Khoa Kỹ Vấn Đạo (Đế Chế Kinh Tế Mới Tại Nước Việt)

Chương 161: Vì em anh nguyện hóa hồ đồ - Cơn thịnh nộ rung chuyển Hà Đô (8)




Cùng lúc này tại nhà riêng của vị Tân Bí thư thành phố Hà Đô,

Khẽ ngẩng đầu lên khỏi màn hình chiếc laptop, Bí thư thành ủy Đỗ Lộc nhìn về vị Giám đốc Công an Hồ Hợi lên tiếng:

- Uhm, người này trong lần tháp tùng anh Trịnh Hoành tham dự Lễ khánh thành Ô tô Việt Nhật tôi cũng đã gặp qua, không sai, đây chính là Lý Đông chủ tịch của Kỷ nguyên mới.

Hồ Hợi khẽ cau mày rồi hỏi:

- Nhưng nếu đúng là người này, tại sao có thể hành xử lỗ mãng thiếu suy nghĩ như vậy? Tôi tuy chưa từng được gặp nhưng cũng được truyền tai về phong cách hành sự của người này vốn không phải như vậy.

Đỗ Lộc gật đầu:

- Uhm, đúng vậy. Người này tuy tuổi trẻ nhưng hành sự kín kẽ, thủ đoạn khó lường. Lý Đông có thể dấu mình trong tối đến tận bây giờ cũng đủ cho thấy điều đó. Tôi thiết nghĩ một người như vậy không nên làm ra chuyện này mới đúng. Thật là kỳ lạ!

Hồ Hải trầm ngâm:

- Không lẽ trong này có uẩn khúc gì đó mà chúng ta không biết? hm… tôi đang nghĩ có khi nào con trai vị Giám đốc sở kia đã gây chuyện gì đó xúc phạm lớn tới Lý Đông mới khiến người này nổi trận lôi đình như vậy?

Đỗ Lộc gật đầu đồng thuận:

- Uhm… tôi nghĩ cũng chỉ có lý do này!

Hơi ngập ngừng một chút, Hồ Hợi hỏi Đỗ Lộc:

- Vậy chuyện này xin anh cho chỉ đạo, chúng ta nên làm thế nào? Có tiếp tục điều tra hay không?

Đỗ Lộc nhăn mày suy nghĩ rồi trả lời:

- Thân phận người này đặc thù, chúng ta cần xử lý thận trọng. Có lẽ ngày mai tôi cần gặp gỡ anh Trịnh Hoành để tìm hiểu thêm tình huống trước khi quyết định điều gì.

Hồ Hải nghe tới đây thì lắc đầu cười khổ:

- Bí thư Đỗ Lộc, tôi nghĩ chúng ta sẽ không có nhiều thời gian để cân nhắc đâu. Việc này anh Trần Tài đã mời cả phóng viên đến đưa tin, tôi vừa cho người kiểm tra qua mạng thì sự vụ đã được đăng lên trang tin tức online rồi.

- Cái gì? Nhanh như vậy?

Nghe tới đây, Đỗ Lộc ngồi bật thẳng người dậy, trên trán lại dầy thêm một tầng nếp nhăn. Sau một lúc ông ta lắc đầu:

- Anh Hồ Hải, tôi nghĩ xem ra Trần Tài cũng biết người tới là Lý Đông rồi, chẳng qua cũng sợ các anh không dám làm quyết liệt nên không nói rõ thôi. Uhm… Trần Tài quyết tâm một trận cá chết lưới rách khiến cho Lý Đông khốn đốn đây.

Hồ Hải gật đầu rồi nhếch mép nói:

- Vâng, trên đường đi tới đây tôi cũng đã nghĩ tới điều này. Nếu không phải có động cơ như vậy Trần Tài cũng yên tâm giao chuyện này cho bên công an rồi, không cần làm lớn chuyện đến như thế.

Đỗ Lộc gật gù:

- Uhm… nếu vậy thì tình huống có chút rắc rối rồi đây.

Dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn tính toán, Đỗ Lộc lên tiếng:

- Được rồi, để tôi liên lạc ngay với anh Trịnh Hoành để báo cáo tình huống.

Hồ Hải nghe xong cũng không nói gì, ông ta cũng không có gì bất ngờ với thái độ gấp gáp này của Đỗ Lộc. Phải biết Đỗ Lộc ngồi được vào vị trí Bí thư Hà Đô nếu quy kết nguyên do cũng là phần nào có liên quan đến Lý Đông. Hiện tại, không ai trong giới chính trường lại không biết Lý Đông chính là phúc tinh chính trị của Trịnh Hoành, nhờ có Lý Đông mà Trịnh Hoành đã đánh bay được các đối thủ chính trị nặng ký khác, lập được nhiều chiến tích to lớn để thượng vị chức vụ Phó Thủ tướng thường trực, tương lai cũng là người có khả năng nhất ngồi vào vị trí Thủ tướng khi nhiệm kỳ này kết thúc.


Trịnh Hoành rời chức Bí thư thành phố nhưng lại đồng thời dựa vào uy tín chính trị đang lên như mặt trời của mình để một tay tác động đưa người trong cùng mạch của mình lên thay thế. Và người đó không ai khác chính là vị Tân Bí thư Hà Đô Đỗ Lộc đang ngồi trước mặt Hồ Hải đây. Do vậy, nói không sai khi cho rằng những sự việc có liên quan tới Lý Đông ở một mặt nào đó cũng là liên quan gián tiếp đến Đỗ Lộc.

Đỗ Lộc nói là làm, mặc dù biết bây giờ đã gần 1h sáng nhưng ông ta biết chuyện đang gấp nên ông ta không thể không bỏ qua nghi ngại về việc có thể gây phiền phức đêm hôm để thực hiện cuộc điện thoại này.

Bấm máy và lắng nghe, Đỗ Lộc những tưởng sẽ phải chờ đợi một thời gian thì Trịnh Hoành mới bắt máy nhưng khi chuông điện thoại vừa reo được một nhịp, phía bên kia bất ngờ đã vang lên tiếng của Trịnh Hoành:

- Alo, Đỗ Lộc, tôi nghe đây!

Đỗ Lộc có đôi chút ngạc nhiên nhưng liền cười khổ lên tiếng trần tình:

- Anh Trịnh Hoành, xin lỗi vì đêm hôm khuya khoắt còn gọi điện làm phiền anh nghỉ ngơi có điều tôi có chuyện quan trọng cần thông báo!

- Uhm, không sao! Tôi cũng vừa mới xử lý xong một tập văn kiện chưa có đi nghỉ. Có chuyện gì anh nói đi!

- Vâng, thưa anh! Chuyện này là có liên quan đến Chủ tịch của Tập đoàn Kỷ nguyên mới Lý Đông!

Tại đầu dây bên này nghe nhắc tới đến Lý Đông, Trịnh Hoành có chút co rụt. Ông ta thầm nghĩ Lý Đông thì có thể có chuyện gì mà đánh động đến cả Bí thư thành phố không quản đêm khuya báo cáo tình hình, chẳng nhẽ liên quan đến vấn đề an toàn của hắn.

Có chút thấp thỏm nhưng Trịnh Hoành vẫn bình tĩnh nói:

- Uhm, tôi đang nghe đây!

- Vâng, chuyện là như thế này…

Đỗ Lộc kể lại tóm tắt vụ việc cho Trịnh Hoành bao gồm cả tình hình báo chí đã vào cuộc và đăng bài lên trang tin tức hiện tại. Thú thực ban đầu Trịnh Hoành cũng có chút khó tin khi nghe điều này là do Lý Đông thực hiện có điều Đỗ Lộc lại khăng khăng khẳng định chuyện này là do Lý Đông gây ra nên ông ta không thể không tin phần nào.

Sau vài giây suy nghĩ Trịnh Hoành nói với Đỗ Lộc:

- Uhm, việc này để tôi gọi lại cho Lý Đông xác nhận, nếu thật có chuyện đó tôi sẽ tìm cách giải quyết không để diễn biến xấu đi.

Đỗ Lộc nghe xong cũng không biết làm gì hơn đành lên tiếng:

- Vâng, vậy nếu anh cần gì thì cứ thông báo. Dưới này tôi sẽ chỉ đạo thuộc cấp tạm thời ép vụ việc xuống, giảm mức ảnh hưởng xuống thấp nhất có thể. Vấn đề lớn nhất là nằm ở phía truyền thông, tôi e là phải có tác động từ trên mới được.

- Uhm, tôi biết rồi. Các anh lo công việc đi!

Trịnh Hoành trả lời xong thì cúp máy. Sau đó ngay lập tức ông ta bấm máy gọi cho Lý Đông.

Lý Đông vốn là đang trên đường từ bệnh viện trở về nhà thì bất ngờ thấy điện thoại rung, nhìn tên người gọi, Lý Động khẽ nhếch mép cười nhẹ.

Hắn đoán có vẻ vụ việc tối nay đã tới tai người này rồi. Thực tế Lý Đông không rõ tin tức là theo đường mật vụ hay là có người nào khác biết việc mà tấu lên nhưng nửa đêm mà gọi thế này thì chắc chắn là có liên quan, không tránh được.

Bấm nút nhận máy, Lý Đông thoải mái trêu đùa:

- Phó Thủ tướng, đêm hôm khuya khoắt ngài còn làm việc quả là lo cho nước cho dân!

Đầu dây bên này Trịnh Hoành cười khổ rồi lên tiếng:

- Lý Đông, cậu quả là người thích làm ra chuyện đại sự, gan to mật lớn. Gây ra chuyện hệ trọng như vậy mà cậu còn cười đùa được à?

Lý Đông cười lớn:

- Ha ha… xin lỗi nhưng ý Phó Thủ tướng nói là vụ nào ạ?

Trịnh Hoành có chút bực mình:

- Hừ, còn vụ nào nữa, đương nhiên là vụ cậu dẫn người xông vào nhà đánh đập con trai của Giám đốc Sở Kế hoạch Đầu tư thành phố chứ còn gì nữa?

Lý Đông làm ra bộ hiểu ra:

- À, hóa ra là Phó Thủ Tướng nói tới vụ đó. Nhưng tình hình nghiêm trọng đến vậy sao? Đánh động cả Phó Thủ tướng không được nghỉ ngơi thế này?

- Cậu còn hỏi? Tôi được cấp dưới báo cáo vụ việc này đã bị truyền thông cho lên trang báo mạng, vụ này xử lý không khéo là cậu gặp rắc rối lớn rồi đấy. Uhm… trước khi có thể làm điều gì, cậu có thể cho tôi biết rốt cục thì lý do là vì sao không? Nghiêm túc trả lời một chút đi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.

Lý Đông vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý đón nhận chuyện này thậm chí ngay là cả ra tòa nên hắn bình thản trả lời:

- Cũng không có gì, là xích mích cá nhân thôi. Thằng con trai vị kia sắp đặt để cho người khác hãm hiếp một người bạn của tôi, và đương nhiên đó là cái giá mà hắn phải trả.

Trịnh Hoành nghe xong thì kinh ngạc, ông ta không ngờ chỉ vì một lý do đơn giản như vậy mà Lý Đông lại có thể bát chấp hệ lụy để làm chuyện tày đình này. Có điều sau giây lát suy nghĩ lại, Trịnh Hoành dần đoán ra có lẽ người bạn kia quan hệ với Lý Đông cũng không bình thường như hắn nói, thậm chí có thể là bạn gái của Lý Đông cũng nên. Mà nếu đúng là như vậy thì với một người thanh niên khí thịnh lại nắm trong tay sức mạnh và thế lực to lớn như Lý Đông quả thật cũng dám làm ra chuyện này lắm. Mấy người có thể chịu được cảnh bạn gái của mình bị người khác lăng nhục mà không tìm cách trả thù kia chứ, ngay cả đó là các vĩ nhân.

Nghĩ tới đây, Trịnh Hoành không thắc mắc gì thêm về lý do của Lý Đông, suy nghĩ một chút ông ta phân tích:

- Lý Đông, dù sao cậu đường đường là chủ tịch của một tập đoàn hàng đầu lại dẫn người xông vào nhà người khác đánh người thì không phải chuyện nhỏ đâu. Chưa biết đúng sai của phía bên kia như thế nào nhưng phần cậu đã là sai chắc rồi, chuyện này truyền thông đã nhập cuộc chúng tôi muốn đè dư luận xuống cũng gặp chút rắc rối, cậu có hiểu không.

Lý Đông cười khổ:

- Việc làm thì cũng làm rồi, rắc rối tới đâu tôi sẽ giải quyết đến đó, tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm cho việc làm của mình. Nói thật với Phó Thủ tướng, nếu được lựa chọn lại tôi vẫn sẽ làm như thế!

Trịnh Hoành có chút chán nản không muốn nói thêm với Lý Đông, dù sao ông ta cũng đã đạt được mục đích cuộc gọi là xác nhận hắn chính là người gây ra vụ này nên Trịnh Hoành chủ động kết thúc cuộc gọi:

- Lý Đông, cậu là một người có thân phận đặc biệt thì cũng nên chú ý tới hành động của mình hơn, đừng làm thêm chuyện xốc nổi như thế này nữa. Được rồi, việc này tôi sẽ can thiệp! Cậu nghỉ ngơi đi!

Lý Đông cũng không biết nói thế nào đành trả lời:

- Ha ha, vậy thì làm phiền Phó Thủ tướng! Chúc ngài an giấc!

Trịnh Hoành nghe tới đây thì quả thực mất đi khí độ, ông ta lớn tiếng quát:

- Hừ, còn cái gì là an giấc, tối nay vì chuyện của cậu mà tôi chắc chắn sẽ không được ngủ phút nào đây. Thật là bực mình! Bip… bip!

Nói xong, Trịnh Hoành lập tức cúp máy rồi ném ra bàn làm việc ngồi thở phì phò tức giận. Nói chuyện với cái tên Lý Đông này quả thật khiến ông ta muốn thổ huyết.

Có điều tức giận thì tức giận, sau giây lát Trịnh Hoành vẫn phải cầm lên điện thoại, bấm một số máy. Ngay khi bên kia có người nhận, vẫn là cách nói quen thuộc của người gọi điện đêm khuya, Trịnh Hoành lên tiếng:

- Tổng Bí thư Hoàng Khải, xin lỗi vì đêm khuya lại gọi điện thoại làm phiền anh! Tôi có chuyện quan trọng cần báo cáo!

****************************

Trên xe, Lý Đông ngả lưng ra ghế, hạ cửa kính để nhìn ra bầu trời đêm, từng làn gió lạnh buốt nhè nhẹ thổi vào, không biết mơ màng thế nào hắn lại lim dim ngủ mất.

Thái độ Lý Đông khi này bình thản đến lạ, yên tâm an giấc.

Không hiểu được rằng khi Lý Đông biết chỉ vì hành động xốc nổi của mình hôm nay mà lại khiến cho giới quan trường Hà Đô lâm vào một đêm không ngủ hoặc thậm chí có thể nói là lạc vào tình cảnh gà bay chó chạy với những chuyến xe, những cuộc điện thoại, những cuộc họp bất thường liên tục được kết nối và diễn ra thì hắn có chút nào cảm thấy ăn năn không vậy?