Khoa Kỹ Vấn Đạo (Đế Chế Kinh Tế Mới Tại Nước Việt)

Chương 168: Phán đoán




7h sáng ngày hôm sau,

Trong phòng họp của Ô tô Việt Nhật, cuộc họp bàn xây dựng phương án điều tra của các lực lượng chức năng đang được diễn ra.

Đại tá Nguyễn Trường, Cục trưởng của Cục An ninh điều tra A92 đang nêu những đánh giá kết luận đầu tiên của bên công an về vụ khủng bố cho những người tham gia cuộc họp:

- Thưa các vị, thông qua xét nghiệm, chúng tôi đã xác nhận được loại thuốc nổ được hung thủ dùng đêm qua chính là TATP, một loại chất nổ dễ điều chế nhưng lại có sức nổ lớn, cực kỳ nguy hiểm. Đối tượng đã đựng chúng trong các bình nước lọc để mang vào trong nhà máy. Công tác khám nghiệm hiện trường cho thấy nhiều khả năng loạt thuốc nổ đầu tiên đã được kích nổ bằng điều khiển từ xa. May mắn là loạt thuốc thứ hai vì một lý do nào đó đã bị biến chất nên không bị tác động từ vụ nổ đầu, chính vì vậy hiệu ứng nổ dây chuyền đã không xảy ra khiến nhà máy hoàn toàn bị phá hủy như sắp xếp của chúng.

Hơi dừng lại một chút để quan sát, thấy các thành viên vẫn đang chăm chú nhìn mình, Đại tá Nguyễn Trường mới tiếp tục:

- Thực tế điều tra, chúng tôi nhận định hàng rào an ninh của Ô tô Việt Nhật được thiết lập khá tốt, những ai không có nhiệm vụ liên quan thì gần như sẽ không thể xuất nhập. Ấy thế nhưng đêm qua các đối tượng khủng bố vẫn có thể lọt vào trong và dễ dàng thoát qua được hệ thống giám sát được bố trí nhiều nơi, điều này cho thấy trong bọn chúng có người được quyền ra vào đồng thời cũng đã điều tra về tình hình bên trong nhà máy rất kỹ trước khi ra tay. Một điểm đáng lưu ý nữa là nhà máy có thiết bị phá sóng do vậy việc kích nổ chỉ có thể thực hiện trong khoảng cách gần, như vậy có thể kết luận tại thời điểm gây án, đối tượng phải có mặt bên trong nhà máy để làm điều này.

Nghe tới đây, thiếu tướng Đinh Thế Nhật, Phó Tổng cục trưởng Tổng cục V (Tổng cục tình báo của Bộ công an) mới lên tiếng:

- Uhm… Đồng chí Trường, nói vậy thì theo đồng chí, vụ việc này là có liên quan đến người trong nhà máy?

Nguyễn Trường lên tiếng khẳng định:

- Báo cáo anh, chúng tôi đúng là có phán đoán như vậy. Bởi không có một kẽ hở nào cho đối tượng lạ có thể xâm nhập mà không bị hệ thống cảm biến và an ninh phát hiện ra, theo đó chỉ có thể là người của ô tô Việt Nhật. Chúng tôi đang cho người tiến hành rà soát lại những đối tượng khả nghi.

Lý Lập, đội trưởng của tiểu đội đặc công Tây Sơn nghe tới đây thì nhíu mày một chút rồi đưa tay lên tiếng:

- Báo cáo các anh, tôi xin có ý kiến!

Nguyễn Trường nhìn về Lý Lập gật đầu:

- Đại úy Lý Lập, mời đồng chí nói!

Được sự cho phép, Lý Lập sắp xếp một chút ý tứ rồi trả lời:

- Vâng… theo tôi được biết, trước thời điểm nhà máy phát nổ không lâu thì bên ngoài tường bao cũng xảy ra một vụ nổ tương tự. Mặc dù không gây ra tổn thất gì nhưng tôi nghĩ đây rõ ràng là một tình tiết quan trọng, kẻ gây ra việc này và kẻ cho nổ nhà máy chắc chắn là cùng một bọn. Nhưng vấn đề đặt ra để chúng ta quan tâm là, nếu đúng là như thế thì mục đích của vụ nổ đầu tiên là gì đây?

Đưa mắt nhìn về hướng các vị lãnh đạo giây lát, Lý Lập lại tiếp tục nếu ra phán đoán của mình:

- Uhm.. với kinh nghiệm tác chiến thực tế, tôi cho rằng đây là kế dương đông kích tây nhằm thu hút sự chú ý của an ninh nhà máy từ đó tạo điều kiện sơ hở để hung thủ đột nhập vào bên trong. Nếu đúng như những gì Đại tá Nguyễn Trường nói, an ninh của ô tô Việt Nhật không thể cho người lạ xuất nhập thì bọn chúng chính là cần phải tạo ra cơ hội để xâm nhập. Một vụ nổ ngay bên ngoài là hoàn toàn đủ để làm được điều đó, đây chính là thời điểm lực lượng an ninh bị phân tán sự chú ý nhất. Do vậy việc chúng ta cần làm ngay bây giờ chính là rà soát lại toàn bộ những đối tượng xâm nhập vào nhà máy ngay sau vụ nổ bên ngoài tường bao. Tôi cho rằng vào tầm cung giờ đó sẽ không quá nhiều người di chuyển vào nhà máy, phạm vi điều tra sẽ được thu hẹp lại.

Nghe tới đây, ánh mắt đại tá Nguyễn Trường sáng lên, theo đó ông ta vội quay sang người phụ tá bên cạnh nói:

- Đồng chí Bình, kiểm tra giúp tôi danh sách những ai đã di chuyển vào nhà máy vào khoảng thời gian ngay giữa hai vụ nổ.

- Vâng, thưa anh!

Người phụ tá tên Bình lập tức thao tác trên máy tính cá nhân, sau giây lát anh ta mới trả lời:

- Báo cáo anh, thời điểm đó ngoài người lái xe rác tên là Công thì không có đối tượng nào di chuyển vào bên trong.

Nguyễn Trường nhíu mày:

- Xe rác?

- Vâng, đúng rồi anh!

Nguyễn Trường đưa mắt nhìn về phía Lý Lập. Lý Lập hiểu ý gật đầu:

- Tôi nghĩ chính là nó!

Nguyễn Trường nghe xong lập tức cầm lên điện thoại bấm số gọi. Khi có người nhận ông ta ra lệnh:

- Đồng chí Thái, đồng chí liên lạc lại với nhân sự bên nhà máy kiểm tra lại thông tin của người lái xe rác tên Công, sau đó cho người liên hệ và áp tải anh ta tới đây cho tôi. Việc này cần làm gấp!


Nghe bên kia đã nhận lệnh, Nguyễn Trường cúp máy rồi nhìn các thành viên cuộc họp nói:

- Các vị đợi một lát, người lái xe này sẽ được đưa tới đây ngay phục vụ thẩm tra.

*******************

Hơn mười lăm phút sau,

- Cộc… cộc… cộc

Phòng họp có tiếng gõ cửa. Nguyễn Trường dựng thẳng người rồi lên tiếng:

- Mời vào!

- Cạch…

Sau tiếng mở cửa, có hai người mang sắc phục ngành và một người đàn ông xuất hiện rồi đi vào trong.

Một trong hai người công an lên tiếng:

- Báo cáo các anh, người đã được đưa tới!

Nguyễn Trường mỉm cười gật đầu:

- Đồng chí Thái, tốt lắm!

Nói xong, Nguyễn Trường đưa mắt quan sát người đàn ông vừa được đưa tới.

Người này khi này sắc mặt cố tỏ ra bình thường nhưng chỉ cần nhìn vai hắn ta thi thoảng khẽ run lên, Nguyễn Trường cũng biết trong lòng kẻ này thực ra lại không trấn định được như vậy.

Sau khi mời người đàn ông ngồi xuống một chiếc ghế trống, Nguyễn Trường lên tiếng hỏi:

- Anh là Công?

Người đàn ông đưa mắt nhìn mọi người trong phòng rồi thận trọng xác nhận:

- Vâng, tôi tên Công. Các anh đưa tôi lên đây có chuyện gì vậy ạ?

Nguyễn Trường mỉm cười:

- Anh Công, chắc anh cũng biết vụ việc nhà máy bị nổ bom tối qua chứ?

Công gật đầu:

- Vâng, tôi có biết nhưng… nhưng vậy thì có liên quan gì tới tôi ạ?

Nguyễn Trường lắc đầu:

- Anh Công, hẳn anh cũng đoán ra mục đích chúng tôi mời anh lên đây rồi nên không cần phải hỏi lại như vậy. Uhm… để đỡ mất thời gian của đôi bên, tôi cũng nói luôn là chúng tôi có cơ sở để nghi ngờ anh có liên quan tới vụ này, anh đừng cố né tránh. Tốt hơn, anh nên hợp tác cùng cơ quan điều tra để hưởng khoan hồng.

Công khẽ đảo mắt một chút rồi nói:

- Xin lỗi, các anh nói gì tôi không hiểu. Sao tôi lại có liên quan đến vụ này được chứ, các anh nhầm lẫn rồi.

- Hừ, anh Công! Chúng tôi đã rà soát lại toàn bộ hình ảnh của những người ra vào tối hôm qua, trong đó chỉ có xe của anh là có thể chứa được người và thuốc nổ. Chúng tôi có đủ nghiệp vụ để kiểm tra dấu vết lưu trên xe bao gồm cả vân tay cũng như xác nhận lại hành tung của anh đêm hôm qua. Nếu anh hợp tác thì còn có thể là yếu tố để làm giảm nhẹ tội, nếu anh vẫn tiếp tục né tránh như vậy thì chỉ càng làm tăng mức độ nghiêm trọng lên mà thôi. Anh thật không muốn phải ngồi trong tù nhiều năm chứ?

Công vốn cũng chỉ là một người hiền lành do vậy nghe tới đây thì bị dọa sợ lắp bắp:

- Dạ…Tôi xin khai … xin các anh đừng để tôi phải vào tù. Tôi còn mẹ già con nhỏ phải nuôi dưỡng. Việc này là tôi bị bắt ép…

Nguyễn Trường thấy Công đã chịu thỏa hiệp liền trấn an hắn:

- Được rồi, anh bình tĩnh. Tội trạng của anh thế nào chúng tôi sẽ còn phải điều tra và xem xét tính tiết trong đó cũng như mức độ thành khẩn khai nhận của anh. Nói đi, rốt cục là ai đứng sau vụ này?

Công đưa tay vò đầu một chút rồi kể:

- Dạ, Báo cáo các anh… Tôi… tôi thực ra cũng không biết bọn chúng cụ thể là ai, chỉ biết chúng là người nước ngoài thôi ạ.

- Người ngoại quốc? Vậy sao chúng nói chuyện được với anh? – Nguyễn Trường chất vấn.

Công sợ bị nghi ngờ mình nói láo vội giải thích:

- Dạ… một tên trong số chúng biết tiếng Việt nhưng không được sõi lắm. Đêm qua bọn chúng khống chế vợ con tôi rồi cho xem ảnh, bắt tôi phải lái xe đưa chúng vào nhà máy nếu không chúng sẽ giết cả nhà. Chính vì vậy… đêm hôm qua… đêm hôm qua tôi phải làm như vậy. Các anh, tôi là không cố ý, tôi quả thực bị bắt ép…

- Được rồi, tôi hiểu. Vậy anh còn nhớ được ngoại hình của bọn chúng không?

Công suy nghĩ một chút rồi trả lời:

- Dạ, trời tối với lại lúc đó hoảng quá, tôi không nhớ được hết. Tôi chỉ mang máng nhớ mặt được tên cầm đầu.

Nguyễn Trường nhíu mày một chút rồi tiếp tục hỏi:

- Sau khi vào bên trong thì bọn chúng làm những gì?

- Dạ, xin lỗi các anh nhưng vào tới nơi thì tên cầm đầu đánh ngất tôi nên tôi không biết thêm gì nữa. Tôi chỉ khai được đến đây thôi ạ!

- Anh Công, tôi nghĩ anh nên nói sự thực, đừng cố dấu giếm! – Tiếng của vị thiếu tướng Đinh Thế Nhật vang lên trầm trầm.

Công bị dọa sợ vội vàng giải thích:

- Dạ, dạ tôi không dám nói sai. Tôi xin thề có trời chứng giám ạ. Các anh có thể cho người kiểm tra, tên đó dùng báng súng nện vào đầu tôi nên bây giờ vẫn còn sưng tím và có tụ máu.

Nguyễn Trường nheo mắt một chút nhìn Công, thấy hắn không có vẻ gì là nói dối hơn nữa việc kiểm tra này cũng khá đơn giản nên gật đầu:

- Được rồi, anh Công, chúng tôi tạm tin anh. Bây giờ tôi sẽ để nhân viên điều tra vẽ lại hình ảnh tên cầm đầu theo mô tả của anh, anh cố gắng nhớ lại chi tiết nhất có thể, hình ảnh anh cung cấp sẽ giúp ích rất nhiều cho quá trình điều tra, anh hiểu chứ?

Công gật đầu như kim máy khâu:

- Vâng, vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức ạ.

- Tốt!

Nói xong, Nguyễn Trường quay sang nói với người công an viên bên cạnh Công:

- Đồng chí Thái, đồng chí đưa người này ra ngoài làm thủ tục lấy lại lời khai và cho chuyên gia vẽ lại chân dung của hung thủ. Chúng tôi muốn có được hình ảnh càng sớm càng tốt.

Điều tra viên Thái lập tức tuân mệnh:

- Vâng, thưa sếp!

Nói đoạn, Thái và người đồng sự tiến lại phía Công nhấc lấy hai bên cánh tay hắn rồi nói:

- Anh Công, mời anh theo chúng tôi!

Công nghe lời lập tức đứng dậy rồi thất thểu theo hai người công an đi ra ngoài phòng họp.