuống mặt đất, tiên huyết đỏ thẫm nhuộm đỏ cả nền đá trắng nõn.

Hoàng hậu vừa đập đầu xuống đất, khí tuyệt thân vong.

Trước mắt bao người, Hoàng hậu chết quyết tuyệt như vậy, một màn ấy kinh tâm động phách.

Thấy nữ nhi tuyệt vọng bỏ mình, Trình thừa tướng thở dài một tiếng, chậm rãi, vĩnh viễn nhắm lại hai mắt.

“Mẫu hậu —!!” Huyền Lăng Huy như phát điên mà gào lên, mọi người trong điện đều kinh hoàng khiếp vía, rất sợ hắn không cẩn thận sẽ bóp chết Tam hoàng tử trong tay.

Chưa từng ngờ tới cừu địch bao nhiêu năm nay cứ như vậy chết trước mặt mình, trong lòng Huyền Lăng Diệu là ngũ vị tạp trần, cũng không nhìn thi thể của Hoàng hậu nữa, y nắm chặt trường kiếm trong tay, chỉ vào người đã từng là trưởng hoàng tử, cau mày nói: “Huyền Lăng Huy, còn không buông tam đệ ra!”

Đại hoàng tử rơi vào điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu như lang sói, gắt gao nhìn chằm chằm Huyền Lăng Diệu, khàn khàn nói: “Huyền Lăng Diệu, ngươi tới đây, ta có lời muốn nói cho ngươi.”

“Diệu điện hạ, trăm triệu không thể!”

Mọi người trong lòng cả kinh, ai mà biết một người cùng đường mạt lộ như Huyền Lăng Huy sẽ làm ra chuyện gì, vạn nhất vị điện hạ tôn quý này xảy ra chuyện, sợ rằng toàn bộ Đông Huyền đều phải sụp đổ.

Tiêu Sơ Lâu tiến lên một bước, cau mày hướng y lắc đầu.

Huyền Lăng Diêu nhưng lại lướt qua hắn, chậm rãi đi về phía Huyền Lăng Huy, ân ân oán oán hơn hai mươi năm, cũng nên tới hồi kết thúc rồi.

Bọn thị vệ khẩn trương vây họ lại, tùy thời chuẩn bị, đề phòng dị động đột phát.

Nhìn vẻ mặt những người này như lâm đại địch, Huyền Lăng Huy bỗng nhiên thấy có chút buồn cười, hắn nở một nụ cười trào phúng, nhẹ nhàng ở bên tai Tam đệ thấp giọng nói: “Không biết nếu bây giờ ta hôn ngươi một chút, bọn họ còn lộ ra biểu tình gì nữa đây a?”

Huyết sắc trên mặt Huyền Lăng Quá trong nháy mắt biến mất không còn một mảnh.

Huyền Lăng Huy nhíu mi nhìn y, rốt cuộc cũng không làm gì cả, hắn biết nếu như làm thật, sợ rằng Tam đệ da mặt so với chỉ còn mỏng hơn này, có thể sẽ vì tu phẫn mà chết mất.

“Ngươi muốn nói với ta, trước hết thả tam đệ ra.” Huyền Lăng Diệu đi tới chỗ hai người, đứng xa ba bước, bình tĩnh chăm chú nhìn vào hai mắt Huyền Lăng Huy.

Huyền Lăng Huy cũng nhìn y.

Mãi đến khi Tam đệ trong lòng không chịu được mà ho khan, Huyền Lăng Huy mới lấy lại tinh thần, hắn vươn một tay ôn nhu vỗ vỗ lưng y, sau đó dùng thanh âm cực thấp, chỉ có ba người bọn họ mới nghe được, nói: “Tam đệ, đại ca… Ha ha, hôm nay ta cũng không còn là đại ca nữa rồi, từ trước ta vẫn cảm thấy, với thân phận của ta, nhất định sẽ hảo hảo bảo hộ được ngươi, ai mà biết được, kết quả là ta tự mình đa tình, Lăng Quá, ngươi nghĩ có buồn cười hay không?”

Huyền Lăng Quá trầm mặc, y nhớ tới khi còn bé, đại ca đối với mình quả thật rất tốt, tuy rằng… Đã từng cưỡng bách y, nhưng mà hiện tại, Huyền Lăng Quá cũng không hận, vì thế y thong thả lắc đầu.

Huyền Lăng Huy bỗng nhiên thấy rất vui vẻ, tựa như một tiểu hài tử mà cười rộ lên.

“Ta trước khi chết, còn muốn vì Tam đệ làm một chuyện.” Huyền Lăng Huy ngẩng đầu, nhẹ giọng nói với Huyền Lăng Diệu rằng, “Ngươi có biết không, Tam đệ vẫn luôn thích ngươi, tựa như ta yêu y vậy.”

“!!!”

Huyền Lăng Diệu sững sờ cả người, không thể tin được mà nhìn Tam đệ đang hoảng sợ bi ai, “…Hắn nói là thật sao?”

“… Nhị ca, ta…” Huyền Lăng Quá thống khổ nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn vào đôi mắt kinh lăng của đối phương nữa, y cũng không nói thêm gì, lệ thủy đắng chát dần dần tràn khỏi mi mắt. Cuối cùng, cuối cùng, cái bí mật dơ bẩn mình vẫn luôn chôn dấu dưới đáy lòng cũng bị người nọ biết rồi.

Y nhớ tới Hoàng hậu vừa rồi còn mắng mình là một tiện chủng, câu dẫn huynh đệ, y lúc đó chỉ có phẫn nộ, nhưng hiện tại… A! Thật chính xác!

Thân phận địa vị của Nhị ca hôm nay tôn quý thế đấy, một kẻ ti tiện dơ bẩn như mình sao có thể tiếp tục đứng cạnh người ta được?!

Huyền Lăng Quá kịch liệt ho khan, thậm chí còn ho ra vài ngụm máu, sắc mặt trắng bệch dần dần lộ ra một tia tử khí. Y bỗng nhiên mở mắt, hướng về phía Nhị ca nở một nụ cười yếu ớt, mang theo cái gì đó tựa như là giải thoát.

Vị tam hoàng tử từ trước đến nay gầy gò mềm yếu này, đột nhiên không biết lấy đâu ra khí lực nắm chặt lấy thanh chủy thủ của Huyền Lăng Huy kề trên cổ, hung hăng, hung hăng mà đâm xuyên qua thân thể mình, cũng là đâm vào trong cơ thể của Huyền Lăng Huy đang kề sát vào người y!

Lực chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên người Đại hoàng tử, không ai ngờ tới Tam hoàng tử gầy yếu cư nhiên sẽ làm ra một việc quyết tuyệt như vậy.

Vậy là trong đại điện vắng lặng, lần thứ hai lại nở rộ lên hai đóa huyết hoa băng lãnh.

“Lăng Quá!!” Huyền Lăng Diệu xông lên phía trước ôm lấy y, hai tay dính đầy tiên huyết, dòng máu đỏ thẫm càng không ngừng chảy, cho dù đã điểm huyệt đạo, cũng không thể đình chỉ được.

“Xin lỗi… Nhị ca… Xin lỗi…”

Ngay cả mũi và miệng của Tam hoàng tử đều tràn ra huyết, Huyền Lăng Diệu chết lặng mà mở to mắt, trên gương mặt tuấn mỹ là một mảnh tro tàn…

“Gọi thái y! Nhanh lên! Nhanh a — Lăng Quá, đừng chết! Ráng chịu đựng một chút, đừng chết!”

Vị hoàng tử điện hạ còn sót lại của Đông Huyền hai mắt đỏ ngầu, từ sau khi mẫu phi qua đời năm đó, y cũng chưa từng thấy thống khổ bi phẫn như lúc này, giờ khắc này đây, cơn ác mộng thấy thân nhân rời y mà đi lại một lần nữa tái diễn trước mắt Diệu điện hạ.

Lần đầu tiên, y chỉ mới năm tuổi, y đã hận suốt hai mươi năm.

Mà nay, y hai mươi lăm tuổi, người thân bên cạnh cũng chỉ còn vài người mà thôi.

Huyền Lăng Huy ngược lại có chút giật mình, hắn ngỡ ngỡ ngàng ngàng, nhìn khối huyết động trước ngực mình, lại nhìn thân thể Tam đệ đang dần dần trở nên băng lãnh ở cạnh đấy, xung quanh lộn xộn quá, thật sự là ồn ào a…

Mi đầu hắn nhăn lại, hắn cảm thấy có chút lạnh, vừa bi ai, vừa buồn cười, lại vừa đáng tiếc.

Cuối cùng, hắn ngã xuống mặt đất, chỉ là đôi mắt trừng thật to, cho đến khi chết đi, cũng không hề nhắm lại.