Khói Bếp Ven Hồ

Chương 34




Biết ý ta, cảm quân thương, đêm nay còn lại lấy đèn bạc chiếu, vẫn còn sợ rằng tương phùng là trong mộng. Mai Sóc giữ hắn thật chặt, chỉ sợ vừa buông tay sẽ phát hiện đây chẳng qua là một giấc mộng tương tư của mình. Nàng hơi cúi đầu xuống, môi in dấu ở tóc hắn, thật lâu không hề rời đi, cho đến người trong ngực phát ra một tiếng ưm tương tự với thở không nổi.

Rốt cuộc nàng có chút không tình không nguyện buông hai tay ra, bắt lấy hai vai hắn nhìn hắn, trong mắt Lâm Xước sương mù mông lung, nước mắt xoay một vòng, duỗi ra một cái tay, xoa mặt của nàng, "A Sóc." Làm sao ngươi làm mình thành bộ dáng này?

Trong mắt gắn đầy tia máu, hốc mắt có chút lõm xuống, sắc mặt trở nên ố vàng xanh, tóc rối rắm ở chung một chỗ, vốn chưa từng chải sửa sang. Nàng đưa tay đè tay hắn xuống, ở lại trên gương mặt mình, "Tiểu Xước Nhi."

"Ừ."

"Tiểu Xước Nhi."

"Ừ, thế nào?"

"Chỉ là muốn gọi ngươi một chút." Nàng vuốt ve mu bàn tay hắn, rốt cuộc gợi lên nụ cười đầu tiên mấy ngày nay, "Làm sao ngươi biết tới đây?"

Nàng thật sự ngay cả nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới, sẽ gặp được hắn ở Mai gia, nàng vẫn luôn nhớ hắn sẽ khóc thành cái dạng gì, một mình hắn ở trong thôn Tây Hà phải vượt qua như thế nào, nghĩ đến suýt chút nữa nổi điên.

"Ta tới trấn trên tìm ca ca trước, sau đó nấu cơm ở nơi đó, sau đó gặp được Khâu công tử, hắn nói cho ta biết ngươi ở Mai gia Phong thành, ta bèn tới tìm ngươi, quản gia nói phải làm tiểu thị mới có thể dẫn ta tới Mai gia, sau đó ta đã tới rồi." Hắn ngước đầu, lời nói vội vàng, Mai Sóc đau lòng khẽ ôm hắn, Tiểu Quai của nàng có lẽ kiên cường dũng cảm nhiều hơn so với nàng tưởng.

"A Sóc, ngươi đói không?" Hắn đột nhiên hỏi.

Mới phát hiện ra mình đói quá đầu, sớm đã không có cảm giác đói bụng, Mai Sóc lắc đầu cười khổ, Lâm Xước lôi kéo tay của nàng, kéo đến trước bàn, "Ngươi nhất định còn chưa có ăn rồi." Hắn chính là tới đưa cơm mà, Mai Sóc ngồi xuống, đưa tay bưng chén lên, "Thế chính ngươi?"

Hắn gãi gãi đầu, "Ta vừa muốn tìm ngươi, không có khẩu vị ăn đồ gì."

"Tiểu ngu đần, há mồm." Một đũa cơm trắng đưa đến khóe miệng, hắn há mồm ngoan ngoãn nhai, lại một đũa thức ăn đưa vào. "A Sóc, sao chính ngươi không ăn?" Hắn mơ hồ không rõ hỏi.

"Không muốn ăn." Nàng đã không muốn ăn đồ thời gian rất lâu, hiện tại mặc dù lòng dạ hoàn toàn buông lỏng xuống, nhưng vẫn là một chút muốn ăn cũng không có.

"Tại sao?" Hắn cắn qua chao thịt nàng gắp đến, đột nhiên kinh ngạc nói, "Đây là cái gì? Mùi vị kỳ quái, chỉ là thơm quá."

"Có thể đói quá lâu. Chao thịt, thích thì ăn nhiều một chút."

Hắn đột nhiên đứng lên tiếng động rất lớn, thiếu chút nữa làm đổ khay, "Ngươi đói đã lâu? Ta đi lấy cho ngươi chén canh, còn có chút món ăn khai vị thanh đạm." Nàng nhất định là đói bụng làm tổn thương, thấy những thứ dầu mỡ thịt này, dĩ nhiên là càng thêm không đói bụng rồi.

"Ngồi xuống." Nàng tiếp tục bưng chén cơm, đưa tới một đũa cơm, "Chính mình ăn xong trước."

Lâm Xước nhai thật nhanh, nuốt xuống không kịp tốc độ há mồm nuốt vào, lập tức bị cơm làm cho sặc, Mai Sóc đứng lên đi tới bên cạnh hắn, vỗ lưng của hắn, "Thế nào rồi?"

Hắn lắc đầu muốn nói mình không có việc gì, nàng kéo cái ghế qua ngồi vào bên cạnh hắn, chờ hắn hết ho khan tiếp tục cho hắn ăn. Nhìn dáng vẻ hắn ăn cơm, trong lòng đột nhiên cảm thấy căng đến tràn đầy, dù là tuyệt thực nhiều ngày như vậy, có thể nhìn hắn như vậy, nàng cũng sẽ không cảm thấy đói bụng chút nào.

Nuốt xuống một ngụm cơm cuối cùng, hắn đã nắm khay, "Ta sẽ đi phòng bếp ngay bây giờ."

"Đợi chút, trở lại."

Hắn xoay người, đôi tay nắm khay, Mai Sóc kéo thân thể hắn qua, "Không vội."

"Không được, ngươi đều đói đến tổn thương." Hắn lắc đầu không chịu buông khay xuống, nhất định phải đi ra ngoài lấy canh cho nàng, Mai Sóc thấy bộ dạng hắn cứng đầu cứng cổ, hít một hơi thật sâu, cúi người xuống vùi mặt vào cần cổ hắn, lẩm bẩm nói nhỏ, "Thật tốt, thật tốt." Lâu nay không gặp tính khí già mồm, rốt cuộc lại gặp được.

Mai Sóc ngẩng đầu lên, "Một lát ngươi đi ra ngoài, đừng nói cho bất kỳ kẻ nào quan hệ của chúng ta, coi như là tiểu thị của Mai gia, ở bên ngoài cứ kêu ta là Tam Thiếu. Còn nữa, những thứ này cứ nói là ta ăn, bây giờ còn không đủ, ngươi phải lấy thức ăn đều là thứ tự ta muốn chọn."

Hắn không hiểu sững sờ gật đầu, cũng không nhớ hỏi tại sao, chỉ là vội vã muốn đi lấy đồ ăn cho nàng, đẩy cửa phòng ra bèn đi ra ngoài, Mai Sóc nhìn bóng lưng của hắn khẽ lắc đầu một cái, hắn cũng không hiểu rõ gì cả, cũng tốt.

Nàng vẫn chưa nói cho bất kỳ kẻ nào về chuyện của hắn, lão đại không tới gặp nàng, nàng chạy trốn vô số lần cũng bị người bắt trở lại, nàng chỉ không ngừng túm Mai Bình Mai Kế nói muốn trở về Tây Hà. Nàng sợ nếu để cho người ta biết, với tính khí lão thái bà không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nàng không thể để cho hắn chịu một chút tổn thương.

Nàng đi tới trước mặt tủ quần áo thay quần áo, chải xong tóc, nhưng vẫn không thấy hắn trở lại, đường đến phòng bếp cũng nên xấp xỉ rồi, chẳng lẽ còn đang nấu cơm lần nữa?

***

"Ngươi nói cái gì?" Tần Mặc không dám tin nhìn hắn chằm chằm, Lâm Xước bị ánh mắt hắn gần như là muốn nuốt mình xuống doạ sợ hết hồn, lại lập lại một lần, "Tam, Tam Thiếu còn muốn ăn."

Tần Mặc nhìn khay rỗng tuếch, "Đây là Tam Thiếu ăn?"

Lâm Xước rất muốn gật đầu theo lời Mai Sóc, không biết làm sao, hắn thật sự là không biết nói láo, cứng ngắc nửa ngày, rốt cuộc vẫn quyết định phải nghe lời thê chủ, lấy hết dũng khí gật đầu một cái."Đúng, là Tam Thiếu ăn."

"Làm sao ngươi lại đi đưa cơm?"

"Ta mới vừa đi ra, đi tới trước mặt cổng tò vò một cái viện, có người đưa khay cho ta bảo ta đi đưa."

Tần Mặc sáng tỏ, ngày hôm trước Đại thiếu phái Mai Bình đi ra ngoài, kết quả việc xấu đưa cơm cho Tam Thiếu rơi vào trên đầu mấy tiểu thị, gần đây Tam Thiếu nóng nảy thô bạo, làm cho những tiểu thị kia từng tên một e sợ không kịp trốn tránh,  nhất định là kéo hắn làm thế thân.

Hắn nhìn lên nhìn xuống đánh giá Lâm Xước một vòng, "Để cái khay xuống, trước đi theo ta."

Lâm Xước có chút sợ hãi đi theo hắn, không biết là chuyện gì. Bây giờ là hắn đang làm tiểu thị, chẳng lẽ là bởi vì hắn ăn cơm của A Sóc cũng sẽ bị phạt sao?

Nhưng A Sóc đói bụng lâu như vậy, lại không có khẩu vị, buổi trưa rõ ràng phòng bếp có hầm xong canh xương loãng, để cho hắn đưa qua không phải tốt rồi sao? Hắn ai oán nhìn bóng lưng Tần Mặc. Tần Mặc chợt dừng lại, hắn thật vất vả ngừng bước chân, ngước mắt lên nhìn, lại chính là toà sóng lâu gì đó mà hắn đi qua trước đó.

"Đại thiếu đang ở Quỳnh Ba lâu, ngươi theo ta đi lên gặp nàng."

***

Mai gia ở Phong thành, có nhà xưởng chung quanh, một người phụ trách dựng tháp kiến trúc cỡ lớn, hai người đảm nhiệm buôn bán các loại gia cụ (đồ dùng trong nhà), còn có một người chính là đảm nhiệm buôn bán quan tài gỗ.

Tượng gỗ Mai gia vang danh thiên hạ, đương gia tất cả buôn bán Mai gia hôm nay chính là đại thiếu Mai Kỳ. Mà Quỳnh Ba lâu, chính là nơi nàng xử lý công việc thường ngày.

Tiểu Lâu có ba tầng, cầu thang không giống với lầu các bình thường, không phải thẳng tắp đi lên, mà là hình xoắn ốc lượn quanh đi lên, Tần Mặc dẫn theo hắn lên lầu cuối, Lâm Xước tò mò nhìn từ trên cầu thang hướng về phía dưới, cảm thấy cầu thang này đi lòng vòng giống như là hoa văn phía trên vỏ ốc sên.

"Đại thiếu."

"Sao thế?"

"Hôm nay Tam Thiếu dùng cơm, vẫn còn chê ít."

Mai Kỳ buông sổ sách trong tay, bút lông cũng đặt ở trên giá bút, ánh mắt lướt qua Lâm Xước, "Hắn là ai?"

"Tiểu thị đưa cơm cho Tam Thiếu hôm nay."

"Mới tới?"

"Không sai, mới mướn vào."

Mai Kỳ đứng lên, đi tới trước người Lâm Xước, nói là trước người, thật ra thì vẫn cách một khoảng cách thật là xa, từ trên cao nhìn xuống hắn, "Ngươi tên gì?"

Lâm Xước nhìn trộm nàng, phát hiện dáng dấp nàng và Mai Sóc giống nhau đến mấy phần, nhưng cả người lạnh lùng như băng, hắn lại cúi đầu, "Lâm Xước."

Không ai phát hiện trong tay áo, tay Mai Kỳ khẽ nhúc nhích, nàng xoay người, "Nếu Tam Thiếu còn muốn, thì lại để cho hắn đưa cơm đi."

"Vâng." Tần Mặc có chút không hiểu đối với Mai Kỳ thờ ơ ơ hờ, mang theo Lâm Xước đi xuống, đợi đến hai người đi xuống, phía sau giá sách xếp ngay ngắn sau bàn đọc sách đi ra một người, "Đại thiếu." 

"Đúng lúc, Mai Bình, mới vừa rồi ngươi còn chưa kịp nói xong, tiếp tục."

"Tam Thiếu ở thôn Tây Hà, nghe nói tam thư lục sính kết hôn, chàng trai kia," nàng dừng một chút, "Gọi là Lâm Xước."

***

Một chén canh xương đặc, một đĩa dưa chuột xào dấm, một chén rau trộn tào phớ, một chén nhỏ cơm trắng, đại nương tay cầm muôi phòng bếp nghe nói Tam Thiếu chịu ăn đồ, muốn đồ khai vị, còn đặc biệt bỏ thêm một chén nước kỳ quái, màu tím đậm gần như đen thùi, lắc loáng một cái lại hiện ra màu đỏ, hắn không biết là cái gì, chỉ bưng khay dùng tốc độ nhanh nhất đi tới viện Mai Sóc. 

Mai Sóc cũng đã không kịp đợi, nàng đẩy cửa phòng ra, mới vừa đi tới một nửa ở trên hành lang, một bóng người đột nhiên xuất hiện ngăn ở trước người của nàng, "Tam Thiếu, mời về."

"Ta chỉ đi phòng bếp, được chứ?"

Mai Kế khom người, cũng không trả lời nàng,  Mai Sóc cũng biết nàng sẽ không thả người, đang muốn nói gì, thì thấy cách đó không xa Lâm Xước bưng khay gần như là đang đi nhanh tới, khiến nàng không nhịn được lo lắng hắn sẽ vấp ngã ở trên bậc thang cầu đá.

Nhưng mà hắn vững vàng sải bước đi lên, Mai Sóc xoay người đi trở về phòng, Mai Kế rất nhanh trở lại trong viện, canh giữ ở trong góc không rõ ràng lắm.

Lâm Xước không nhìn thấy nàng ấy, chỉ là đẩy cửa phòng ra, Mai Sóc nhận lấy khay trong tay hắn, một phát đá lên cửa, tiện tay ném khay lên bàn, ly nước vẩy ra ngoài, "Tại sao lâu như thế?" Nàng ôm thân thể hắn qua, hại nàng cho rằng đã xảy ra chuyện gì, thậm chí hoài nghi là mình mơ một giấc mộng ban ngày vô cùng chân thật. Xem ra, thật sự là đói đã lâu, đầu cũng choáng váng rồi. 

Hắn ngưỡng mặt lên, "Quản gia dẫn ta đi gặp Đại thiếu."

Mai Sóc ngẩn ra, thấy nàng làm gì đó? "Nàng ấy nói gì?"

"Chỉ nói nếu ngươi còn muốn, để cho ta lại đưa tới."

"Chỉ như vậy?" Tại sao nàng có một loại dự cảm chẳng lành. Mắt Lâm Xước mở to trông mong nhìn trên bàn, "A Sóc, ngươi ăn cơm có được hay không? Tất cả mọi người nói ngươi tuyệt thực rất nhiều ngày."

"Được." Nàng xoa xoa đầu của hắn, ngồi vào trước bàn, cầm chén canh lên uống một hớp tận, lại phát hiện là một chút mùi vị mình cũng không nếm ra được.

"Hiện tại thì khá hơn chút nào không?" Hắn vội vàng hỏi.

Nàng cười gật đầu, "Dĩ nhiên." Từng ngụm từng ngụm cơm trắng bắt đầu thêm chút thức ăn vào miệng, chỉ cảm thấy còn coi như nhẹ nhàng khoan khoái, vẫn nếm không ra một chút mùi vị.

Có điều nàng không nói gì, Lâm Xước đang cầm cái chén kia, "Đại nương nói chén nước này cực kỳ khai vị, ngươi không muốn uống sao?"

"Ngươi uống đi, ta ăn cơm trước, uống ngọt không tốt."

"Đây là ngọt?" Hắn tiến tới mép chén uống một hớp nho nhỏ, chua chua ngọt ngọt, quả thật cực kỳ khai vị, "Uống rất ngon."

"Vậy thì uống hết đi." Nàng rất nhanh ăn xong một chén cơm, "Ngươi chờ một chút thay ta đi gọi Tần quản gia tới."

"Được."

***

"Tam Thiếu, ngươi tìm ta?"

Một mình Tần Mặc đi tới trước phòng Mai Sóc, cửa mở ra, Mai Sóc ngồi ở trước bàn, thay đổi chán chường mấy ngày trước, hắn đi vào, Tam Thiếu không phải Đại thiếu, không cần cách xa như vậy, "Mặc thúc, ta định hỏi ngươi muốn một người."

"Tam Thiếu, ngươi là muốn?"

"Ta muốn một tiểu thị thiếp thân, không phải là ngươi mới tuyển người vào sao?"

"Tam Thiếu, không phải ngươi muốn người gọi là Lâm Xước kia?" Tần Mặc đột nhiên hỏi, Mai Sóc sững sờ, "Có vấn đề gì không?"

"Tam Thiếu, tiểu thị trong nhà rất nhiều, ngươi có thể chọn người khác hay không?"

"Xảy ra chuyện gì?" Mai Sóc vẫn không thể nào khắc chế,  chợt đứng lên, Tần Mặc lui hai bước, "Ngay vừa mới rồi, Đại thiếu cũng nói nàng ấy muốn một tiểu thị thiếp thân, đã yêu cầu hắn đi."

Mai Sóc nắm chặt quyền, cắn răng, "Mai Kỳ, ngươi là tên khốn kiếp, không phải là ngươi đụng đàn ông thì sẽ nổi lên mẩn đỏ sao? Ngươi muốn tiểu thị thiếp thân cái rắm."