Khói Bếp Ven Hồ

Chương 26




"A Sóc, đó là cái gì?" Lâm Xước ngửa đầu lên, nhìn trên bầu trời đêm cháy lên pháo hoa rực rỡ, kinh ngạc há to miệng, giơ cao bánh trôi chiên trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất cũng không biết. Mai Sóc dứt khoát nghiêng đầu qua sáp lại nuốt gần phân nửa còn sót lại trong tay hắn xuống bụng, rớt trên đất còn không bằng vào bụng của nàng, dù sao bên cạnh có chính là ăn vặt, đói bụng có thể mua nữa.

"A, pháo hoa." Nàng nhai bánh trôi ngọng nghịu trả lời.

Lâm Xước cúi đầu, "Thật là đẹp." Phát hiện trong tay chỉ còn lại tấm giấy dầu trống không, bánh trôi đâu rồi, bị hắn làm rơi mất sao? Hắn cúi đầu nhìn xuống mặt đất, cũng không thấy có, chẳng lẽ lăn rớt mất? Nhìn lại Mai Sóc, đã sớm nhai xong rồi nuốt xuống bụng không còn, trừ góc miệng dính một chút xíu mỡ bám khả nghi, nàng lè lưỡi liếm đi, đưa tay kéo vai của hắn qua, "Đến gần chút, chúng ta xem pháo hoa."

Trong lúc nhất thời cũng không nhìn ra là phóng ở nơi nào, chỉ thấy viên đạn này tiếp theo viên đạn kia lên trời cao, ngay sau đó hóa thành trăm ngàn tia ánh lửa năm màu, ngang dọc tán loạn, lại chậm rãi biến mất ở dưới màn đêm.

"Tề đại tiểu thư thật đúng là dốc hết vốn liếng." Bên cạnh đi qua hai người phụ nữ, đang chuyện trò, "Cũng không biết có ích hay không."

"Khó nói, ta xem nàng, tính có khả năng là phí công một hồi tương đối lớn."

Lâm Xước dừng lại, đứng ở trước mặt tháp đèn, ngửa đầu nhìn pháo hoa đầy trời, Mai Sóc quay đầu quan sát tòa tháp đèn này, dù sao cũng là dựng ngay tức thời, khung nhìn qua không phải kiên cố lắm, chính giữa buộc lên một chiếc đèn kéo quân to lớn làm cho dây thừng lụa màu buộc bên cạnh đều kéo tới căng. Trong lòng nàng thầm nghĩ vẫn là tránh xa một chút tốt hơn, còn chưa kịp nói chuyện, từ sau lưng truyền đến từng trận ồn áo náo động, quay đầu nhìn lại, đám người đang chen lấn về phía trước lại là đội trưởng múa sư đang tới đây, đám người vì tránh ra để mở đường, mắt thấy sẽ sắp chen lên.

Lâm Xước đang ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, đột nhiên không kịp chuẩn bị bị người chen lên, thân thể loạng choạng về phía trước một chút, lảo đảo vọt đến bên cạnh, Mai Sóc lại bị đẩy ra phố bên kia.

Đội múa sư này tổng cộng có tám con sư tử, bên trong mỗi một con là hai người, màu sắc sư tử không giống nhau, trước mặt mỗi con đều có một người dẫn sư, mang đai đỏ buộc đầu, mặc quần áo vẽ màu đỏ, thắt lưng cột dải lụa màu, một tay cầm vải điều vung vẩy, một tay xoay tú cầu trêu chọc sư tử về phía trước.

Con sư tử thứ nhất tới đây, râu đen mặt đỏ tai to, cái gọi là gỗ khắc thành đầu tơ làm đuôi, mắt mạ vàng răng thiếp bạc, nó không ngừng nháy ánh mắt ánh vàng lấp lánh, nhảy lật về phía đám người bên ven đường, nhào lộn, các loại động tác nhảy lên.

Cách đám người, Mai Sóc thấy Lâm Xước đối diện bị một động tác lạy chào của sư tử này chọc cho cười né tránh, nàng từ từ hoà hoãn lại thân thể có chút cứng ngắc, tự giễu cười, cũng chỉ là bị đội múa sư tách ra đứng ở hai bên đường phố mà thôi, đến cả Tiểu Xước Nhi cũng cảm thấy bình thường, nàng lại trông gà hoá cuốc, thật giống như đã xảy ra chuyện rồi. 

Mấy con kế tiếp đều nhỏ hơn một chút, làm vài động tác chọc lét chọc cười, Mai Sóc đã hoàn toàn thả lỏng xuống.

Chỉ thấy con sư tử thứ nhất đã đến dưới tháp đèn, người múa sư này đột nhiên vén lên trang phục sư tử trên người, trong tay đầu múa sư đó nắm một thanh Loan Đao, mấy đao chém đứt mấy cây cột chống dưới tháp đèn. Tất cả động tác đều hoàn thành trong nháy mắt, đợi đến lúc đám người phản ứng lại, tháp đèn này đã phát ra tiếng ken két, chậm rãi nghiêng về phía trước, đèn lồng rơi xuống, ánh nến đốt giấy lụa thành từng quả từng quả cầu lửa, nện xuống đám người.

Phía dưới loạn thành một đoàn, người đẩy người, người chen người, chỉ muốn chạy đi, Mai Sóc không thấy rõ trước mặt, đưa tay ngăn một đèn lồng nện xuống, lại thấy được Lâm Xước bị người chen ngã xuống đất, nàng chỉ cảm thấy tim nhảy đến trong cổ họng, sẽ sắp đi ra.

Nàng đã không thấy quả cầu lửa đèn lồng kia không ngừng nện xuống, không thấy tháp đèn ngã xuống, cũng không nhớ rốt cuộc là mình đang mượn lực phía trên cái gì, phi thân phóng qua đám người chặn kéo hắn qua, nguy hiểm thoáng né qua tháp đèn rơi xuống đất, tiếng ầm ầm vang lên, tháp đèn cao trượng cứ ngã xuống đất như vậy, gỗ vụn bay lên, tia lửa văng gắp nơi.

Mai Sóc đưa lưng về phía tâm đường, đầu Lâm Xước dựa vào trên vai nàng, trơ mắt nhìn tháp đèn nện xuống, đèn thỏ mới vừa hất ra lăn dưới đất, bị ép tới tan tành.

Ngực của nàng phập phồng, thở hổn hển, một tay nặng nề đè đầu của hắn, hô hấp phả ra ở cần cổ hắn, Lâm Xước cảm giác mình sắp bị nàng ghìm đến không thở nổi.

Phát sinh trong nháy mắt như vậy, trên đường phố hoàn toàn tĩnh mịch, khói bụi dâng lên, chỗ tháp đèn ngã xuống đất dấy lên một đống lửa,  tiếng huyên náo dần dần trở lại, hai người động thủ kia đã bị níu lấy, người phụ nữ động đao này cũng bị người trói đôi tay, tức giận nói, "Là nàng ta buộc ta."

Cũng là người phụ nữ ăn nói với Tề Minh Châu sáng nay, Tề đại tiểu thư trở về dặn dò bà thu tô thu hồi đất cho nàng thuê, không chỉ tối nay, tương lai sau này, trên trấn Tây Hà cũng sẽ không có địa tô cho nàng nữa.

Người bên cạnh liên tục lắc đầu than thở, bí quá hoá liều lại thiếu chút nữa hại chết người vô tội, quả nhiên người vô cùng tức giận thì không có lý trí có thể nói. 

Hai người phụ nữ kia bị quan sai mang đi, có người tới đây dọn dẹp tàn cuộc. Nơi khúc quanh đường, một người phụ nữ mặt lạnh đứng, híp mắt, mới vừa rồi rõ ràng thấy lão Tam, động tác rõ ràng như vậy, nhưng lập tức lại bao phủ trong đám người, không nhận rõ.

"Đại thiếu." Lặng yên không tiếng động, một người phụ nữ sau lưng nhích tới gần, khom mình hành lễ, "Tìm được nhị thiếu rồi."

"Nơi nào?"

"Tô gia thành Phượng Dương."

"Tô gia? Tô gia phường Gấm đó ư?"

"Không sai." Người phụ nữ kia dừng một chút, "Chúng ta không kéo nàng đi được, nhị thiếu nói, nàng xem trọng Tô Chức đại tiểu thư Tô gia, muốn, muốn..."

"Muốn cái gì?"

"Muốn gả vào Tô gia."

Trán Mai Kỳ nổi gân xanh, liếc nhìn đống lửa đốt hừng hực cách đó không xa, "Đi, đến Phượng Dương." Lão Tam, trước tiên chờ ta giải quyết lão Nhị, trước hết để cho ngươi Tiêu Dao một chút nữa.

***

"A, A Sóc."

"Ừ." Giọng nàng buồn buồn truyền đến trên cần cổ, Lâm Xước cố gắng ló ra hít một hơi, "Ngươi... Ngươi biết bay?"

Mai Sóc thoáng buông lỏng tay ra, một tay ôm hắn, một tay vuốt vuốt đầu của hắn, "Không phải bay, chỉ là mượn lực nhảy vọt, người từng luyện võ đều biết."

"Ồ." Hắn cúi đầu không nói chuyện nữa, thật ra thì hắn cũng bị hù sợ, bị sợ đến không biết làm sao, có điều lúc được nàng ôm lấy, hắn lại an tâm, ngược lại thấy động tác nàng bay vọt khiến hắn kinh ngạc thật lâu.

Mai Sóc buông hắn xuống, lôi kéo tay của hắn, "Đi, ta muốn đi quán trà."

"Uống trà?"

"Ừ."

"Bây giờ là buổi tối, tại sao muốn uống trà?"

Mai Sóc nhìn hắn một cái, "Ta muốn an ủi."

***

Mí mắt Tề Minh nháy dồn dập, nàng kéo một thợ thủ công đẩy xe vận chuyển đá qua, "Mí mắt trái nháy là cái gì?"

"Mắt trái nháy tài, mắt phải nháy tai."

Cũng còn may, cũng còn may, nháy là mắt trái, nàng đi về phía trước, chưa được mấy bước, mí mắt phải cũng bắt đầu nháy, lần này nguy rồi. Là chỗ trấn Tây Hà đã xảy ra chuyện gì sao? Mai đại thiếu không tìm được người?

Thật là hối hận, nhận được tin tức nói gỗ Tê Phượng chuyển đến nàng bèn vội vàng chạy về kiểm thu, lòng như lửa đốt quên mình chỉ nói cho Mai Kỳ là Mai Sóc ở trên trấn Tây Hà, lại không nói cho nàng biết địa chỉ cụ thể.

"Tề tuần phủ." Cách đó không xa truyền đến tiếng kêu la, nàng đáp lời đi tới, ấn khóe mắt của mình, sẽ không linh như thế chứ?

***

"Đại tiểu thư, đừng uống nữa."

"Lấy ra." Tề Minh Châu đoạt lấy bầu rượu, ánh mắt hắn khinh thường không ngừng phóng to ở trong đầu, phóng to nữa, nàng thật đúng là xui xẻo, trang ## bubble cũng chỉ là muốn làm hắn vui lòng, lại cũng có thể làm hư. Rượu lạnh như băng vào cổ họng, men say xông tới, nàng tức giận trợn trừng mắt nhìn, một tay vỗ cái bàn tròn, "Ta cũng không tin, ta không giải quyết được ngươi."

Bóng dáng của Khâu La với người trước mặt dần dần chồng lên nhau, "Ngươi...ngươi tới làm gì? Không phải, không phải xem thường ta sao?"

"Đại tiểu thư, ngươi say, đừng nữa uống." Lâm Ảnh tiến lên muốn cầm bầu rượu trong tay nàng, thân thể bị nàng ôm lấy, "Thế nào, chê ta vô dụng, nói ta cái gì cũng không biết."

"Đại tiểu thư." Lâm Ảnh giãy thân thể, hơi thở nàng mang theo cảm giác say phun lên, hắn ghét mùi rượu, khó chịu muốn ói, lại tránh né không ra.

"Ta cho ngươi xem một chút, ta biết cái gì."

Thân thể bị nàng ném lên giường, Tề Minh Châu đóng cửa phòng lại, ánh mắt mê ly bắt đầu cởi quần áo hắn, Lâm Ảnh kinh ngạc nhìn nàng, lại không hiểu cũng biết nàng muốn làm gì, hắn cắn răng thừa nhận sức tay nàng thô lỗ, trong lòng lại trải qua vui vẻ một hồi, như vậy, hắn cũng không cần nhìn ánh mắt người khác cả ngày, cả ngày bị người kêu đến hét đi.

Hắn muốn qua ngày thật tốt, giống như vừa bắt đầu hắn đã muốn rời khỏi thôn Tây Hà, hắn chán ghét cuộc sống như thế, hắn muốn áo gấm, giường cao gối mềm, sơn trân hải vị, dù là làm thị thiếp người ta cũng không sao cả.