Khởi Đầu Của Hạnh Phúc

Chương 6




“Ăn cơm!” Thanh âm của Vu Mục từ nhà bếp truyền ra, “Thu Đông, vào đây phụ đi.”

Nghe thấy mùi đồ ăn, cảm giác đói bụng càng chân thực hơn, tôi kêu Vu Diệu cùng bày chén đũa, bưng đồ ăn.

“Khó thấy hai người nói chuyện cao hứng như vậy, vừa nãy nói gì thế?” Lúc ăn cơm Vu Mục hỏi.

“Nói chuyện bạch xà đến cùng là thế nào. Chuyện của bạch xà anh cũng biết đúng không? Sau khi nàng bị Pháp Hải bắt về thì bị trừng phạt gì vậy? Con của nàng và Hứa Tiên đâu?” Tôi liên tiếp đặt câu hỏi.

“Ha ha, đừng hỏi anh, những điều anh biết không nhiều hơn Vu Diệu bao nhiêu đâu —— hồi đó môn lịch sử anh vốn không có học đàng hoàng!” Vu Mục nói tiếp, “Đúng rồi, buổi chiều Văn Trúc gọi tới bảo là có chuyện tìm em, giờ đó em còn chưa tan tầm, phỏng chừng buổi tối sẽ gọi lại.”

“Văn Trúc? Cô ta không phải là biên tập của anh sao? Tìm tôi làm gì?” Tôi nghĩ không ra.

Vu Mục lắc đầu: “Không biết, anh không có hỏi nhiều như vậy.”

“Hắc hắc, Thu Đông, coi bộ Văn Trúc là muốn kết thân với anh, cùng làm “bạn thân chốn khuê phòng” đó!” Vu Diệu đè họng giả bộ nói, “Alô? Là Đông Đông sao? Cùng đi thẩm mỹ không?”

“Vu Diệu! Em đi chết đi!” Tôi đá ghế, bắt đầu bóp cổ nó.

Vu Mục nhịn cười đi can ngăn: “Được rồi được rồi, Thu Đông đừng ăn thua với con nít nữa, ăn cơm ăn cơm!”

Tôi vẫn chưa buông tha: “Tiểu tử, cậu đi tắm rửa sạch sẽ cho tôi! Tối nay tôi sẽ đem cậu làm, cho cậu cùng hai chị em Văn Trúc đi luôn!”

Một câu đã khiến cho Vu Mục mất hứng, hung tợn trừng tôi một cái: “Thu Đông!” Tôi nhanh chóng ngậm miệng, sợ cậu ta lại cho tôi là nhu cầu không được thỏa mãn.

Vu Diệu nhân cơ hội thêm mắm thêm muối: “Đường ca, anh nghe thấy rồi đó, tẩu tử quyến rũ em…”

Tôi vừa muốn phản kích đã thấy Vu Mục đánh đầu Vu Diệu: “Câm miệng! Sợ người khác cho em là người câm đem bán sao?”

“Yên tâm, sẽ không đem em làm người câm mà bán đâu, mà sẽ cho em làm cá chạch để bán! Đem làm mồi câu cá đó!” Tôi cười lạnh, nhàn nhã ăn canh.

“Anh… Không cho phép anh xỉ nhục em như vậy! Em là xà!” Vu Diệu ánh mắt phẫn nộ như sắp phun lửa đến nơi.

“Hừ, em có gan thì cứ ở trên đường lớn gào hét như vậy đi! Nói cho mọi người biết em là xà đi!” Tôi khinh thường hừ một tiếng, “Tiểu cá chạch!”

“Được rồi đừng rộn nữa, thực chịu không nổi hai người các cậu, tại sao cứ thấy mặt nhau là cãi lộn vậy.” Vu Mục kẹt giữa hai chúng tôi khó xử, sắc mặt quả thật không tốt.

Khi ăn cơm tôi cố ý tranh gắp đồ ăn với Vu Diệu, nhìn bộ dáng tiểu cá chạch tức giận đến nghiến răng quả thật rất có cảm giác thành tựu. Báo ứng tới cũng mau, sau bữa cơm tối, Vu Diệu để trốn nhiệm vụ rửa chén đã cuống cuồng chạy về trường học, còn Vu Mục thì nhốt mình trong phòng sách, chỉ còn mình tôi đứng trước bồn rửa chén tay chân luống cuống. Lương tâm lúc này mới nói với tôi: lần sau nhất định phải dùng thủ đoạn mềm mỏng hơn để trêu cợt Vu Diệu!

Thật vất vả dọn xong bàn ăn, vào phòng sách tìm tài liệu, Vu Mục mang tai nghe vừa nghe nhạc vừa viết gì đó, tôi im lặng ngồi ở một bên đọc sách. Hơn tám giờ tối điện thoại vang lên, tôi nhanh tay chộp lấy điện thoại bên cạnh.

“Alô?”

“Tiểu Đông, bây giờ nói chuyện có tiện không?” Văn Trúc ở đầu dây bên kia đang dùng sức gặm trái cây, nói năng không rõ.

“Tiện chứ, trong nhà chỉ có tôi và Vu Mục, anh ta đang gõ chữ kế bên, có gì mà không tiện?” Tôi rất lấy làm kì lạ.

“…Có thể đổi điện thoại không? Những điều tôi muốn nói đều không thể để Vu Mục nghe được…” Văn Trúc đã nhai xong trái cây trong miệng, thấp giọng nói.

“Nga…” Tôi liếc Vu Mục một cái, “Chờ tôi đổi máy phụ nói chuyện với cô.”

“Nói đi,” Cầm điện thoại ở phòng khách, tôi ngồi trên ghế sa lon nói, “Tôi đóng cửa phòng sách rồi, hiện giờ chỉ có mình tôi ở phòng khách thôi.”

“Là thế này, cậu cũng biết đó, tiểu thuyết Vu Mục viết trước giờ đều thuộc thể loại ấm áp, nhưng trưởng ban biên tập lại thấy cần phải mở rộng phạm vi độc giả một chút, chúng tôi đã cân nhắc toàn diện các đặc điểm sáng tác của cậu ấy, nghiêm túc sàng lọc ra một ít tài liệu thực tế, quyết định…”

Tôi công nhận mỗi một từ Văn Trúc nói đều là tiếng Trung, nhưng tôi nghe đến lại không hiểu có liên can gì với mình, vì vậy không chút khách khí cắt ngang lời nàng: “Nói trọng điểm, Văn Trúc. Nói cô tìm tôi làm gì.”

“Là Vu Mục hiện tại đã gặp phải cổ bình (ý là bị mắc kẹt, cổ bình rất nhỏ không thể chui lọt), cậu ấy phải viết về cuộc sống và tâm lý mất mát u sầu của một người đàn ông sắp bị vợ mình vứt bỏ, sáng nay ban biên tập chúng tôi bàn bạc đến nửa ngày còn cho cậu ấy xem rất nhiều phim tài liệu gia đình, nhưng không có hiệu quả.” Văn Trúc cao giọng, “Tiểu Đông, cậu phải giúp chúng tôi! Cậu phải giúp Vu Mục!”

“Tôi? Tôi có thể hỗ trợ cái gì?” Trong lòng tôi nhịn không được thầm nói, Vu Mục anh cũng thật xui xẻo, gặp phải biên tập như vầy, anh tân tân khổ khổ liều mạng sáng tác, thế mà còn bị cô nàng âm thầm gài bẫy.

“Ha ha, Tiểu Đông, cậu chỉ cần giả vờ ngoại tình là được!” Thanh âm của Văn Trúc chợt rực sáng, “Rất đơn giản đúng không?”

“Không được!” Tôi từ chối lập tức, hoàn toàn không chừa đường thương lượng, Văn Trúc cô nhìn lầm người rồi, tôi chính là một nam nhân thuộc chòm xử nữ xứng danh si tình nha, độc chiêu này quả thực sẽ phá hủy hình tượng của tôi đó! Tôi ngược lại khuyên bảo Văn Trúc, “Tôi thấy chỉ là do cậu ta gần đây cứ buồn bực ở nhà nên không có linh cảm thôi, đợi hôm nào tôi rảnh đem cậu ta ra ngoài đi đi lại lại giải sầu sẽ không còn vấn đề đâu! Cô yên tâm đi!”

Văn Trúc vẫn chưa từ bỏ ý định, còn cố gắng nói mình đã lên kịch bản xong hết rồi —— trong ban biên tập mới có một tiểu nam hài tới thực tập cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho tôi, chỉ còn chờ diễn viên chính là tôi đây vào chỗ! Trời đất! Văn Trúc cô làm sao mà chuyên nghiệp vậy? Kiểu gì nghe thấy cũng thật giống như tú bà dắt khách kiêm phá hỏng hạnh phúc gia đình người khác nha?

Nhanh chóng nói tôi còn có việc, chào tạm biệt, cúp điện thoại!

Phải nói Văn Trúc hiểu tác gia cô nàng phụ trách còn hơn tôi, Vu Mục quả nhiên bị cái cổ bình này làm phiền. Tối hôm sau vì tăng ca nên bảy giờ hơn tôi mới về đến nhà, đã thấy Vu Mục ngồi yên trong phòng đọc sách tối om, nhìn màn hình máy tính xuất thần.

Tôi lặng lẽ đi đến bên người Vu Mục mở miệng: “Làm sao vậy?”

Vu Mục đột nhiên hoàn hồn: “A? Em về rồi à? Mấy giờ rồi?”

“Bảy giờ rưỡi.” Tay của tôi khoát lên lưng ghế của Vu Mục, thấy rõ trên màn hình có mấy chữ “Mất mát! Phản bội! Thống khổ!” to đùng, trên bàn thì tràn ngập một đống giấy viết bị vò nát, còn có thuốc lá đã cháy phân nửa —— cậu ta sẽ không hút thuốc đấy chứ.

“Đã trễ thế này rồi cơ à!” Vu Mục đứng lên, “Anh sẽ đi làm cơm ngay, đừng gấp, chờ một chút!”

“Tôi không vội,” Tôi nhìn Vu Mục vội vội vàng vàng có hơi lo lắng, thay quần áo xong vừa vào bếp thì thấy Vu Mục đang cắt khoai tây, “Anh chậm một chút, cẩn thận, tôi không có vội!”

Vừa nói xong thì nghe thấy một tiếng “Ai da”, vết máu đỏ tươi xuất hiện trên đầu ngón tay Vu Mục.

“Tổ tông của tôi! Ngài đây là muốn làm khoai tây trộn thịt rắn sao!” Nhanh chóng đem tay cậu ta rửa sạch dưới vòi nước, may là miệng vết thương không sâu, lục lọi hộp thuốc lấy ra miếng băng keo cá nhân băng bó xong xuôi, sau đó cởi tạp dề của cậu ấy quăng qua một bên, “Anh đứng qua một bên đợi đi, tôi nấu cơm!”

Hết đau Vu Mục tỉnh táo hơn, đứng bên cạnh nhìn tôi bận rộn. Dao phay trong tay tôi tung bay cao thấp, độ dày từng miếng khoai tây đều bằng nhau, mỏng đến gần như trong suốt, cậu ta nhịn không được khen: “Em được lắm! Đây cũng không phải là công phu có thể học được ngày một ngày hai!”

“Đây là tôi đặc biệt luyện đấy.” Tôi nhất tâm lưỡng dụng vừa thái rau vừa nói chuyện, “Lúc đi quân sự, tôi không muốn luyện chiến thuật nên đã chủ động đề xuất được vào nhà bếp giúp việc, chuyên xắt miếng dưa muối a!”

Vu Mục gật gật đầu, hai tay ôm ngực cười: “Vậy sao bình thường em thấy anh một mình nấu cơm cũng không đến giúp? Làm anh tưởng em cái gì cũng không biết.”

“Xem thường tôi à! Tôi là sợ mỗi tháng chỉ lấy anh ít tiền nhà như thế, nếu không để anh làm chút việc thì anh có thể nào không biết xấu hổ mà còn trọ tiếp?” Tôi đem khoai tây cắt xong, rửa sạch chuẩn bị nồi để xào.

“Sao lại nói như thế, Thu Đông,” Vu Mục giúp tôi gỡ tạp dề, khẽ cắn vào vành tai tôi, “Đến ngay cả phục vụ tình sắc anh cũng cung cấp đủ, người ở chung tốt như vậy em có thể đi đâu tìm chứ… “

Tôi muốn cãi lại “Phục vụ tình sắc của anh căn bản không đủ bù tiền thuê nhà!” nhưng nhanh chóng nghĩ xúc động như thế thì kết cục nhất định là tôi chịu thiệt, vì vậy ngậm chặt miệng không nói lời nào.

“Như thế nào không lên tiếng?” Vu Mục dường như nhìn thấu tâm tư của tôi, “Nếu không hài lòng với phục vụ của anh thì cứ nói, dù sao em cũng là khách quen, anh sẽ dựa theo yêu cầu của em mà cải tiến…” Cậu ta vừa nói vừa khẽ cắn vành tai của tôi, môi lướt qua cổ, sau đó một tay không yên phận nắm lấy cằm tôi, gặm nhấm đôi môi.

Tôi nghĩ cậu ấy có tâm tình ba hoa thế này cũng là chuyện tốt, cứ để cậu ấy đắc ý trong chốc lát đi! Vì vậy cũng phối hợp ôm lại, liếm liếm bờ môi cậu ta, sau khi đầu lưỡi hai người chào hỏi nhau xong thì tôi đẩy ra: “Được rồi được rồi, tôi đói bụng rồi.”

“Anh cũng vậy.” Vu Mục dùng ngón cái vuốt ve xương quai xanh của tôi, híp mắt nhìn.

“Tiên sinh, chúng ta hình như đang nói hai chuyện khác nhau. Đừng quyến rũ tôi nữa, ăn cơm trước đi!” Đối với tôi mà nói, đói bụng luôn chiến thắng “đói khát”. Cho nên tôi rất lý trí đứng xào rau, Vu Mục vẻ mặt không vui đứng xem bên cạnh. Khi đồ ăn sắp được thì tôi nêm muối và bột ngọt, dù sao cũng đã lâu không nêm nếm nên không tự tin cho lắm, tôi gắp một đũa đồ ăn đưa tới bên miệng cậu ta hỏi, “Có mặn quá không?”

Vu Mục thừ mặt nếm thử, lắc đầu. Tôi không yên tâm, tự mình nhai thử một miếng xác nhận hương vị. Thình lình bị Vu Mục ôm lấy, tay run lên đũa rơi xuống mặt đất, bên tai là hô hấp ấm áp của cậu ta: “Ân… chính là như vậy, quá hạnh phúc.”

Tôi sửng sốt một chút, lại tựa hồ nghe thấy Vu Mục thực ảo não nói tiếp: “…cho nên mới không viết được…”

Tôi cười khổ, nói vậy, Vu Mục viết không được thật đúng là trách nhiệm của tôi, khó trách Văn Trúc muốn tôi giúp đỡ.

Một thời gian trước tôi có giúp sở thú của thành phố vẽ một bản thiết kế phông cảnh, kiếm được tiền còn đồng thời lấy được tấm vé tham quan. Tuy rằng nghĩ đến việc mang Vu Mục đi vườn bách thú có lẽ sẽ khiến cho tiểu động vật bị hoảng sợ, nhưng nghĩ đến phong cảnh ở đó không tồi, chúng tôi coi như đi chơi xuân, quấy nhiễu động vật nhát gan ngắm phong cảnh cũng tốt. Năm nay vẫn chưa cùng Vu Mục đi đâu chơi hết.

Vu Mục nghe xong kế hoạch của tôi cũng rất cao hứng, chúng tôi quyết định hai ngày nữa đến cuối tuần sẽ xuất môn.

Ông trời thật không tốt, chủ nhật đã bắt đầu nổi gió lớn, chúng tôi hơi do dự nhưng vẫn theo kế hoạch xuất phát.

Vì lý do thời tiết nên trong vườn thú có rất ít người. Nói ra thật xấu hổ, tôi không quan tâm đến trò đùa dai của mình, kích động đem Vu Mục đi khắp nơi hù dọa lạc đà, ngựa vằn… chơi đến bất diệc nhạc hồ, Vu Mục trước nay luôn chủ trương hòa vi quý, không cẩn thận lại trở thành đồng phạm của tôi, quả thật là không biết làm sao.

Gió thổi càng lúc càng to, tôi thấy cách đó không xa có một tòa nhà cao lớn, đoán có lẽ là nhà hươu cao cổ, liền dẫn đầu chạy qua đó tránh gió.

Đi vào vừa thấy hóa ra là nhà rắn! Có hai tầng, bốn phía là hòm thủy tinh được khảm vào trong tường, chủ yếu là rắn nhỏ. Chính giữa là một không gian chung bị một cái lồng thủy tinh vây lại, bên trong có cây cối cao thấp chằng chịt —— và rất rất nhiều mãng xà cực lớn. Ở trong này cũng tốt, không cần lo sẽ dọa đến mấy con thú. Chúng tôi ở trong phòng triển lãm hơi tối chậm rãi đi lại, tôi cẩn thận xem lời giới thiệu trên mỗi tấm bảng hiệu, xem đến say sưa.

Đi hết một vòng mới phát hiện Vu Mục đã sớm không còn ở cạnh tôi, mà là đang đứng bên cạnh cái lồng thủy tinh lớn ở giữa phòng.

Không biết Vu Mục đang nhìn cái gì, tôi đi qua chọc chọc tay cậu ấy, gọi chút chú ý: “Uy, ngẩn ngơ cái gì vậy? Tôi cần di tình biệt luyến (dời tình cảm, hết tình yêu) a! Nhìn đi, chính là nó!”

Tôi chỉ vào con đại mãng xà lớn nhất trong nhà triển lãm.

Vu Mục cười khổ một chút: “Em sẽ không, ông ấy ít nhất cũng sáu mươi tuổi rồi. Làn da bảo dưỡng hoàn hảo là bởi vì ông ấy đã ở trong này cả đời.”

Tôi không biết nên nói cái gì, xấu hổ quay đầu nhìn sang bên cạnh, lại một lát sau, Vu Mục dắt tay tôi: “Đi thôi, nên trở về nhà rồi.” Tôi nhìn xung quanh, may mà lúc này bên trong nhà rắn chỉ có tôi và Vu Mục, tôi được một tấc lại muốn tiến một thước cầm lại tay cậu ta. Tay Vu Mục giống như bình thường nhiệt độ hơi thấp, tôi lại nắm chặt thêm một chút, móc lấy ngón tay của cậu ấy, tưởng tượng tay hai người đang là bộ dáng đang ôm nhau.

Cậu ấy cúi đầu, lấy tay đo khoảng cách giữa chóp mũi hai người: “10cm, khoảng cách của hạnh phúc.” Đó là tôi nói cho cậu ấy biết, tôi đã từng đọc qua một báo cáo tâm lý học nói khoảng cách giữa người với người trong vòng 10cm là phạm vi thân mật.

Tôi cười lắc đầu, dùng tay còn lại câu lấy cổ cậu ta, dùng sức hôn lên môi cậu ấy, biến hóa góc độ, khiêu khích khi có khi không, đầu lưỡi miêu tả bờ môi cậu ta: “Đây mới là khoảng cách của hạnh phúc.”

Cho dù không có ai, nơi này dù sao cũng vẫn là chỗ công cộng, lúc bình thường đánh chết tôi cũng không làm loại động tác kích tình này. Nhưng hôm nay, bàn tay Vu Mục tôi nắm thủy chung không có dấu hiệu ấm lại, tuy rằng biết tâm tình u sầu thì có lợi cho chuyện sáng tác trước mắt của cậu ta, nhưng tôi vẫn không đành lòng nhìn cậu ta mang vẻ mặt ngục tốt. Sau khi hôn xong còn tặng thêm một cái ôm ấm áp.

Từ trong cổ họng Vu Mục phát ra tiếng cười trầm thấp, trong nhà rắn không có một bóng người, chúng tôi ôm nhau rất lâu.

Ngực của tôi cảm giác được trái tim Vu Mục đang mạnh mẽ đập, tôi không thể phỏng đoán giữa cậu ta và mấy con thú coi như có một nửa tộc với cậu ta có trao đổi gì không. Tôi không muốn hỏi, chẳng qua là đột nhiên cảm thấy, vì sự tồn tại của Vu Mục, tôi và những sinh mệnh trong mấy thân cây đất cát nhân tạo giữa lồng thủy tinh này cũng có quan hệ thân duyên gián tiếp nào đó.

Vu Mục —— là nửa người nửa rắn biết biến hình, cậu ấy liệu có ý kiến gì việc chúng tôi đối xử với loài rắn và những loài khác như vầy không?

Chơi mệt xong ăn cơm ở ngoài, về đến nhà Vu Mục lại tiếp tục nghe nhạc viết văn, tôi lại xem tập tài liệu, giấy tờ nhiệm vụ của tôi. Trong phòng đọc sách không khí bình thản.

“Thu Đông, em thấy chuyện lãng mạn nhất là chuyện gì?” Vu Mục tháo tai nghe hỏi tôi.

Sao đột nhiên lại đi hỏi vấn đề này? Tôi nghĩ, không phải là lại nghe thấy mấy thứ như “Chuyện lãng mạn nhất anh có thể nghĩ đến, chính là cùng em từ từ già đi…” đấy chứ? Tiểu tử ngốc này, cậu ta cho rằng tôi sẽ nói loại đáp án rẻ tiền “cùng anh từ từ già đi” sao? Hừ hừ, dùng sức suy nghĩ nửa ngày tôi nói: “Tôi muốn đi Hi Lạp, xem đền Parthenon!”

Vu Mục thực kinh ngạc: “Chỉ vậy thôi?”

“Đúng vậy, chỉ vậy thôi.” Tôi vô tâm vô phế trả lời, cảm thấy có chút là lạ lại nhanh chóng thêm một câu, “Đương nhiên là cùng đi với anh rồi!”

Vu Mục vui vẻ nở nụ cười, tiếng gõ bàn phím lại lách cách vang lên.

Tôi chột dạ xoay xoay tập tài liệu trong tay, đã quên mất câu ai đó từng nói: chỉ có khi đem mỗi cái đáp án theo bản năng đưa cho cậu ta, mới chứng minh ngươi thương cậu ấy.

Lặng lẽ thở dài, rồi lại thở dài. Điều này cũng không oán tôi được, lúc tôi còn nhỏ từng nghe “nguyên lão” trong giới nói qua: trong thế giới của đồng tính không có thiên trường địa cửu.

Bao gồm Vu Mục, bao gồm cả mỗi một người bạn lúc trước, mỗi một đoạn tình cảm tôi nói đều là thật tâm, nhưng cũng không thật tâm toàn bộ. Tình yêu a, tôi nghĩ: làm một nhà thiết kế, sẽ rất dễ dàng có cảm xúc lãng mạn, chân thật đến mức tưởng có thể lấy được tình yêu xa xôi vô hạn, nhưng cũng là chân thật đến mức có chút do dự… Tôi vô ý thức vuốt vuốt trang sách. Sách mở cả đêm, lại không biết mình đang xem cái gì.

Sau đó Vu Mục vẫn mỗi ngày viết rất nhiều chữ, tôi lại nhận được vài cú điện thoại của Văn Trúc, cô ấy nói Vu Mục bây giờ là đem đoạn quá khứ trống rỗng mất mát kia viết lại, cô ấy nói tôi hãy suy nghĩ lại chuyện hỗ trợ một chút. Văn Trúc làm biên tập của Vu Mục tất nhiên có chỗ khó xử của cô, tôi cũng không trách cứ cô ấy; nhưng tôi cũng có giới hạn đạo đức của chính mình, vì vậy mỗi lần đều là uyển chuyển cự tuyệt.

Từ lần đi chơi sở thú xong Vu Mục sẽ có lúc ngẫu nhiên ngẩn người, đôi lần muốn nói lại thôi, cũng không biết là làm sao. Tối hôm đó tôi tắm xong từ phòng tắm đi ra, muốn hỏi thăm cậu ấy một chút.

“Thu Đông…” Không đợi tôi mở miệng, Vu Mục đã nằm ở trên giường nhìn tôi, “Em đã lâu cũng chưa đề cập đến chuyện làm TOP.”

“Ngô.” Tôi một bên lau tóc một bên hừ mũi một cái. Không đề cập tới không có nghĩa là bỏ cuộc —— tôi không giống như anh mặt dày, cái ý tưởng xấu xa gì cũng đều dám nói ra —— có trời biết vì việc này mà tôi đã chết bao nhiêu tế bào não.

“…”

Lúc tôi đang lau lỗ tai Vu Mục lại nói một câu, tôi nghe không rõ, buông khăn nhìn về phía cậu ấy: “Anh nói cái gì?”

Vu Mục nở nụ cười một chút: “Anh hỏi em “Còn muốn không”?”

Lão thiên gia! Tôi không có nghe lầm chứ? Tôi không có nhìn lầm chứ? Vu Mục là đang mời tôi thượng cậu ta? Trên mặt của cậu ta toàn bộ là biểu tình quyến rũ… ? Hoài nghi mình mơ mộng nhiều quá hiểu sai ý, tôi đem khăn mặt đặt trên tủ đầu giường, bò lên giường đến bên cạnh cậu ấy: “Anh có ý gì?”

“Em nói xem?” Cánh tay ôm lấy cổ tôi, động một chút cả người nằm thẳng ở trên giường, ánh mắt cười thành một đường.

“Có thể chứ?” Mắt thấy mộng đẹp sắp trở thành sự thật cảm giác vẫn không đủ chân thật, tôi lại hỏi lại lần nữa.

“Ân, bất quá…” Vu Mục còn muốn nói điều gì, tôi đã khẩn cấp nhào lên trên người cậu ấy, dùng sức hôn lên mặt lên cổ cậu ta.

——————————————-

ồ men, điên long đảo phượng kìa ;___;