Khoảng Cách Từ Dạ Dày Đến Trái Tim

Chương 1




Everything will be okey!

Người đàn ông dán lên mình tôi, hôn môi tôi. Khuôn mặt của hắn gần đến mức khiến tôi chẳng thể nhìn rõ dung mạo hắn.

Hai tiếng trước chúng tôi gặp nhau ở quán bar. Khi hắn đưa tôi một tờ giấy thấm, tôi mới nhận ra mặt mình đã vương đầy lệ từ lúc nào. Hai tiếng sau, chúng tôi quay cuồng trên giường khách sạn. Mà tôi, từ đầu cho tới cuối, lại chưa từng nhìn thấy rõ khuôn mặt hắn. Tôi không biết thứ cồn kia rốt cục đã làm đầu óc tôi mụ mị đến mức nào? Mắt tôi? Hay lòng tôi?

Bờ vai của hắn rất rộng, cánh tay rắn chắc hữu lực. Bàn tay to lớn xoa lên ngực tôi ôn nhu dị thường. Đầu óc một mảnh trống rỗng, chỉ có xúc cảm ấm áp nơi da thịt chạm nhau không ngừng kích thích thần trí tôi.

Tôi biết, từ đầu đến cuối cũng chẳng phải sự an ủi giúp đỡ gì. Thế nhưng, khi con người ta đang tuyệt vọng, thì dù là hương vị thối rữa mục nát nhất cũng sẽ hóa thành một thứ thuốc phiện mê người, hấp dẫn kẻ cô độc sa ngã trụy lạc.

Tôi ôm lưng người nọ, cào cấu giục hắn mau tiến đến. Hắn cười nhẹ một tiếng rồi cúi đầu hôn lên môi tôi, thật sâu mút lấy nó, duyện cắn như muốn hút lấy linh hồn tôi. Nụ hôn thực nóng cháy, khiến đầu óc tôi một mảng mờ mịt. Nhớ lại, lần gần nhất mà tôi làm việc này mới chỉ có ba ngày trước, nhưng lần hôn môi cuối cùng thì đã từ lâu lắm rồi.

Âu yếm quá mức dịu dàng thế này, khiến tôi như muốn tan vỡ. Vì vậy, tôi xoay người ngăn lại, khóa cưỡi trên lưng hắn, nâng tính khí của hắn đưa vào trong mình. Thế nhưng đầu óc tôi đã có phần mơ hồ, không làm sao đưa được đến nơi cần đến, thử hai lần cũng không thành công. Chỉ nghe tiếng kẻ nằm dưới thở dài một cái, xoa xoa tóc tôi, phảng phất như đối với một hài tử bốc đồng! Sau đó một lần nữa đặt tôi dưới thân. Khoảnh khắc ấy tôi còn nghe được tiếng khóc của chính mình.

Hắn hôn lên đầu nhũ, lên bắp đùi tôi… Đôi môi ấm áp của hắn thiêu đốt da thịt tôi, thế nhưng sau khi tiến vào trong tôi, hắn ngay lập tức trở nên kịch liệt lạ thường. Tôi nằm dưới thân hắn, càn quấy rên rỉ, khóc lóc, kêu thét… thẳng đến khi lâm vào mê man một lần nữa.

Lần thứ hai mở mắt, nhìn vào di động đã là 1: 47 ngày hôm sau. Người kia còn đang say ngủ bên cạnh, căn phòng tối mịt, tôi vẫn không nhìn rõ khuôn mặt hắn, chỉ vội vàng nhặt quần áo dưới giường mặc vào rồi rời đi.

Xe taxi dừng lại trước một khu nhà, tôi ngẩng đầu, phát hiện toàn bộ tòa nhà chỉ có phòng B5 tầng hai mươi ba còn sáng đèn. Tôi biết Trữ Uy đang đợi tôi. Tựa như vô số lần tôi đợi y trước đây.

Bước khỏi thang máy, móc chìa khóa ra, mở cửa, mùi khói thuốc xông vào mũi, tôi vô thức nhíu mi một cái, sau đó đóng cửa lại, thay dép.

“Cậu đã đi đâu?!”

Trữ Uy ngồi trên sô pha phòng khách, vẻ mặt không vui nhìn tôi, điếu thuốc trên tay đã hút phân nửa.

Vì sao còn hỏi câu này? Y trước giờ đêm chẳng bao giờ về, tôi cũng chưa từng hỏi. Bởi vì chúng tôi đều biết này là thể hiện cho điều gì. Vậy nên, tôi cũng không có ý định trả lời câu hỏi của y.

Tôi đi về phía phòng tắm, cảm giác trên người lúc này khiến tôi rất khó chịu. Trữ Uy quăng điếu thuốc trong tay, một tay kéo tôi lại, lực đạo mạnh mẽ làm cánh tay tôi phát đau.

“Cậu mẹ nó đã đi đâu?!”

Y hổn hển trừng nhìn tôi mà rống giận, chưa bao giờ y rống lên với tôi như thế! Bởi vì từ trước tời giờ tôi chưa từng làm y mất hứng.

“Nói! Cậu mẹ nó rốt cuộc đã đi đâu?!”

Y vẫn cứ rống lên với tôi, thế nhưng chẳng hiểu vì sao, hôm nay tôi lại tuyệt không muốn nói bất cứ cái gì! Y nóng nảy, động thủ xé quần áo tôi. Tôi không phản kháng, chỉ đứng im như vậy mặc y xé. Thẳng đến khi cổ áo mở rộng ra, từ xương quai xanh đến ngực lộ ra vô số dấu hôn.

“Cậu mẹ nó dám ra ngoài lêu lổng! Với cái loại đức hạnh (*) này mà cũng dám ra ngoài lêu lổng!”

Tôi nở nụ cười, nguyên lai lêu lổng cũng cần phải có đức hạnh! Vì vậy y có thể, còn tôi thì không? Không có tí đức hạnh nào mà đòi lêu lổng, là đáng bị đòn!

Má trái của tôi bị y đấm mạnh một cái, đầu óc thoáng chốc ông ông tác hưởng. Tôi trở tay tặng lại y một quyền. Y giật mình trừng mắt nhìn tôi, sau đó lại càng hung hăng đánh tôi hơn. Hai chúng tôi cứ như vậy ngươi đánh ta đấm ngay giữa phòng khách. Đáng tiếc vóc người y cao lớn hơn, thân thủ cũng vượt xa tôi, nên rất nhanh tôi đã bị y đánh cho không còn sức mà trả đòn được nữa. A~ y quả nhiên là một kẻ đầy đức hạnh đấy chứ!

Tôi bị y đánh ngã cạnh sô pha, khóe miệng cùng viền mắt đều rỉ máu. Từ khi bước vào cửa đến giờ tôi một câu cũng chưa nói, thậm chí một điểm thanh âm cũng chưa hề phát ra. Trữ Uy hung hăng trừng mắt liếc tôi một cái, sập cửa bỏ đi. Nhìn lên đồng hồ, 2: 58 sáng. Lúc này y sẽ đi đâu? Đáp án thì nhiều lắm! Có lẽ không cần đến nửa tiếng, y đã đang nằm lên một người khác, phát tiết lửa giận cùng dục hỏa của mình. Tôi chẳng việc gì phải lo lắng cho y hết!

Cầm lấy điếu thuốc hắn ném lại trên bàn trà, châm lửa, đặt lên môi. Kỳ thực tôi đã cai thuốc từ rất lâu rồi, bởi vì Trữ Uy không cho phép. Y nói y không thích hôn tôi khi trong miệng tôi có mùi thuốc lá. Tuy rằng chính bản thân y hút rất nhiều, đối với tôi vẫn cấm đoán. Nhưng sau khi cai thuốc, y cũng chẳng còn mấy khi hôn tôi nữa.

Tôi ngồi trước sô pha mà hồi tưởng lại.

Còn nhớ năm năm trước chúng tôi gặp nhau tại gay bar. Khi đó tôi vừa mới tốt nghiệp không được bao lâu, chưa quen biết nhiều bạn bè và còn là lần đầu tiên đến đây. Y ngồi ở phía xa mang theo một tia nhìn cùng vẻ mặt biếng nhác mà mỉm cười với tôi, ánh mắt tôi liền không thể dời khỏi y. Y đẹp đẽ như bức tượng đang tọa lạc, ưu nhã tựa một vị vương tử, quán bar mờ tối đến thế nào cũng chẳng thể che đi vẻ rạng rỡ mà y toát ra! Y mời tôi uống rượu, cùng tôi nói chuyện chính trị, quân sự, kinh tế, triết học… Y tự nhiên mà hài hước, thông minh hiểu biết rộng. Cho tới bây giờ chẳng hiểu vì sao tôi vẫn nhớ kỹ những rung động mà y đem đến cho tôi trong lần sơ ngộ ấy.

Tôi còn nhớ lần đầu tiên y cùng tôi trong phòng ngủ ở căn nhà này. Đó là lần đầu tiên của tôi, tôi đã kích động không ngớt vì lần đầu tiên của mình lại có thể tìm được một người yêu ưu tú như thế. Khi đó một tôi đơn thuần lại hoàn toàn không hay biết rằng, kẻ cùng ngươi không có nghĩa nhất định sẽ là người yêu của ngươi. Khi Trữ Uy nói tôi là người đàn ông đầu tiên y mang về nhà, trong một giây phút tôi đã rất đắc ý, nhưng rất nhanh liền bị cảm giác mất mát cùng khổ sở thay thế.

Tôi còn nhớ sau ba tháng chung sống, y lần đầu tiên về nhà trong trạng thái đầy người là dấu hôn, đồ lót ẩm ướt, hai giờ sáng đẩy cửa vào, không một lời giải thích liền lăn ra ngủ. Từ đó về sau, rất nhiều lần y giả ngây giả dại, còn tôi giả câm vờ điếc.

Tôi còn nhớ….

Có người nói khi một người đã bắt đầu không ngừng nhớ lại chuyện đã qua, chứng tỏ người đó đã già. Tôi mới hai mươi chín tuổi, đối với một người đàn ông mà nói thì chưa tính là già. Thế nhưng, tình yêu của tôi thì đã già cỗi lắm rồi.

Tôi ngồi trên sô pha không ngừng phun ra hít vào từng luồng khói thuốc, thẳng đến khi ánh dương quang khẽ lộ ra từ phía đông mặt trời, xuyên thấu qua rèm cửa sổ vào phòng khách. Phảng phất bên tai lại vang lên câu nói kia của Trữ Uy: với cái loại đức hạnh này mà cũng dám lêu lổng!

Tôi vẫn nghĩ rằng thời gian đã mài mòn đi tình yêu của chúng tôi, cho đến khi y bày ra bộ mặt mỉa mai nói ra những lời ấy, tôi liền bừng tỉnh đại ngộ: tình yêu của chúng tôi nhạt phai chẳng liên quan gì đến thời gian, mà là ngay từ đầu chúng tôi đã không đứng trên một vị trí ngang hàng!

Đi vào phòng tắm tắm rửa, nhìn hai mắt vô thần trong gương, sắc mặt vàng vọt, thân thể gầy gò của chính mình, cái bộ dạng tệ hại này thật không nên ra ngoài, càng chẳng xứng ở bên một kẻ ưu tú như Trữ Uy.

Căn nhà này là của Trữ Uy, mang phong cách Baroque cao quý mà trang nhã. Ngay cả gạch men sứ ốp tường cũng phải là loại nhập từ Italia về. Đối với Trữ Uy mà nói, giá trị của tôi chắc cũng chẳng khác gì một chiếc Vienna Chair (**) đặt trong nhà hàng. Y du học bảy năm ở Anh, chưa đến ba mươi tuổi đã đặt chân được đến khu vực phồn hoa thịnh vượng nhất D thành, mua được tầng cao nhất của tòa nhà thương mại, tự đầu tư mở công ty của riêng mình. Còn tôi bất quá chỉ là một viên chức quèn trong một công ty tư nhân nhỏ chẳng có tiền đồ hứa hẹn gì.

Tôi đã từng cho rằng tình yêu có thể lấp lại được khoảng cách của chúng tôi khi đó, thế nhưng hiện tại mới hiểu được, Trữ Uy căn bản sẽ không yêu một kẻ cách biệt với y quá xa.

Có thể trong suy nghĩ của Trữ Uy, tôi cùng với đám phụ nữ hám hư vinh vật chất chẳng có gì khác biệt, đều là bị vẻ anh tuấn cùng hào quang rực rỡ của y soi rọi đến không mở được mắt, vậy nên thà rằng nén giận cũng quyết không chịu rời khỏi y.

Y không hề biết rằng, tôi khát vọng sự yên bình đến thế nào, sợ hãi sự cô độc đến thế nào. Y cũng sẽ không biết, năm năm trước khi y đem tôi về nhà, tôi đã vui sướng biết bao nhiêu. Bởi vì từ nay về sau, tôi đã không còn cô đơn một mình nữa! Đối với tôi, một kẻ đồng tính luyến ái dung mạo chẳng lấy gì làm xuất chúng mà nói, thì cảm tình của y trong lúc đó thực đáng quý trọng biết nhường nào.

Thế nhưng, hiện tại mới nhận ra rằng, sau khi chung sống cùng Trữ Uy, tôi không những chẳng thể có được sự yên ổn mà mình mong muốn, trái lại còn càng ngày càng thấy cô đơn hơn. Tôi căm ghét chính mình cứ luôn luôn trì độn như thế.

Tắm rửa xong, trở lại phòng ngủ, mở tủ quần áo, đem quần áo của mình nhét vào cái va li da dưới gầm giường đã bám đầy bụi bặm. Đặt chìa khóa lên bàn ăn, đóng cửa, rời khỏi căn nhà chứa đựng bao hồi ức. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi, tôi ra đi như vậy, liệu có vội vàng quá chăng?

Tình yêu không phải là để một bên phải chịu đựng cùng nhường nhịn.

Cha mẹ tôi không ở D thành, rời khỏi nhà Trữ Uy tôi không còn nơi nào để đi. Muốn tìm phòng trọ cũng không thể một hai ngày là có thể tìm được chỗ thích hợp. Rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là gọi cho Trương Hùng. Cậu ta là bạn học hồi cao trung của tôi, hiện tại đang làm nhân viên quản lý ở một siêu thị lớn. Mà cậu ta cũng là một trong số rất ít những người mà tôi quen biết và có thể coi là bằng hữu. Chuyện của tôi và Trữ Uy, cậu ta cũng biết. Hiện tại người duy nhất mà tôi có thể nhờ vả được cũng chỉ có mình cậu ta.

“Chia tay tên họ Trữ kia rồi à?! Đã nói sớm hắn không phải là dạng đáng tin cậy rồi mà! Mau mau vào đi!”

Đại Hùng mở cửa nhìn thấy tôi liền quăng ngay câu đầu tiên là câu này! Cậu ta cứ luôn trực tiếp đi vào vấn đề như thế, không để cho tôi kịp phản ứng, nhưng sự thẳng thắn chân thành cùng chẳng chút khách khí này lại khiến tôi không hiểu sao thấy cảm động vô cùng.

“Đúng vậy, lúc đó bị cục phân che mờ mắt, không nhận ra bộ mặt thực đốn mạt của hắn! Bây giờ thì nhận ra rồi, hoàn thỉnh Hùng đại hiệp tạm thời thu lưu vài ngày!”

Tôi không hề gì mà cười cười, còn đùa đùa cợt nhả với cậu ta! Chuyện tới hôm nay, thứ tôi còn lại chỉ còn là chút đáng tiếc cùng tự tôn của mình.

“Mất năm năm mới nhận rõ, đầu óc mày bị lú thật rồi!” Đại Hùng trừng mắt liếc tôi, kéo tôi vào trong nhà.

“Thực ngại quá, mấy ngày nay sợ là sẽ ảnh hưởng tới mày cùng bạn gái thưởng hoa dưới trăng rồi. Cơ mà mày không phải lo, chờ tao tìm được phòng ở lập tức sẽ cuốn gói đi. Hiện tại phòng này vẫn đang thuê à!”

“Không vấn đề, mày cứ ở đi! Sắp tới tao và Ny Ny kết hôn, phòng tân hôn đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi, chỉ chờ tháng sau là có thể sử dụng. Phòng này tao đã ký tên thuê đến cuối năm, mày cứ an tâm mà ở đi!”

“Mày sắp kết hôn hả, chúc mừng chúc mừng! Tốt quá, vậy tao sẽ đưa tiền thuê nhà mấy tháng tới cho mày luôn!”

Đang định quay ra lấy tiền thì đã bị Đại Hùng ngăn lại, “Thôi! Quen biết cũng đã vài chục năm tao với mày còn tính toán làm đếch gì vài đồng thuê nhà?! Tháng sau tao sang nhà mới, đằng nào cái phòng này chả để không!”

“Vậy thế này đi, mày cứ giao lại phòng cho tao thuê! Hiện tại giá cả thuê nhà cao như thế, mày chẳng phải cũng còn không ít khoản vay phải trả sao?! Bây giờ cứ để tao thuê lại đi!”

“Đã bảo không cần là không cần! Còn kì kèo nữa tao đá ra ngoài bây giờ!”

Đại Hùng hung tợn trừng tôi một cái, nhưng lại khiến tôi cảm thấy ấm áp vô cùng.

Hôm nay là thứ sáu, thật hiếm hoi sao lại được ông chủ lòng dạ hiểm độc không yêu cầu tăng ca. Tối hôm qua lăn qua lăn lại mất một đêm, hôm nay cả người tôi hình như đã thành hồn ma vất vưởng mất rồi. Hành lý còn chưa kịp sắp xếp xong, tôi đã gục trên giường của Đại Hùng ngủ mê mệt.

Trước khi mất đi ý thức, trong đầu tôi chỉ có một thanh âm: Everything will be okey!

Tôi cuối cùng vẫn luôn tự an ủi mình như thế, mặc dù hiện thực cứ không ngừng làm tôi thất vọng, nhưng tôi thủy chung vẫn sẽ không tuyệt vọng.

——-o0o——-

(*) đức hạnh: ở đây không phải chỉ phẩm chất tốt đẹp mà là một cách nói mỉa mai, thường theo nghĩa tiêu cực.

(**) Vienna Chair: ghế trong nhà hàng quán bar hay dùng, có rất nhiều loại và nhiều kiểu dáng (search gg sẽ ra một đống XD).