Khoáng Thế Kim Sinh

Chương 95




Đến Mexico đã hơn hai tuần, sinh hoạt xem như yên bình, không có phiền toái xuất hiện. Bất quá mấy ngày gần đây hình như Địch Mễ hơi ‘bận’, bởi vì hắn đều thừa dịp Âu Dương Ngoạt nghỉ ngơi mà lén lút chuồn ra ngoài. ‘Trước sau như một’, và tất nhiên đêm nay cũng không ngoại lệ…

Trăng đêm nay sáng ngời, ánh trăng sáng tỏ xuyên thấu qua từng tầng mây mỏng manh chiếu xuống mặt đất. Ngày mai lại là một ngày nắng, bầu trời đen đầy sao chính là chứng minh tốt nhất. Bây giờ đã là những ngày đầu bảy tháng, nhiệt độ ban ngày đã từ từ trở nên nóng bức, nhưng buổi tối ngược lại vô cùng mát mẻ. Cửa sổ phòng ngủ mở lớn, gió đêm thổi vào làm bức màn lay động, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang.

Cửa phòng không hề báo trước mà từ từ mở ra, người tới lặng yên không một tiếng động đi đến gần giường Âu Dương Ngoạt. Nương theo ánh trăng chiếu vào, có thể thấy Âu Dương Ngoạt hai mắt nhắm chặt, hô hấp vững vàng ngủ say. Yên tâm đi ra khỏi phòng, Địch Mễ nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Bất quá hắn không biết, khi hắn xoay người rời đi, Âu Dương Ngoạt vốn đang ngủ say lại mở mắt. Thời điểm Địch Mễ xoay nắm cửa, Âu Dương Ngoạt đã sớm tỉnh lại.

Âu Dương Ngoạt cũng không quan tâm mấy ngày nay Địch Mễ ra ngoài làm gì, cậu chỉ đứng bên cửa sổ nhìn bóng dáng Địch Mễ biến mất trong màn đêm. Lòng hiếu kỳ của Âu Dương Ngoạt không cao, cũng không ham mê xen vào việc của người khác, cho nên sau khi Địch Mễ biến mất, cậu liền quay lại giường ngủ tiếp. Bởi vì cậu biết, cho dù Địch Mễ nửa đêm ra ngoài làm gì thì sáng sớm hôm sau hắn nhất định sẽ xuất hiện trong biệt thự.

*

Mặc một cái áo sơ mi màu trắng và một cái quần đùi màu vàng nhạt, Âu Dương Ngoạt vẻ mặt mơ hồ, tóc hỗn độn từ trên lầu đi xuống. Mà đêm qua chuồn ra ngoài – Địch Mễ lại đang dọn dẹp phòng khách. Vì an toàn Âu Dương Ngoạt, Địch Mễ từ chối người hầu do Randy Chomsky an bài, cho nên sinh hoạt hằng ngày đều là một mình hắn làm. Về phần Âu Dương Ngoạt, cho dù hắn không tình nguyện cũng không thể để tiểu thiếu gia Bổn gia động thủ.

“Cậu đã dậy rồi à, bữa sáng tooi đã làm sẵn trên bàn.” Nghe tiếng bước chân, Địch Mễ không cần ngẩng đầu cũng biết là ai, hắn tiếp tục lau sàn nói.

“Ừ, mới vừa dậy nên tôi còn chưa muốn ăn.” Ở đây chỉ có hai người, huống hồ đối phương còn nhỏ hơn mình, ở Bổn gia hoặc Nhật Bản cậu muốn gì cơ hồ là không phải động tay động chân, nhưng ở đây ít nhất uống nước phải tự đi lấy.

“Hôm nay cậu có ra ngoài không?” Địch Mễ hỏi.

Nói thật ra mấy ngày nay hắn đều nửa đêm ra ngoài rồi đến rạng sáng mới về. Ngủ được một chút thì phải rời giường chuẩn bị bữa sáng cho tiểu thiếu gia này, vì ngủ không đủ giấc nên tinh thần không tốt. Và hôm nay có thể còn nghiêm trọng hơn mọi ngày, bởi vì đêm qua hắn có chút xui xẻo bị thương.

“Không! Bất quá tôi đã nói với Randy Chomsky, muốn ông ta tối nay cho người dẫn chúng ta đi thăm một vài sòng bạc, câu lạc bộ và quán bar nơi này.” Dù sao Bổn gia cũng chiếm 30% cổ phần, Âu Dương Ngoạt đi xem cũng đúng.

“Được, tối tôi sẽ đi với cậu.” Lau xong, Địch Mễ đem cây lau nhà để lại chỗ cũ rồi vào toilet rửa tay. Quay lại phòng khách thấy Âu Dương Ngoạt vẫn còn ngồi đó xem TV. “Nếu không có chuyện gì tôi lên lầu đi nghỉ ngơi chút.”

Âu Dương Ngoạt phát hiện sắc mặt Địch Mễ hôm nay không tốt lắm, ngoài ‘đôi mắt gấu mèo’ có phần nghiêm trọng ra, sắc mặt của hắn rất tái, mà bây giờ trán hắn còn bắt đầu đổ mồ hôi. Âu Dương Ngoạt quét mắt nhìn Địch Mễ từ trên xuống dưới, sau đó tập trung trên chân hắn. “…Ừ, cậu đi đi.”

“…” Ngươi nghĩ ta đang xin chỉ thị ngươi sao? Ta chỉ nói một tiếng cho ngươi biết thôi. Địch Mễ oán thầm, bất quá hắn cũng không nói ra miệng, bởi vì hôm nay hắn không có thừa sinh lực đấu võ mồm với Âu Dương Ngoạt.

Mùi máu?! Âu Dương Ngoạt hơi nhíu mày, khi Địch Mễ đi ngang qua, cậu rõ ràng ngửi được mùi máu…

*

Trong thư phòng có máy tính, Âu Dương Ngoạt một lần vào mấy tiếng. Thấm thoát đã sắp tối, Địch Mễ nghỉ ngơi trên lầu cũng đã xuống, nhìn sắc mặt hắn bây giờ khá hơn sáng nay không ít, lúc này hắn đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối.

” Cậu xác định muốn đi tối nay sao?” Nghe nói gần đây trong tổ chức Randy Chomsky xảy ra chút vấn đề, thế cục bắt đầu không yên ổn, rất nhiều tổ chức đối địch Mafia cũng đang rục rịch. Hơn nữa hắn lại bị thương, tỉ mỉ ngẫm lại bây giờ mà Âu Dương Ngoạt đến mấy chỗ đó rất không an toàn. monganhlau.wordpress.com

“Ừ, có vấn đề gì sao?” Cắn một ngụm gà cuộn, Âu Dương Ngoạt mồm miệng không rõ hỏi.

“…Không! Nếu cậu muốn đi thì lát nữa xin ở bên cạnh tôi, đừng tùy tiện đi đâu.”

“Biết rồi.”

*

Đi theo thủ hạ Randy Chomsky, địa điểm đầu tiên hai người Âu Dương Ngoạt đến là một sòng bạc xa hoa do Randy Chomsky quản lý.

Đại sảnh sòng bạc xanh vàng rực rỡ vô cùng náo nhiệt, gần như mỗi bàn đều có một đám cả nam lẫn nữ ngồi chơi bài, xung quanh còn có không ít những người đứng xem, bọn họ đều chờ cơ hội để tham gia.

Âu Dương Ngoạt và Địch Mễ đi theo người đàn ông trước mặt vòng qua vòng lại trong sòng bạc. Nếu nhớ không lầm thì sòng bạc này có bốn trăm bàn đánh bạc, trong đó còn chưa tính những phòng đánh bạc riêng. Người đàn ông vừa dẫn đường vừa giới thiệu về các loại phương thức đánh bạc ở đây cho Âu Dương Ngoạt và Địch Mễ.

“Hai vị có muốn thử không?” Sau khi dẫn Âu Dương Ngoạt đi xem xong một vòng sòng bạc người nọ lễ độ hỏi. Nếu là thời điểm hai người mới tới người này tuyệt đối sẽ không lễ độ như vậy, mặc kệ hai người có phải là người Bổn gia hay không. Sở dĩ thái độ người này thay đổi lớn như thế là vì lần trước trong buổi tiệc chào đón Địch Mễ cảnh cáo một người đàn ông không để Bổn gia vào mắt.

“Hắn hỏi cậu có hứng thú chơi một chút không?” Địch Mễ phiên dịch cho Âu Dương Ngoạt.

Thành thật mà nói ở đây nhiều người nên khá ồn ào, đối với người thích yên tĩnh như Âu Dương Ngoạt mà nói cậu không thích nơi này. Nhìn một vòng sòng bạc, toàn là những tay cờ bạc với biểu tình khác nhau. “Tôi không biết chơi mấy cái này.” Âu Dương Ngoạt tùy tiện lấy cớ.

“Vậy mời hai vị theo tôi lên lầu nghỉ ngơi.”

“Randy Chomsky đâu?” Trong thang máy, Địch Mễ thuận miệng hỏi.

“Ngài Randy đang ở trên lầu chờ hai vị.”

*

Nhận được nhiệm vụ xử lý phản đồ Bổn gia chạy trốn đến Mexico. Có lẽ mấy hôm trước đồng bạn lần lượt tử vong khiến những kẻ đó hoảng sợ. Tuy bọn họ tăng thêm rất nhiều vệ sĩ nhưng Địch Mễ vẫn hoàn thành nhiệm vụ, chỉ một lần bại lộ làm chân bị thương.

Sau khi về nhà hắn đã lấy viên đạn ra, cũng rửa sạch vết thương, bất quá đi theo Âu Dương Ngoạt từ tối đến giờ khiến vết thương bắt đầu ẩn ẩn đau. Địch Mễ thậm chí cảm giác được vết thương vỡ ra, chất lỏng ấm áp đang chảy ra. Hắn không biết lớp băng gạc thật dày trên đùi có thể chống đỡ bao lâu…

“Cậu khó chịu à?” Thấy sắc mặt Địch Mễ bất thường, Âu Dương Ngoạt làm bộ vô ý hỏi.

“Không, tôi không sao.” Hít một hơi thật sâu, Địch Mễ tận lực làm cho ngữ khí của mình nghe bình thường.

“Như vậy a. Nhìn sắc mặt cậu không tốt tôi còn tưởng cậu sợ nơi này chứ. Tuy bình thường cậu không thích ra ngoài, nhưng vẫn phải tiếp xúc với bên ngoài, quái gở không phải thói quen tốt.”

“Tôi bình thường! Tôi tuyệt không quái gở!” Rõ ràng là ở nhà bảo vệ an toàn cho cậu ta, vậy mà bị nói thành quái gở. Địch Mễ có chút nghiến răng nghiến lợi trả lời Âu Dương Ngoạt.

Nói xong thì bọn họ đã đến lầu ba. Người nọ dẫn hai người đến một căn phòng, gõ cửa, sau đó đẩy ra đi vào. “Ngài Randy, bọn họ đã đến.”

Đi theo vào, Âu Dương Ngoạt phát hiện trong phòng không chỉ có Randy Chomsky mà còn có mấy người đàn ông xa lạ khác.

“Sao vậy?” Đột nhiên góc áo sau lưng bị kéo, Âu Dương Ngoạt khó hiểu quay đầu hỏi Địch Mễ.

“Harry Dorian — người phản bội Bổn gia!” Cũng là một trong số những nhân vật có tên trong danh sách Bổn gia muốn diệt trừ lần này.

Người phản bội? Hà! Tầm mắt Âu Dương Ngoạt đảo qua Randy Chomsky, sau đó dừng trên người người đàn ông tên Harry kia. Mà người kia cũng đang híp mắt đánh giá Địch Mễ đứng bên cạnh cậu. Khi tầm mắt chuyển sang Âu Dương Ngoạt thì mang theo một chút kinh ngạc, bất quá ngay sau đó thay thế bằng ý xấu rồi biến mất.

Harry quay đầu thầm thì gì đó với người đàn ông ngồi bên cạnh, người đàn ông nọ nhìn Âu Dương Ngoạt vài lần, sau đó nói với người đối diện. “Vừa rồi ngài Randy có nói chúng ta chọn phương thức để cạnh tranh với nhau, nếu đây là sòng bạc sao chúng ta không dùng cá cược để thi chứ?!”

“Cá cược như thế nào?” Từ trong mắt người nọ Randy Chomsky đã biết hắn đang đánh chủ ý gì, ông bất động thanh sắc (tỉnh rụi), dù sao đây cũng là một cơ hội khó có được. Ông thậm chí có thể mặc kệ, ông muốn nhìn xem thiếu niên này có thể khống chế bọn họ giống cha của cậu hay không.

“Ha ha, rất đơn giản, từng người chúng ta viết một phần hiệp nghị, sau đó chọn một người bên phía đối phương đến đoạt là được. Bên nào đắc thủ trước thì bên đó thắng.” Người nọ vừa nói vừa liên tục nhìn về phía Âu Dương Ngoạt.

Randy Chomsky suy nghĩ một lát rồi gật đầu. “Chủ ý này cũng không tệ! Bất quá cách thức thế nào?”

“Tùy ý! Nhưng mỗi bên chỉ được một người tham gia. Có thể dùng bất cứ thủ đoạn gì, bất quá không được tìm người hỗ trợ. Nếu có bên nào có người dư thừa thì xem như bên đó thua.”

“Quy tắc này nghe có vẻ công bằng. Nhưng ngài James, khó chính là hai vị khách bên kia a, ngươi cũng không thể hiểu lầm.”

“Nếu có thể, ta vô cùng sẵn lòng tham gia ‘vui đùa’ cùng các ngươi.” Địch Mễ đứng ra nói. Dù sao nhiệm vụ của hắn chính là giết chết Harry kia, mà trò chơi này là một cơ hội không tồi.

“Không không không, tuy ngươi sẵn lòng tham gia chúng ta rất vui, nhưng so với ngươi ta càng vừa ý vị thiếu niên đáng yêu đứng phía sau ngươi.” Người đàn ông tên James lắc lắc ngón trỏ, ánh mắt dừng trên người Âu Dương Ngoạt.

Âu Dương Ngoạt nhún nhún vai. “Ta ngược lại không hề gì, bất quá ngươi xác định người tham gia có thể không từ thủ đoạn?!” Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Nên đến cuối cùng cũng sẽ đến, Âu Dương Ngoạt tiến lên một bước đứng cạnh Địch Mễ, thờ ơ hỏi.

“…Ngươi biết tiếng Tây Ban Nha?!” Đã vậy còn nói lưu loát như vậy! Địch Mễ kinh ngạc nhìn Âu Dương Ngoạt, ánh mắt như muốn chọc mấy cái lỗ trên người cậu.

Âu Dương Ngoạt không nhìn Địch Mễ, đôi mắt vẫn nhìn người đàn ông tên James kia.

“Đúng vậy! Ngoài người hỗ trợ, ngoài tham gia có thể dùng tất cả thủ đoạn.” James cười cười trả lời.

“Hừm! Ngươi đã chọn ta, vậy ta đây cũng có quyền chọn đối phương phải không?” Âu Dương Ngoạt nhìn Randy Chomsky đầy hưng trí bên cạnh người nọ hỏi.

“Tiểu thiếu gia Bổn gia tham gia đã khiến ta thụ sủng nhược kinh, vấn đề chọn người ngươi đương nhiên có thể tự mình làm chủ!” Randy Chomsky làm một động tác quý tộc, sau đó lễ độ trả lời.

“Nếu vậy thì ta đây chọn hắn!” Âu Dương Ngoạt treo lên nụ cười thản nhiên, chỉ vào Harry — người phản bội Bổn gia…