Khom Lưng

Chương 16: Cơn giận của Ngụy Hầu (trung)




Phủ Thái Thú vẫn còn chưa tắt lửa, tạm thời không thể vào ở nữa, những người bị thương cũng đã được thu xếp ở Lục Tào nha môn thành phía Đông.

Quân sĩ đốt đuốc chiếu sáng cho Ngụy Thiệu bước đi, ngoài phía sau phủ Thái Thú còn ánh lửa bập bùng, cả đoạn đường đều tối mờ tối mịt, cửa sổ nhà dân ở hai bên kín mít, như thể không có ai trong thành, khi đi qua trước cửa một căn nhà, chợt có tiếng trẻ con khóc vang ra, còn chưa oe oe xong một tiếng đã lặng thinh lập tức, có lẽ là bị mấy người lớn trong nhà ép buộc che miệng lại, hoặc là nhốt kín ở trong chăn. Cửa nhà môn, Thủ Thừa Thạch Ấp, trưởng sứ, mấy chục thuộc quan[1] lớn nhỏ giờ đây đều tập trung thành nhóm ở ngay trước cửa phòng.

[1] Thuộc quan: thuộc hạ của quan lại

Binh giáp trợn mắt nhìn nhau, mấy thuộc quan áo mũ còn không chỉnh, mặt như màu đất, có người đờ ra thờ thẫn, có người gào khóc ôm nhau, đột nhiên có quân sĩ hô to một tiếng “Quân hầu đến” rồi chào bằng quân lễ, họ cùng quay đầu lại nhìn ra bậc thang ở cửa vào, một nam tử mạc giáp y bước nhanh lên phía trước, khắp người máu me, oai phong lẫm liệt, tuổi của hắn vẫn còn khá trẻ, có lẽ chỉ mới khoảng hai mươi, họ biết người này chính là Ngụy Thiếu danh chấn toàn phương Bắc, đâu ai dám run rẩy, không ai còn lên tiếng, chỉ lén lút đưa mắt nhìn người kia.

Ngụy Thiệu cũng không buồn để ý đến mấy thuộc quan Thạch Ấp này, hắn vào trong cởi bộ giáp y ra, lau máu đen trên mặt rồi đi thăm hỏi chiêu đãi các tướng sĩ bị thương trong đợt công thành tối nay.

Lần công thành này quả vô cùng khốc liệt, hai mươi ngàn quân phòng thủ của Thạch Ấp đều bị diệt toàn bộ, nhưng bên Ngụy Thiệu cũng tổn thất không ít, dù là người chết trận hay bị thương nằm la liệt ở đây, mấy chục y sĩ đứng giữa vội vàng chữa thương cho người bệnh, tay làm không xuể.

Thấy Quận chúa không ăn mừng chiến công, vừa mới đoạt thành trì đã tới thăm người bệnh, chúng quân sĩ càng lấy làm cảm kích.

Sau khi thăm hỏi các tướng sĩ xong xuôi, một mình Ngụy Thiệu đi tới thăm Ngụy Lương.

Trong lần công thành này, vì lòng đầy hổ thẹn, Ngụy Lương càng phấn đấu quên mình, bất cẩn trúng mấy viên hỏa tiễn, may mà không phải nơi nguy hiểm, quân y đã chữa trị xong xuôi, bây giờ hắn đang nằm trên giường bệnh nhắm mắt dưỡng thần. Thấy Ngụy Thiệu tới thăm, Ngụy Lương giãy giụa muốn đứng lên xuống đất, Ngụy Thiệu đành phải đè hắn lại.

Người trúng lửa độc đau không ít, sắc mặt Ngụy Lương chẳng khác tờ giấy vàng là bao, nhưng khi trò chuyện vẫn khá là vui vẻ, trông rất có tinh thần.

Ngụy Thiệu hỏi hắn tỉ mỉ chuyện tập kích ở Khưu Tập ngày đó, Ngụy Lương kể lại hết đầu đuôi, cuối cùng còn cắn răng nghiến lợi: “Tên tặc tử Trần Thụy đáng hận kia, nhiều âm mưu như vậy, nhân lúc thuộc hạ không phòng bị mà cướp nữ quân đi. Đúng là đồ đáng chết. Nếu để thuộc hạ tìm ra hắn, nhất định phải băm thành tám mảnh mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng mình”.

Ngụy Thiệu hỏi: “Ngươi nói, đầu tiên nữ quân bị người ta cướp ở ngay trong dịch đình, sau đó có người qua đường báo cho ngươi biết tin, nói nàng rơi vào tay Trần Thụy? Ngươi có biết lai lịch của người đã báo không?”

Ngụy Lương mờ mịt lắc đầu: “Cái này thì thuộc hạ không biết. Có lẽ là tình cờ thấy được nên đến báo tin chăng?”

Lúc Ngụy Thiệu đang trầm ngâm suy nghĩ, giáo quan vừa nãy vội vàng chạy sang báo, nói có binh sĩ phát hiện ra Trần Thụy ở mấy dặm ngoài thành trì Tây Môn, bị tên kia cướp ngựa, hình như đi về hướng Nhạc Bình, mọi người đang truy tìm toàn lực.

Ngụy Lương giận dữ, ngồi dậy định xoay người xuống giường, động đến vết thương nên mặt đầy đau đớn.

Ngụy Thiệu vẫn tỏ vẻ như thường, nhưng trong mắt lại ánh lên bóng tối. Hắn đè vai Ngụy Lương lại, bảo hắn cứ an tâm dưỡng bệnh, rồi ra lệnh cho quân y nhớ tận tâm chăm sóc, không được xảy ra bất cứ sai lầm nào, khi đó Ngụy Thiệu mới đứng dậy đi ra, xoay người lên ngựa trực tiếp đi ra cổng phía tây.



Trần Thụy nhảy qua bức tường nhà xí phủ Thái Thú, nhân lúc hỗn loạn hắn lẩn trốn chạy ra cổng phía Tây, nhìn thấy đèn đuốc phía sau lưng, bóng binh sĩ Ngụy Thiệu cũng lập lòe ở đó, hắn biết bọn họ đang tìm mình, hoảng sợ như chó nhà mất chủ, trong lúc chạy trốn, Trần Thụy nhìn thấy một bụi gai mọc ra giữa đất hoang, hắn không sợ gai đâm, cứ thế đâm đầu vào lẩn trốn, nếu thoát khỏi truy lùng, đợi đến, đợi đến khi bình minh sẽ tìm đường đào tẩu. Không ngờ xui xẻo đến tận mạng, hắn chọc phải một tổ mèo hoang ẩn náu trong bụi táo, mèo nhào nháo bốn phía gây tiếng động ồn ào, cũng vì thế đưa quân sĩ tới đây, đâm thọt vào trong bụi, lúc đầu Trần Thụy còn nhịn được, nhưng rồi có một tên đâm giáo vào trúng mông của hắn, ôi một tiếng đột nhiên chui ra ngoài, đánh người nọ rồi cướp lấy ngựa chiến, thục mạng chạy đi về phía Tây.

Hắn phóng nhanh chẳng khác nào mất mạng, truy binh phía sau cũng dần bị bỏ xa, mới thở phào nhẹ nhõm thì con người phía dưới lại bắt đầu thở mạnh, bước chân cũng chậm dần, có lẽ là do mệt. Trần Thụy lo nhỡ ngựa chạy đến chết, mình cũng không còn chân mà trốn được, thêm vào đó hắn cũng mệt lắm rồi, dừng ngựa lại ở một nơi nào đó rồi thở dốc, ai ngờ chưa thở được hai hơi, phía sau hình như lại có người đuổi tới.

Đêm nay trăng sáng sao thưa, khắp nơi trống trải, vì lẽ đó hắn mới nhìn ra được, đám người này ít nhất mười mấy người. Nhất thời Trần Thụy ướt sũng mồ hôi lạnh, hắn đứng dậy xoay mình nhảy lên ngựa, lần thứ hai cấp tốc phi nhanh, không quan tâm phương hướng, cuối cùng lại chạy tới một vùng toàn mộ hoang, nhìn người phía sau cách mình ngày càng gần, thậm chí hắn còn nghe được tiếng vó ngựa đạp đất vang thành tiếng.

Trần Thụy biết bây giờ Ngụy Thiệu đang hận mình thấu xương, nếu rơi vào tay hắn chắc sống không bằng chết, chạy nữa cũng không còn đường trốn, thế nên hắn mới hạ quyết tâm, đánh cuộc thử một lần, xoay mình lăn xuống từ lưng ngựa, đạp mông ngựa một cước cực mạnh, để ngựa cứ tiếp tục chạy qua, còn mình thì lăn tiếp vào khu mộ hoang đó, bất ngờ đụng trúng một ngôi mộ hoang nọ, phỉa cửa động ẩn hiện một cái bóng đen thui, nhìn có vẻ có thể ẩn náu được, thế là không kiêng dè gì nữa, hắn vội vã chui vào, sau khi che giấu xong, Trần Thụy còn lấy một tảng đá ngăn lại trước cửa động.



Ngụy Thiệu tự mình dẫn người đuổi theo mấy chục dặm ngoài thành, đi qua bãi tha ma, chốc lát đã đuổi tới được con ngựa đó, nhìn lưng ngựa trống trơn, không thấy tung tích tên Trần Thụy, hắn cho quân sĩ đi tìm kiếm quanh đây cũng không thấy người kia, nhớ đến khu mồ hoang vắng nọ, hắn lại ra lệnh quân sĩ đi lục soát lần nữa.

Từng người trở về báo đã tìm khắp xung quanh, không thấy Trần Thụy đâu.

Ngụy Thiệu trầm ngâm một lát, đưa mắt nhìn thành quách, nghĩ đến quân sĩ mấy ngày hành quân vội, công thành lúc nửa đêm cũng mệt mỏi từ lâu. Thạch Ấp vừa mới chiếm có trăm ngàn sự vụ, tuy có Công Tôn Dương quản giúp nhưng bản thân cũng không tiện rời lâu, hắn chần chừ một lúc, cuối cùng chỉ liếc mắt nhìn qua bãi tha ma bạt ngàn không điểm cuối, hạ lệnh về thành.



Trần Thụy nấp trong một ngôi mộ tối đen, mở mắt không thấy tay năm ngón, cử động một chút cũng không dám, chỉ có thể lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài. Lúc đầu hình như có tiếng bước chân qua, may mà đối phương không để ý thấy cái bóng bất thường ở trong này. Sau một hồi bên ngoài dần im ắng, Trần Thụy đoán đoàn người Ngụy Thiệu đã đi rồi, rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm, bây giờ đây hắn mới ngửi được bên trong toàn là mùi lưu huỳnh, lầm bầm hai từ “Xui xẻo”, đến khi đẩy hòn đá ra ngoài, góc áo phía sau như có người níu lại, không thể nào giãy ra.

Trước mắt Trần Thụy bỗng lóe lên bóng hình như oán quỷ. Mặc dù ngày thường giết người như ngóe không biết sợ quỷ thần, nhưng ngay phút này đây, nửa đêm canh ba động vào một một phần, bốn phía đen thui không thấy tay năm ngón, góc áo phía sau còn có gì níu lại, thình lình trời nổi gió âm u, từng luồng hơi lạnh ngang qua gáy, dù bình thường Trần Thụy có gan dạ đến đâu, giờ khắc này cũng phải dựng tóc gáy, nằm yên trên đất không dám động, nhắm mắt lẩm nhẩm khấn không ngừng. Một lát sau, hình như phía sau cũng không còn gì lạ, rốt cuộc hắn cũng đánh bạo đưa tay ra sờ soạn phía sau, hóa ra góc áo chỉ bị mắc vào một nhành táo hoang, kéo mạnh một cái là thoát được, hắn dùng cả chân tay để bò ra ngoài mộ, ngồi dưới đất thở hồng hộc chờ mình bình tĩnh lại, nhưng không dám nán lại đây quá lâu, Trần Thụy bò lên nhìn quanh quất, khắp một vùng mờ mịt, rốt cuộc hắn cũng miễn cưỡng xác định được phương hướng, vội vàng chạy về hướng Tịnh Châu.



Ngụy Thiệu trở về thành đã quá giờ canh bốn.

Trước kia Trần Bàng có dự trữ mười mấy giá rồng nước[2]. Quân sĩ lấy rồng nước dập lửa, rốt cuộc đám cháy cũng tàn dần. Mặc dù phủ Thái Thú bị đốt hơn phân nửa, kho lúa thì lửa chưa lan đến nhưng chỉ còn mấy trăm bao lương thực mà thôi, còn lại thì bình yên vô sự, hỏa hoạn không lan sang mấy nhà dân bên cạnh.

[2]. Một cái giá gỗ cao, có thùng đựng nước ở phía trên hoặc đưa nước lên trên, thường dùng để dập lửa.

Công Tôn Dương còn đang xử lí hậu quả vùng phụ cận đám cháy thì thấy Ngụy Thiệu đến đây rồi, ông vội vàng nghênh đón báo tình hình.

Đã một ngày một đêm không chợp mắt, nhưng tinh thần của ông vẫn tỉnh táo như thường, thậm chí có thể nói là hân hoan phân khích, sau khi báo xong xuôi, ông cười nói: “Chúc mừng chúa công, hôm nay thuận lợi đánh hạ Thạch Ấp, giữ lấy  môn hộ, chiếm được Tấn Dương đã ngay trong tầm tay”.

Ngụy Thiệu khẽ mỉm cười rồi nói: “Tiên sinh nhọc lòng suốt một đêm, trời cũng đã sáng rồi, có chuyện gì cứ dặn dò kẻ dưới, tiên sinh đi nghỉ ngơi trước đi”.

Công Tôn Dương đáp lại, nghĩ một hồi lại nói: “Lửa cháy ở phủ Thái Thú vừa kịp lúc, có thể nói nó đã góp sức vào đợt công thành này. Chỉ có điều lửa cháy hơi kì lạ. Vừa rồi ta theo quân y đến thăm viếng nữ quân, quả nhiên vì muốn thoát thân nữ quân đã phóng hỏa”.

Ông kể lại sự tình thêm lần nữa, cuối cùng còn khen: “Thật khó mà ngờ được, nữ quân nhìn mảnh mai như thế, lại có thể nhịn đau ra tay với chính mình, nhờ lửa thoát thân, có thể nói là lâm nguy không loạn, có lòng tính toán. Ta thấy hai cổ tay người bị lửa thiêu không nhẹ, nổi lên đầy vết phồng rộp nhỏ to, nhìn vết thương lại thấy không đành lòng, lúc quân y chữa trị cho nàng thì không lời oán giận, đã thế người còn trấn an ta, nói mình không sao cả. Thật làm ta thay đổi cả cách nhìn”.



Dù Trần Thụy là nam sinh nữ tướng[3] nhưng cũng đầy năng lực, lúc đó Tiểu Kiều bị hắn bắt chẳng khác nào gà con, trói chặt tay trên giường,  sau khi chờ hắn về, nghĩ tới chuyện Ngụy Thiêu đã công thành, hai phe đối chiến, trong lúc loạn lạc dù cuối cùng dẫu có bên nào thắng, nếu nàng chỉ như cái thớt gỗ bị nhốt ở chỗ này, kết quả cũng không  sao tốt được. Sau một hồi lo lắng, nàng nhớ tới hai cây nến đỏ còn đang cháy trong phòng, xuống giường nhảy tới trước ánh nến, Tiểu Kiều giơ tay áo sau lưng, đưa về phía nến, chịu đựng cảm giác đau nhức cho lửa đốt vào tay, cuối cùng đoạn dây thừng trên tay mới đứt được. Trên cổ tay trắng nõn bị phỏng nên phồng rộp, đau đến mức mồ hôi lạnh không ngừng, trước mắt như biến thành màu đen, gần như nàng suýt xỉu. Qua một lúc bình tâm, nàng mới cởi dây thừng ở trên chân, lấy lửa đốt cháy màn ngủ ở trong phòng, còn tự cầm khăn nhúng nước trà bịt mũi, nàng khoác chăn bông lên người nấp sau cửa. Chờ đến khi lửa càng lúc càng to, mấy vú già ngoài cửa nhận ra mới vội vàng mở cửa, nhờ khói đen mù mịt, mấy vú già không thấy rõ bên trong, họ hoảng loạn chạy đi gọi người tới, nàng mới thừa cơ rồi trốn thoát. May mà đại chiến ở ngoài thành, trong phủ Thái Thú cũng chẳng còn mấy ai, thêm vào đó nhờ bóng đêm hỗ trợ, cuối cùng nàng cũng tìm được một cái chuồng ngựa trống, tạm thời lánh đi.

[3] Con trai có vẻ ngoài giống với con gái



Hơn nửa phủ Thái Thú bị lửa lan, chỉ còn mấy căn nhà đầu gió là nguyên vẹn. Bây giờ Tiểu Kiều đang được sắp xếp trong một gian nội thất, giường chiếu đầy đủ và cực kì sạch sẽ. Trước khi Công Tôn Dương rời đi, ông ra lệnh đưa hai vú già của phủ Thái Thú theo mình, chỉ để lại một đội binh sĩ, suốt đêm vẫn canh gác trước sau.

Tiểu Kiều biết rốt cuộc mình cũng an toàn rồi.

Mấy ngày này nàng chưa từng chợp mắt. Sau khi Trần Thụy đưa tới đây, hắn cứ ngồi xổm cạnh nàng nhìn chằm chằm chảy nước dãi chẳng khác nào sói đói, nàng vừa lo vừa sợ không dám chọc hắn điên, cũng không thể khiến hắn thấy mình như dễ dãi, để trả lời Trần Thụy, để hắn đừng gần gũi với mình, nàng đã hao hết tâm cơ, cả người trên dưới ngay cả cọng tóc cũng trở nên căng thẳng.

Bây giờ đã an toàn, trên cổ tay vẫn còn âm ỉ đau đớn vì lửa cháy làm nàng không cách nào ngủ được, chỉ hận không thể lột hết thịt trên tay.

Vừa nãy lúc Công Tôn Dương và quân y ở lại, nàng còn cố nhịn được, không muốn thể hiện ra. Bây giờ trước mặt không có ai, xung quanh cũng trở nên yên tĩnh, đau đớn không cách nào kìm được hóa thành dòng nước mắt. Nàng cứ yên lặng khóc, không biết có phải vì thuốc quân y cho đã có tác dụng không, hay là vì khóc rồi trong lòng cũng thấy dần thư thái, đau đớn trên tay như nhẹ đi một chút, khuôn mắt đẫm nước tựa đầu ở bên giường, mơ màng ngủ thiếp đi.