Khinh Ngữ

Chương 1-1: Tiết tử




Sáng sớm tinh mơ, Lâm Khinh Ngữ vừa ngủ dậy liền vào phòng vệ sinh, lúc ngồi lên bệ xí, loáng thoáng cảm thấy phần thân dưới có chỗ nào đó trĩu xuống rất bất thường.

Loại cảm giác này đến quá bất ngờ, quá mới lạ, khiến cô không kiềm nổi phải mở cặp mắt đang nhập nhèm buồn ngủ của mình ra, nhìn xuống phía dưới. Sau đó……

Cô tỉnh ngủ rồi……

Hình như cô nhìn thấy mình…… mọc ra một con “chim cúc cu” kìa……

Hơi men trong cơn say tối qua đã không thể làm tê liệt não bộ của cô được nữa, đòn tấn công của thực tại giống như một cái chày giáng thẳng vào huyệt Thái Dương, thật sự là một cú khiến người ta tỉnh cả người! Sau khi đánh cho cô sáng mắt ra lại khiến cô có đôi chút sững sờ choáng váng.

Lâm Khinh Ngữ mang theo cảm giác choáng váng ấy, lúc này không bàn đến chuyện vệ sinh thò tay xuống dưới nhéo nhéo vài cái, đó là cảm giác mềm mại đàn hồi, ấm nóng, rất chân thực.

Qua một lúc lâu, cuối cùng cô cũng hiểu ra, hít mạnh vào một hơi lạnh, trong nháy mắt bao nhiêu cơn buồn đi giải quyết bay sạch sẽ, cô ngả về phía sau cứ như thể nhìn thấy ma, dựa vào nắp bồn cầu, vừa ngẩng đầu lên, cùng lúc hoảng sợ nhìn thấy khuôn mặt mình trên tấm gương trong nhà vệ sinh như một con hoẵng ngáo.

Người anh em này là ai thế!

Lâm Khinh Ngữ trừng mắt nhìn chằm chằm vào mình trong gương, nhìn chằm chằm vào thân hình cường tráng vạm vỡ, bộ râu xanh rì, mái tóc ngắn phóng khoáng, mớ lông chân rậm rạp khiến người ta không tài nào hiểu nổi……

Chim! Cúc! Cu!

Cô! Cô hình như biến thành con trai rồi!

“Vãi nhái!”.

“Vãi nhái!”

Lâm Khinh Ngữ hốt hoảng xông ra khỏi phòng vệ sinh, vừa ra khỏi cửa đã gầm lên bằng tiếng của thằng con trai đã qua tuổi vỡ giọng, “Mình biến thành đàn ông rồi!”.

Trong phòng ngủ là bầu không khí yên tĩnh, có hai người nằm trong chăn không kiên nhẫn nổi trở mình, chỉ còn sót lại một nam sinh đeo kính ăn mặc như anh em Haier đang trèo từ giường tầng trên xuống, một chân của cậu ta vẫn còn giẫm lên bậc thang, nhìn Lâm Khinh Ngữ bằng ánh mắt ngái ngủ: “Hả?”

Biểu cảm hoàn toàn nằm ngoài tình hình đang diễn ra trước mắt.

(Haier là một công ty đa quốc gia chuyên về các thiết bị điện máy tiêu dùng và gia dụng, có trụ sở đặt tại Thanh Đảo, Sơn Đông, Trung Quốc, logo của tập đoàn này là hai cậu bé mặc underwear.)

Anh giai có vẻ mắc bệnh cuồng khoe thân này lại là ai nữa thế!

Chị em gái trong phòng ngủ của cô đâu rồi! Trưởng phòng của cô đâu! Chị gái Lộ Lộ của cô đâu! Em gái Hoa Hoa đâu! Những chị em mềm mại cùng phòng đâu! Phòng ngủ thơm phưng phức đâu! Tất cả đi đâu rồi!

Cái căn phòng toàn mùi thuốc lá mì tôm và tất thối này là sao đây!

Anh chàng mặc quả quần chip xanh lam ung dung nhàn nhã tiến lại gần, nuốt nước bọt, đeo lại kính rồi mới chiếu ánh mắt lên thân hình ngây ra như phỗng của Lâm Khinh Ngữ: “Cậu biến thành đàn ông rồi?”

Anh chàng nghĩ ngợi một lúc, “Ý cậu là, cậu đã 'xử' bạn gái của mình rồi ấy hả?”.

(Trong tiếng Trung từ “biến thành” còn có nghĩa là “trở thành”, Lâm Khinh Ngữ nói là mình biến thành đàn ông, nhưng anh chàng đeo kính lại hiểu rằng cô đã hết đời trai tân trở thành đàn ông.)

Mẹ nó chứ……

Bạn gái lại là cái khỉ gì nữa thế……

Một nam sinh ở giường trên huýt sáo: “Được đấy.”

Cái gì được đấy! Cô nói biến thành đàn ông chỉ là theo nghĩa đen thôi! Những gã này liệu có thể liên tưởng đến những vấn đề trong sáng hơn một chút được không vậy!

Anh chàng béo huýt sáo thò đầu ra khỏi giường, “Hôm qua say rượu trở về với bộ dạng tơi tả, vậy mà trước đó cậu còn “xử đẹp” chuyện đó cơ đấy, chia sẻ tí cảm nhận với các anh đi, cảm giác thế nào.”

Cảm giác gì?

Cảm giác vừa tỉnh dậy toàn bộ thế giới đều thay đổi hả!

Lâm Khinh Ngữ nhìn chằm chằm vào anh chàng béo, khóe miệng run rẩy co giật.

Cô biết anh chàng béo này. Cậu ta là Vương Thần Dương học cùng lớp với cô, thường bị mọi người trêu là vòng eo của cậu ta ngang với quần dài, còn cả anh em nhà Haier này nữa, nhìn kỹ lại, thì hình như cô cũng quen, trông giống với “trâu bò” của lớp bên cạnh, chính là kiểu sinh viên học kỳ nào cũng giành được học bổng, tương lai có thể được giữ lại làm nghiên cứu sinh.

Lâm Khinh Ngữ đột nhiên nhệch miệng cười: “Ha ha, lẽ nào hiện giờ mình đang nằm mơ sao? Say quá hình như vẫn chưa tỉnh.”

Cô giơ tay tát mình một phát, “Ha ha, hình như phát tát này có hơi đau thì phải.”

Anh béo: “……”

“Ha ha, mình cảm thấy hình như lúc này mình cần được một mình yên tĩnh.”

Dưới cái nhìn chăm chú im lặng của anh béo và anh em nhà Haier, Lâm Khinh Ngữ bước từng bước từng bước lùi về nhà vệ sinh, khóa cửa lại, lại ngồi lên bệ xí, ôm mặt, trầm tư hồi lâu……

Sau đó ngẩng đầu lên…… cô vẫn thấy khuôn mặt đàn ông của mình ở trong gương.

Tuy rằng hiện giờ hình như không phải lúc nghĩ đến chuyện đó, nhưng Lâm Khinh Ngữ không thể không thừa nhận, khuôn mặt này, thực sự đẹp trai kinh. Cô đứng dậy, sờ nắn cơ ngực, sờ nắn cơ bụng, sờ nắn cơ đùi rắn chắc.

Thân thể này cũng ngon phết……

Nhưng tại sao cô lại không có chút ấn tượng tương tự thế về khuôn mặt này nhỉ?

Anh em nhà Haier ở bên ngoài gõ gõ cửa: “Lâm Thanh Vũ, cậu đã tỉnh rượu chưa thế, ra ngoài đi, tớ cần nhà vệ sinh.”

Nghe thấy một cái tên, Lâm Khinh Ngữ liền yên lặng hẳn, cô mở cửa, nhìn anh chàng “trâu bò” thấp hơn cô nửa cái đầu nói: “Người anh em.”

Cô thành thật nghiêm túc nói, “Tớ hỏi cậu một câu.”

“Hả?”.

“Tên tớ là Lâm Khinh Ngữ, tớ học thiết kế sản phẩm của trường đại học A, từ lúc nhập học đến giờ tớ đều là con, trai, à?”.

Ánh mắt lờ đờ như cá chết của anh em nhà Haier nhìn cô như thể muốn nói Lâm Khinh Ngữ đang lên cơn điên, giọng điệu trả lời vô cùng nghiêm trang giống hệt cô: “Đúng, vậy.”

Đúng vậy kìa……

Lâm Khinh Ngữ có cảm giác giống như mình bị hai chữ ấy đẩy vào chính giữa một dòng nước xoáy sâu hun hút, xoay bên này xoay bên kia, thế giới quan của cô, đã bị đảo lộn hoàn toàn rồi.

“Sáng sớm tinh mơ ồn ào cái gì thế?”.

Đi theo giọng nói ấm áp và quen thuộc đó, ánh mắt của Lâm Khinh Ngữ lướt đến người thứ tư đang ngủ trong phòng – đầu tóc bù xù, sống mũi cao thẳng cùng cặp mắt đa tình quyến rũ.

Ôi má ơi! Đấy không phải là nam thần của cô sao!

Từ lúc cô nhập học đã âm thầm dâng hiến trái tim mình cho nam thần đỉnh nhất trường Tạ Thành Hiên rồi!

Lâm Khinh Ngữ ngây người nhìn tất cả mọi việc xảy ra trước mắt, trong lòng chỉ hồi tưởng đúng một câu: Đây quả nhiên là mơ……