Khoáng Thế Kim Sinh

Chương 37




Ngân Toà Đông Kinh Nhật Bản là khu thương nghiệp vô cùng nổi tiếng, có thể nói nơi đó là cao cấp, hàng hiệu, thịnh hành, thưởng thức, model…là trung tâm nổi danh thế giới.

Bởi vì lần trước trong điện thoại có nói là chờ khi nào hắn đến Nhật sẽ dẫn Âu Dương Ngoạt đi chơi, cho nên nhân dịp buổi chiều rãnh rỗi vả lại bọn họ ăn cơm cũng gần Ngân Toà nên đi xem luôn.

Đi theo Âu Dương Thần Tu vào một cửa hàng tên SH & PS, hai người có bề ngoài xuất sắc cùng khí chất cao quý nên người những người bán hàng dồn dập hướng dẫn cùng hy vọng.

Khi hai người đi đến khu trang phục, rất nhiều người lưu lại tiếc nuối, hâm mộ, nhưng mà điều này lại là niềm vui cho người bán hàng khu vực trang phục.

Âu Dương Thần Tu đối với tình huống bị nhìn chăm chú đã vô cùng quen thuộc, nên vẫn bình thường như không có gì mà thay Âu Dương Ngoạt chọn lựa nhãn hiệu quần áo mà cậu thích.

Quần áo của Âu Dương Ngoạt tất cả đều đặc biệt làm theo yêu cầu, cho nên đây là lần đầu tiên cậu tới cửa hàng mua. Bất quá cũng là bất đắc dĩ thôi, ai kêu bây giờ cậu đang mặc đồng phục làm chi.

Người bán hàng ở đây phải nói là vô cùng nhiệt tình, mặt phiếm hồng quang, tươi cười sáng lạn, đi bên cạnh Âu Dương Thần Tu không ngừng giới thiệu, nhưng mà người khổ lại chính là Âu Dương Ngoạt đi bên cạnh Âu Dương Thần Tu.

Không thích tiếp xúc gần gũi với người khác, nhưng mà bởi vì người bán hàng quá mức nhiệt tình cho nên khó tránh khỏi sẽ bị đụng chạm, cũng may có một nhóm hình như là nữ sinh đi vào, nếu không đợi thêm một lát nữa cậu sẽ khó mà ngăn lại xúc động muốn giết người.

Thấy Âu Dương Ngoạt không kiên nhẫn, Âu Dương Thần Tu nhanh chóng đưa quần áo cho cậu.

Tiếp nhận bộ quần áo từ tay Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Ngoạt đến phòng thay quần áo. Không thể không nói ánh mắt thưởng thức của Âu Dương Thần Tu vô vùng độc đáo, tuy Âu Dương Ngoạt mặc đồng phục cũng rất dễ nhìn, nhưng mà với bộ quần áo Âu Dương Thần Tu tỉ mỉ lựa chọn mặc lên người Âu Dương Ngoạt lại mang đến một hương vị khác. Rất hợp với màu tóc nâu cùng gương mặt xinh đẹp của cậu, chỉ tiếc Âu Dương Ngoạt mang kinh áp tròng, nếu không kết hợp với đôi mắt màu xanh kia thật khiến người nhìn không dời mắt được.

Những người bán hàng ở đây chưa bao giờ cảm thấy rung động thị giác như vậy, cảm giác hoàn mỹ làm cho bọn họ khắc sâu ấn tượng, cho đến sau này, khi kiểu dáng đó không còn lưu hành, bọn họ cũng không gặp ai giống như Âu Dương Ngoạt chỉ dựa vào một bộ quần áo mà khiến người khác rung động thị giác đến thế.

Mới vừa ra khỏi cửa hàng SH & PS, Âu Dương Thần Tu liền dẫn Âu Dương Ngoạt vào một cửa hàng khác tên Toypark.

Cửa hàng này có bốn lầu, lầu bốn là khu chuyên bán các loại trò chơi điện tử mới nhất, cũng là nơi Âu Dương Ngoạt thích nhất.

“Thích không?” Với năng lực quan sát sắc bén như Âu Dương Thần Tu thế nào lại không nhìn ra Âu Dương Ngoạt đôi mắt long lanh, lưu luyến đảo quanh trên máy chơi game psp.

Nghe câu hỏi Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Ngoạt lúc này mới ngẩng đầu. “Ân.” Ánh mắt hy vọng mặc dù không khoa trương như chú chó nhỏ, nhưng cũng có ý tứ như vậy. Có lẽ bởi vì vui vẻ, trong đôi mắt không còn thản nhiên bình thường mà loè loè sáng lên.

Lúc này cậu cùng đứa trẻ phản nghịch không có gì khác nhau. Thí dụ như khi không vui cùng cha mẹ mâu thuẫn, thì bắt đầu đối nghịch không chừa một chút mặt mũi. Nhưng một khi muốn xin tiền hoặc muốn mua đồ, bọn họ liền thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ.

“Thích thì mua đi.” Những lời này của Âu Dương Thần Tu quả thật khiến cậu mở cờ trong bụng, Âu Dương Ngoạt lần đầu tiên nở nụ cười, nụ cười thật tình từ đáy lòng, ở trên gương mặt xinh đẹp kia toả ra tựa như gió xuân thổi vào mặt.

Đó cũng là nụ cười Âu Dương Thần Tu thấy từ khi cậu xuất viện đến nay, kinh ngạc đồng thời cảm giác thoả mãn nói không nên lời…

Kiên nhẫn đi theo Âu Dương Thần Tu đi xung quanh thật lâu cũng không có hứng thú, mãi đến khi mua được đĩa game như mong muốn, Âu Dương Ngoạt mới mở miệng hỏi Âu Dương Thần Tu: “Chúng ta lát nữa còn đi chỗ nào nữa không?”

“Ngươi còn muốn mua gì hay muốn đi chỗ nào nữa không?” Âu Dương Thần Tu hỏi.

Lắc đầu: “Không có, ta muốn về.”

Sủng nịch cười cười, Âu Dương Thần Tu vươn tay giúp cậu chỉnh lại mái tóc trước trán. “Vậy đi về thôi.”

Dọc theo con đường náo nhiệt dành cho người đi bộ, chậm rãi đi đến bãi đỗ xe, quần áo cao cấp cùng tướng mạo xuất chúng của bọn họ khiến cho cả nam lẫn nữ trên đường đều quay đầu lại nhìn.

Đi ngang qua một cửa hàng trang sức, Âu Dương Ngoạt đột nhiên dừng bước.

“Sao vậy?” Âu Dương Thần Tu hỏi.

Cửa hàng này là mấy hôm trước trong giờ nghỉ trưa Thuần Dã nhìn thấy trên một quyển tạp chí, cậu nhớ lúc đó Thuần Dã rất thích một sợi dây chuyền được giới thiệu trong đó, nhưng mà quá đắt nên cũng không hy vọng gì.

Ngẩng đầu nhìn Âu Dương Thần Tu: “Ta muốn vào xem.”

Cũng không quản Âu Dương Ngoạt vào đó làm gì, Âu Dương Thần Tu chỉ theo ý cậu đi vào.

Dạo qua quầy hàng một vòng Âu Dương Ngoạt mới thấy sợi dây chuyền trên tạp chí kia, là một sợi dây chuyền kiểu mắc xích được làm bằng bạch kim trắng thuần, dài khoản 6 ly, mặt dây chuyền là một chữ thập khắc hoa văn, thiết kế tựa như hai thánh giá chồng lên nhau. Ở giữa là một viên đá quý hình chữ thập nhỏ, thiết kế khá độc đáo, tuy không nạm kim cương, nhưng từ hàm lượng bạch kim nguyên chất cũng làm nó trở nên đắt đỏ.

Cô bán hàng thấy hai người một thân hàng hiệu thì biết hai người không tầm thường, khi tấm mắt Âu Dương Ngoạt dừng trên dây chuyền mới vừa đưa ra thị trường, cô lập tức lấy ra niềm nở giới thiệu.

“Thích cái này?” Không hiểu tại sao Âu Dương Ngoạt lại đột nhiên muốn mua mấy thứ này, nhưng mà Âu Dương Thần Tu vô cùng chiều theo cậu, chỉ cần cậu thích, hắn nhất định sẽ mua cho cậu.

Lắc đầu: “Không thích.”

Nghĩ là cậu không hài lòng mấy cái này, Âu Dương Thần Tu nói: “Chúng ta đi cửa hàng khác nhìn xem.” Vừa định xoay người lại bị Âu Dương Ngoạt giữ chặt.

“Trả tiền.” Thình lình toát ra hai chữ này.

Trả tiền? “Không phải ngươi nói không thích cái này sao?” Chẳng lẽ là làm nũng, tính đùa giỡn?

“Bạn học mời ăn cơm, phải hoàn lễ vật.” Kỳ thật Âu Dương Ngoạt là một người không có khái niệm về tiền bạc. Nguyên tắc của cậu là tuyệt không tuỳ tiện nợ ân tình của bất cứ ai, mặc kệ là lớn hay nhỏ, chỉ cần đối phương thích cái gì cậu sẽ hoàn lại cái đó.

Cô bán hàng đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, cằm thiếu chút nữa rớt xuống. Cậu ta là kẻ ngốc sao? Nào có ai mua vật quý như vậy để đổi ân tình, tạm thời không nói đến ân tình, người khác chỉ mời ăn một bữa cơm liền ra tay rộng rãi như vậy, căn bản là một người coi tiền như rác a.

Bất quá Âu Dương Thần Tu lại không cho là vậy, chút tiền ấy đối với hắn mà nói không tính là gì cả, chỉ cần Âu Dương Ngoạt vui vẻ thì tuỳ cậu.

Hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, con số mà Âu Dương Ngoạt dùng từ trước đến nay, so với con số mà đám người tình của Âu Dương Thần Tu còn không bằng. Nào là mua quần áo, trang sức, son phấn…, mà ngay cả phí chia tay cũng còn kém xa. Từ góc độ người bên ngoài mà nói hắn đối với con trai còn không tốt bằng đám người tình kia, điểm ấy khiến người ta thật tức giận.

Dù sao cũng phải mất thời gian gói lại, nên Âu Dương Thần Tu để Âu Dương Ngoạt ở lại cửa hàng đợi còn hắn thì đến bãi đỗ xe lấy xe.