Khoản Nợ Hôn Nhân

Chương 24




Cuối cùng, cô vẫn không giữ được cái gì.

Diêu Thủy Tinh nằm trên giường bệnh trắng như tuyết, gương mặt tĩnh mịch. Cục cưng của cô nhất định biết cô là một người mẹ không tốt nên mới không chịu trở về bên cạnh cô. Đều là lỗi của cô, rõ ràng lúc ở Đài Nam cô thường xuyên thấy không thoải mái nhưng cô đều không để ý tới, toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ đến mình, bây giờ, cô bị trừng phạt.

"Tiểu thư Diêu, có một vị xưng là tiểu thư Tiền Vân Tâm tới thăm, xin hỏi ngài có muốn gặp không?" Y tá mở cửa phòng bệnh ra, nhẹ giọng hỏi thăm Diêu Thủy Tinh.

Đôi mắt cô nhẹ nhàng chớp, hồi lâu những câu chữ kia mới tiến vào trong đầu của cô, Tiền Vân Tâm, tới thật là đúng lúc, vì vậy cô gật đầu một cái.

Cô y tá xoay người lui về phía sau để Tiền Vân Tâm đi vào phòng bệnh, cũng quan tâm đến các cô mà đóng cửa phòng.

"Cơ thể của cô sao rồi?"

Vẫn là dịu dàng như vậy, quan tâm như vậy, có phải dường như cô gái như vậy mới thích hợp với anh? Còn cô và anh chính là quá giống nhau, so ra lại tổn thương lẫn nhau?

"Tiểu thư Diêu, theo đạo lý chuyện của cô và A Hàng tôi không có tư cách nói đến." Tiền Vân Tâm nhìn cô gái nằm trên giường bệnh đó, dù là ngã bệnh, dù là nằm viện nhưng cô ấy vẫn còn cực kỳ thanh lệ, khó trách mà thật ra cũng chỉ có cô gái như thế mới có thể làm trái tim A Hàng rung động được.

"Nhưng tôi hi vọng tiểu thư Diêu có thể quý trọng tình cảm mà A Hàng dành cho cô." Cô nhìn cô ấy, chân thành nói: "Có một số việc, vốn không cần tôi tới nói cho cô biết nhưng tôi thật sự hi vọng A Hàng có thể hạnh phúc."

"Nói xong lời cô muốn nói, xong rồi thì đi đi."

Cô vẫn dịu dạng mà cười, không ngại lạnh lẽo của cô ấy: "Cô biết không? Tôi và A Hàng cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Khi anh ấy còn bé hoàn toàn không có bộ dạng như hiện tại, khi đó A Hàng rất nghịch ngợm, rất đáng yêu, anh ấy luôn bảo vệ tôi, không để cho người khác bắt nạt tôi. Nhưng kể từ năm anh mười tuổi ấy, tất cả đều thay đổi, cha mẹ vì cho mua quà sinh nhật cho anh ấy, lái xe đưa anh ra ngoài, ai biết được trên đường lại xảy ra tai nạn xe. Bác trai và bác gái đều mất ngay tại chỗ chỉ có A Hàng may mắn còn sống, nhưng từ đó anh ấy đã thay đổi. Anh ấy vẫn cho rằng là anh ấy đã hại chết cha mẹ của mình, không chịu tha thứ bản thân." Giọng điệu cô có mấy phần nghẹn ngào.

"Anh ấy vốn là một người có biết bao nhiêu là xuất sắc! Cô có biết thành tích của anh ấy đến cỡ nào không? Bất kỳ thứ gì chỉ cần anh ấy nhìn qua một lần thì đều có thể dễ dàng mà ghi nhớ. Nhưng thành tích của anh ấy lại càng ngày càng kém hơn, cả ngày chỉ đánh nhau với một đám côn đồ. Chúng tôi cũng biết, là anh ấy tình nguyện để mình bị người ta chém chết. Mãi cho đến khi anh ấy gặp cô, tôi cho rằng cô sẽ mang hi vọng đến cho anh ấy. Lúc hai người mới bắt đầu đi chung với nhau, anh ấy thật sự trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Nhưng gần đây, tôi cảm thấy anh ấy giống như lại trở về khoảng thời gian lúc bác trai, bác gái gặp chuyện không may rồi. Tiểu thư Diêu, tình yêu không phải là cái tình trạng này, yêu một người, không phải là muốn để cho người đó được tốt, để cho người đó hạnh phúc sao? Tôi cầu xin cô, không cần tiếp tục tổn thương A Hàng như vậy, anh ấy chỉ có một trái tim, không thể chịu nổi tổn thương."

Diêu Thủy Tinh nhìn cô ta, im lặng không nói.

"Hôm nay tôi muốn nhờ tiểu thư Diêu, xin cô sau này hãy yêu A Hàng thật tốt, làm cho anh ấy hạnh phúc, không được làm tổn thương trái tim anh ấy nữa."

"Cô nói xong rồi hả?"

"Đúng vậy."

"Vậy thì đi đi."

Tiền Vân Tâm nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, sau đó lặng lẽ xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi Diêu Thủy Tinh thấy Tiền Vân Tâm mở cửa thì che mặt lại, cô mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi, quá mệt mỏi. Thì ra như thế nào đi nữa, đều vẫn không được: Tại sao u ám trong lòng anh phải do cô gái khác tới nói cho cô biết? Thì ra đến cuối cùng bọn họ đều không phải người kia của nhau, nhất định là không có duyên phận nên cục cưng mới rời khỏi bọn họ phải không?

Diêu Thủy Tinh vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, ngay cả khi cửa phòng bệnh được mở ra lần nữa cũng không có phát hiện.

"Trời ạ, Thủy Tinh, em sao vậy?" Lệ Nhĩ Trác bỏ hoa tươi trong tay xuống, bước mấy bước thật nhanh đến phía trước, ôm cô gái phát run trên giường bệnh đó. Cả người cô đều là lạnh lẽo, run rẩy kịch liệt như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Lệ, làm sao bây giờ?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt tuyệt vọng, "Em mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, thật sự rất mệt mỏi, thì ra đã chạy tới đường cùng rồi."

"Thủy Tinh, ngoan, không cần đau lòng, em còn có anh." Lòng anh đau mà ôm lấy cô. Quen cô nhiều năm nhưng chưa từng thấy cô bi thương như vậy, anh không đành lòng, không đành lòng nhìn gương mặt đó, đó không phải là Diêu Thủy Tinh anh biết. Diêu Thủy Tinh trong đầu anh là lạnh lùng, yên tĩnh, mọi việc đều lý trí chứ không phải là cô gái nhỏ đang ở trước mắt lúc này, khổ sở đến toàn thân đều đang run rẩy.

"Em chỉ mong. . . . . . chỉ mong cho tới bây giờ cũng chưa từng quen biết anh ấy." Cô cắn môi, "Nếu như không có bắt đầu, em sẽ không đau khổ như thế này. . . . . . Lệ, anh biết không? Em không biết mình còn có thể sống tiếp hay không nữa."

Ngước mắt, lại nhìn thấy người con trai đã làm cho cô cực kỳ đau khổ đó đứng ở cửa phòng, trên khuôn mặt là một mảng chán nản và tuyệt vọng.

Lệ Nhĩ Trác cũng nhìn thấy Hạ Viễn Hàng, anh cắn răng, "Con bà nó, mày còn dám tới?" Đáng chết, hắn ta ném Thủy Tinh lại rồi bỏ đi một mình, nếu như không phải buổi tối anh không đợi được Thủy Tinh, gọi điện thoại cũng luôn là không có người nhận, lo lắng cô gặp chuyện không may nên đến nhà cô xem thì có thể ngay cả mạng sống Thủy Tinh cũng đã sớm không còn!

Đời này anh sẽ không quên, cô bé nhỏ anh nhìn lớn lên từ nhỏ, máu me khắp người mà té trên mặt đất, mặt trắng bệch. Tất cả điều này đều là tên con trai này mang đến cho cô ấy.

"Lệ." Diêu Thủy Tinh kéo anh, "Để em và anh ta nói chuyện một chút."

"Nhưng. . . . . ."

"Một mình ."

"Được rồi, được rồi, anh sẽ ở bên ngoài, có việc thì lập tức gọi anh." Không cam lòng trừng mắt nhìn tên con trai kia một cái, Lệ Nhĩ Trác đi ra ngoài.

Hạ Viễn Hàng đi lên trước, nhìn cô gái ngồi trên giường bệnh đó, sao cô ấy lại yếu ớt như thế, suy nhược như thế. d`iễn đ`àn l`ê q`uý đ`ôn Trong đầu anh không khỏi nhớ lại, đêm sinh nhật mười bảy tuổi của cô hôm đó, cô nhảy vào trong ngực anh, nụ cười trên khuôn mặt ấy sao lại ngọt ngào, xinh đẹp như thế.

"Em. . . . . . vẫn khỏe chứ?" Mở miệng nói nhưng sao bất lực yêu ớt như vậy, lúc nào thì giữa bọn họ ngay cả thăm hỏi cũng làm tim người ta băng giá như thế?

"Đứa bé, không còn." Cô bình tĩnh mở miệng, nhìn đôi mắt khổ sở co rút nhanh, "Chúng ta đều không đủ tư cách làm cha mẹ cho nên nó mới không quan tâm đến chúng ta."

"Thật xin lỗi." Đều là lỗi của anh, nếu như đêm đó không phải anh kích động đi mất, cô cũng sẽ không. . . . . .

"Hạ Viễn Hàng, xin lỗi đã vô ích rồi."

". . . . . ."

"Đến giờ khắc này chúng ta đã không thể tiếp tục quay đầu lại."

"Em. . . . . . có ý gì." Giọng anh trở nên khô chát.

"Anh biết mà." Cô nhìn anh, "Nếu như nhất định tôi phải nói ra vậy thì được thôi, chúng ta ly hôn đi! Hạ Viễn Hàng."

Anh nhìn cô, thâm sâu, gắt gao, u buồn trên mặt đậm tới mức không tan được.

"Tôi cảm thấy quá đau khổ, chúng ta vẫn nên. . . . . . chia tay thôi."

"Đã không còn có biện pháp sao?"

"Một cái giá bằng cả mạng sống, anh cảm thấy còn có biện pháp gì?" Cô cười lạnh, bàn tay ra sức nắm chặt ga giường.

Anh giống như không chịu nổi lui về phía sau mấy bước, một hồi lâu, khó khăn mở miệng: "Nếu như đó là ý em muốn, anh. . . . . . đồng ý."

Anh không thể tiếp tục ở lại, không còn có biện pháp nhìn mặt cô, anh sợ mình đợi lâu hơn một chút, dù là một giây đồng hồ cũng sẽ không nhịn được ôm cô, cầu xin cô không được cách xa anh, anh thật sự sẽ làm như vậy, thật sự có thể, vì vậy anh xoay người, đi ra ngoài .

Anh không biết mình đi ra khỏi bệnh viện như thế nào, cũng không biết mình phải đi đâu.

"A Hàng." Tiền Vân Tâm nhìn thấy anh đi vào bệnh viện nên một mực chờ ở cửa, cuối cùng thấy anh từ trong bệnh viện đi ra, nhưng nét mặt anh rất kỳ lạ, giống như trên đời này không còn gì đáng để anh lưu luyến, cô thật sự vô cùng lo lắng.

Anh không nghe thấy, cũng không nghe được bất kỳ âm thanh nào nữa, trong đầu chỉ quanh quẩn một câu nói, chúng ta ly hôn đi, Hạ Viễn Hàng. . . . . . ly hôn đi, ly hôn đi, ly hôn đi. . . . . .

Thủy Tinh, chúng ta thật sự cứ như vậy chia tay, thật sao? Chúng ta thật là ngu ngốc, cho dù là yêu nhau thì cái gì cũng có thể giải quyết, nhưng ta lại quên, mây là mây, bùn vẫn là bùn. Mây ở trên trời, bùn ở dưới mặt đất, khoảng cách giữa bọn chúng rất lớn, khác nhau một trời một vực, cũng không thể ở cũng một chỗ chứ? Chúng ta cũng hoàn toàn không nên ở chung một chỗ, từ lúc mới bắt đầu đã sai lầm rồi.

Có lúc chia tay, không phải bởi vì không yêu, mà bởi vì là quá yêu, nhưng lại không thể yêu tiếp.

Có lẽ chúng ta vẫn còn quá trẻ tuổi, có dũng khí để yêu nhau nhưng không có sáng suốt để gần nhau.

Từ nay về sau, cô không hề thuộc về anh nữa, sẽ không cười với anh nữa, sẽ không còn khó chịu gọi Hạ Viễn Hàng nữa, anh cũng đã không thể ôm cô, hôn cô. Anh mất cô, mãi mãi. Ngực trở nên ngột ngạt, rất đau, xiết chặt đến mức làm anh không chịu nổi, một ngụm máu tươi cứ như vậy từ trong miệng anh phun ra, thế giới của anh lâm vào trong bóng tối từ đây.

"A Hàng, A Hàng. . . . . ." Tiếng hét hoảng loạn chói tai, anh hoàn toàn không để ý đến, không bao giờ để ý nữa.

*****

Lệ Nhĩ Trác nhìn Hạ Viễn Hàng cửa cũng không đóng lại, hồn bay phách lạc ra khỏi phòng bệnh, lập tức đẩy cửa phòng bệnh ra, một giây sau mất hết huyết sắc, "Thủy Tinh, Thủy Tinh, em sao vậy. . . . . ."

Cô gái nằm trên giường bệnh kia, sắc mặt cô so với chăn trên người cô còn trắng hơn, cô đã sớm mất đi ý thức, chỉ có nước mắt ở khóe mắt vẫn không ngừng chảy. Anh lao tới đầu giường, ra sức rung chuông, "Bác sĩ, bác sĩ, đáng chết, mau tới đây!"

Một trận hỗn loạn.

Vén chăn đắp lên, máu tươi đầy giường, nhuộm đầy ga trải giường, nhìn mà thấy ghê.

"Bệnh nhân thiếu dưỡng khí, huyết áp thấp, mất máu quá nhiều dẫn đến cơn sốc."

"Chuẩn bị dưỡng khí và túi máu."

*****

Cái ngày cô mở hồ sơ trên bàn ra, đó lại là một ngày nắng hiếm có sau khi trời mưa liên tiếp, trời quang mây tạnh rồi.

Nhìn xem, ngay cả ông trời cũng đồng ý quyết định của bọn họ.

Mở trang giấy mỏng manh ra, trên đó đã ký xong tên của anh.

Hạ Viễn Hàng, cô duỗi ngón tay, nhẹ nhàng xoa xoa ba cái chữ kia, trên môi dâng lên nụ cười quái dị.

Diêu Thủy Tinh, em là của anh, chỉ là của anh.

Hạ Viễn Hàng, anh là của em, còn em thì vẫn là em.

Được, đều là của em.

Anh không bao giờ còn là ai của cô nữa.

Đưa tay, cầm bút để ở một bên lên: lúc nào thì thành ra thế này, thậm chí ngay cả hơi sức cầm bút cô cũng không có?

Diêu Thủy Tinh. Nét bút vạch xuống, muốn dùng hết hơi sức cả người để viết. Từ nay về sau, nam cưới vợ, nữ lấy chồng đều không liên quan.

Đều không liên quan! Tuyệt tình biết bao. . . . . . sau khi yêu như thế vẫn là tuyệt vọng.

Có yêu, đã từng đau, yêu càng sâu thì càng tổn thương lẫn nhau, đến cuối cùng lại như người lạ, người quen thuộc nhất trở thành người xa lạ, đến cuối cùng bọn họ vẫn phải trở thành người xa lạ!

Thì ra tình yêu thật sự là làm tổn thương người ta nhất.