Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!

Chương 34: Tối đến là có thể




Còn lại mấy ngày, chúng tôi vội giải quyết những chuyện còn tồn đọng.

Thẩm Phong gọi điện tới mắng tôi: “Chu Tiểu Kỳ, con ngốc này!”

Tôi giơ điện thoại ra xa, ngân dài giọng hỏi: “Làm sao …”

Nó thở hổn hển mấy hơi, sau đó hỏi: “Mày bao giờ thì mở tiệc cưới ..."

Tôi quay đầu nhìn thoáng qua trong phòng, lại đi ra ban công vài bước. “Tao vẫn còn phân vân … Tần Chinh vẫn chưa cầu hôn tao nữa.”

“Là từ lần trước cầu hôn bị Cố Thiệu quấy rối, mày không đồng ý cho tới giờ cậu ta vẫn chưa cầu hôn lại ư?"

Tôi nghĩ đến lần nói chuyện trong phòng bếp lúc trước, “Chắc cũng coi là có, nhưng mà không có thành ý, quá là uyển chuyển.”

“Kết hôn là việc cả đời, cầu hôn cũng thế. Lần này giải quyết chuyện Bạch Vi cũng coi như cậu ta dứt khoát, sạch sẽ, có điều cậu ta vẫn cần được thử thách dài dài..."

Tôi ngắt lời nó, vuốt cằm nói: “Tao vẫn cảm thấy, anh ấy muốn cho tao một niềm vui bất ngờ.”

Thẩm Phong nghi hoặc nói: "Dựa vào cái tư duy của sinh viên tự nhiên như cậu ta, hiểu được cái gọi là lãng mạn, cái gọi là niềm vui bất ngờ ư? Chắc không phải là cầm một xấp tiền hay là sổ tiết kiệm đi cầu hôn với mày chứ.”

Tôi nói: “Ngay cả đứa học xã hội tiêu chuẩn như mày cũng hiểu được cái gọi là tư duy, chắc là anh ấy cũng biết được cái gọi là niềm vui bất ngờ đi."

Thẩm Phong quả quyết nói: “Cút, còn không phải là trang bức !” (giả vờ lợi hại)

Tôi nghiêm túc nói: “Chị có bức, không cần trang.”

Nó cười phụt một tiếng: “Phải, vẫn là ngốc bức.” (ngu không thuốc chữa)

Chỗ này toàn slang :-s

Chậc… sóng điện não của nó và Chu Duy Cẩn thật là đồng bộ cao độ a, tôi nghi ngờ sâu sắc nó là chị em sinh đôi thất lạc nhiều năm của tôi.

Tần Chinh lục tung trong phòng một trận, bấy giờ mới đi đến cạnh cửa hỏi tôi: “Tiểu Kỳ, em có nhìn thấy một bức thư của anh không?”

Tôi hạ giọng nói với Thẩm Phong: “Mai tao ngồi máy bay về thành phố A, không cần đến tiễn, chắc không lâu nữa mày cũng phải đi ăn cưới thôi.” Sau đó cúp điện thoại quay đầu tìm Tần Chinh.

“Thư gì?”

“Thư màu vàng, đặt trong ngăn kéo của anh.” Tần Chinh chỉ chỉ không gian cá nhân của anh, tôi nghĩ nửa ngày, vỗ tay nói: “Em nhớ ra rồi!”

Một ngày, một tháng, một năm nào đó, tôi vốn là định mang đi chất vấn Tần Chinh, kết quả vì chuyện được giải quyết một cách bất ngờ, lá thư này đã hoàn toàn bị lãng quên trong một góc túi nào đó của tôi.

Tôi tìm thấy thư rồi, giao cho Tần Chinh đồng thời thẳng thắn xin nương tay.

Tần Chinh nhận lại thư, nghi hoặc nhìn tôi: “Em thật chưa xem qua thư hả?”

Tôi tủi thân nhìn anh: “Anh không tin em …”

Tần Chinh cất thư đi rồi, nói: “Anh tin.”

Tôi rướn người lên: “Vậy rốt cuộc là nội dung viết gì?"

Anh cúi đầu, nhìn tôi tình cảm, nói: "Bí, mật."

Tôi lại tổn thương. “Anh không thẳng thắn.”

Anh cúi mình, cười hôn môi tôi: “Tin anh, em sẽ thích bí mật này.”

Tôi vì bị sắc đẹp làm mê muội, để mặc anh đùa bỡn, quyết định tin lời anh.

Anh thở hổn hển, tì lên trán tôi khàn giọng nói: “Lâu rồi không ôm em …”

Tôi bất đắc dĩ nói: “Anh xem, con bây giờ có thể nghe được, có thể cảm giác được, tuy là em cũng biết nó chắc là muốn nhìn thấy ba sớm một chút, nhưng chắc không phải lấy cách thức và tư thế này, anh nói phải không.”

Anh thở dài, buông tay đang ôm tôi ra, cắn tai tôi nói: “Em chờ đấy …”

Tôi trước nay chưa từng nghĩ về chuyện ba ngày sau, cho nên không chịu chút áp lực nào nói với anh: “Hôm nay thu dọn hành lý, mai về nhà, đợi ngày kia …”

————————————————————————————

Theo như sách viết, ham muốn của phụ nữ có thai từ tháng thứ tư đến tháng thứ bảy là mạnh nhất, cuối cùng Tần Chinh bắt đầu nghi ngờ tính chân thật của những thứ viết trong sách.

Tôi vô tội nhìn anh, nhún nhún vai, cắn một miếng chân gà. “Có thể là, ham muốn đều biến thành thèm ăn.”

Ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi ăn, Chu Tiểu Kỳ tôi là một người cực kỳ thuần khiết, người cả Trái Đất này đều biết. Đảng còn chưa bắt đầu cua đồng, tôi cua đồng bản thân trước, hơn nữa gay gắt yêu cầu đồng chí đảng viên Tần Chinh cùng hưởng ứng lời đảng kêu gọi với tôi, chẳng những không thể làm những chuyện không cua đồng, thậm chí nghĩ cũng không thể nghĩ, nhìn cũng không được nhìn!

Cua đồng: hài hòa. Bạn nào đã từng đọc Chết, sập bẫy rồi sẽ thấy nó rất quen ;))

Tôi ợ một cái hỏi: “Anh nói, vì sao party lại là đảng, nó không phải là đọc gần giống “đang” ư? (đũng quần, háng) Ý cảnh không cua đồng a …”

Tần Chinh thở dài nói: “Em ăn đồ của em đi, vấn đề sâu xa như vậy, không thích hợp để em suy xét.”

Trở về thành phố X rồi, Tần Chinh trước đưa tôi về Nhà Trắng, sau đó tự về nhà mình, ba mẹ tôi sau khi sự việc xảy ra mới đột nhiên nảy sinh nghi vấn, sau khi gọi điện thoại vài lần đều bị trả lời qua quýt, đợi khi Tần Chinh tới cửa, lộ ra vết sẹo Harry Potter của anh, hai ông bà già mới vỡ lẽ, chẳng qua việc đã qua rồi nên cũng không lo lắng nhiều, mở miệng trách mắng vài câu, Tần Chinh lại khiêm tốn nhận lỗi, họ cũng không nói gì thêm.

Chẳng qua là tối đến mẹ tôi lần mò tới phòng tôi, bắt đầu tiến hành xâm nhập chuyện trò về chuyện giữa tôi và Tần Chinh, tất cả đều phải báo cáo tỉ mỉ.

“Mày và Tiểu Tần có phải có chuyện gì hay không?”

“Không a ...”

“Đừng lừa mẹ mày, lúc mẹ mày với ba mày cãi lộn, đòi ly hôn, đuổi giết tiểu tam ở ngoài chợ, mày còn chưa được mặc quần kia!"

Tôi hít một hơi lạnh, “Ba mẹ đã từng ầm ĩ đòi ly hôn sao!"

Mẹ già tay lớn vung lên: “Vợ chồng làm sao không ầm ĩ vài lần được. Đừng đổi đề tài, nói chuyện mày với Tiểu Tần.”

“Vốn là có chút chuyện, bây giờ không phải giải quyết xong rồi sao.”

Mẹ già gật gật đầu, “Tao đã nhìn ra rồi, lần này về cảm giác hai đứa không gượng gạo như lần trước nữa."

“Gượng gạo?”

Tôi ngẩn người, “Rõ ràng như vậy sao?”

“Mày mang cái bộ dạng tủi thân, uất ức, giận mà không dám nói; tao nuôi mày hai mươi mấy năm còn chưa thấy được mấy lần, khẳng định là có vấn đề. Thật ra thằng bé Tiểu Tần tuy không phải người nói nhiều, nhưng bụng dạ rất thật, người là không có chỗ nào bắt bẻ được, nếu có vấn đề thì chắc chắn không thể là vấn đề của mình nó, tao thiên vị mày, nhưng cũng thương Tiểu Tần. Mày tuy là bình thường ngốc nghếch ngô nghê, nhưng mà lại giống ba mày, đều là thả con săn sắt bắt con cá rô, chuyện giữa hai đứa, tao cũng không phải lo lắng nhiều, vợ chồng cãi nhau đầu giường làm lành cuối giường, tao nghĩ người cuối cùng phải nhượng bộ lại còn là nó.”

“Mẹ, mắt thần của mẹ mở ra một cái, hỏa nhãn kim tinh chiếu một cái, yêu quái không còn chỗ ẩn nấp a!" Tôi ca ngợi mãi không thôi, cảm thấy mình trong quá khứ coi thường mẹ già như vậy thật là có mắt không thấy Thái Sơn! Nhưng mà lời bà nghe rõ ra có vẻ như khen tôi vài câu, mà thế nào vẫn thương Tần Chinh – đứa con rể còn chưa qua cửa kia chứ?

Mẹ già hừ một tiếng, “Còn phải nói! Mấy đứa chúng mày còn quá trẻ, còn chưa khôn ngoan, lòng có chuyện gì đều viết hết lên mặt, lại còn tưởng là mình giả bộ giỏi! Hôm đó chúng ta đến tiệm chụp ảnh kia, đứa con gái tên Bạch Vi đó có phải có chuyện gì với mày không?”

“Sao mẹ biết!" Tôi kinh ngạc.

“Liếc mắt một cái là nhìn ra! Hơn nữa em trai mày cũng khai báo với tao rồi …”

“Cái gì!” Tôi nhảy dựng lên, nghiến răng nghiến lợi, “Chu Duy Cẩn đáng chết!”

“Đừng trách em mày, thật ra nó cũng không nói gì, lúc ăn cơm tối tao nói “Anh rể mày ngoại tình”, nó nói “Mẹ cũng biết ư” …”

Tôi: "..."

Chu Duy Cẩn dù có tinh quái, thì cũng chỉ là vắt mũi chưa sạch, tôi quả nhiên đã đánh giá cao IQ của nó, đáng mừng đáng mừng, nó cũng có bước tiến bộ.

Vì thế Chu Duy Cẩn cứ thế tiết lộ tất cả mọi chuyện cho mẹ tôi, mẹ tôi lại lại dùng hiểu biết tích lũy qua mấy trăm bộ phim máu chó Hongkong, Đài Loan, Hàn Quốc, Nhật Bản để tập hợp lại thành một chỉnh hợp, rồi sắp xếp lại tất cả các sự việc.

Tôi im lặng một lát, hỏi: “Mẹ, mẹ có cảm thấy con và Bạch Vi giống nhau không?”

Mẹ tôi sửng sốt: “Gì? Tao không nhớ rõ nó có cái dạng gì nữa rồi."

Tôi khẽ ói ra một ngụm máu. “Vậy lần đầu mẹ nhìn thấy cô ta, không cảm thấy nhìn rất quen ư?”

“Nhìn quen cái gì?” Mẹ già nghi hoặc đánh giá tôi, “Có phải có ai nói nó giống mày không? Thật là nói hươu nói vượn, tao nuôi mày hai mươi mấy năm, còn không biết mày bộ dạng gì? Mày giống y đúc mẹ mày lúc trẻ, Bạch Vi kia có thể có nổi nửa nét xinh đẹp của mày sao?”

Lời này của bà chính là biến thành khen chính mình, nhân tiện đả kích tôi, nếu Tần Chinh nghe được lời này, nghĩ đến 20 năm sau tôi sẽ giống y như mẹ tôi bây giờ, còn không sớm bỏ tôi mới lạ…

Có điều … Quả nhiên nhìn lâu, để tâm rồi, người kia sẽ trở thành độc nhất vô nhị ư?

Sau khi lãnh đạo bàn chuyện, sáng sớm hôm sau Tần Chinh lại tới cửa, tỏ vẻ muốn đón tôi đưa đi. Ba mẹ nhiệt tình đón tiếp anh, tuy là tỏ vẻ mời ở lại, nhưng cũng đồng thời tỏ ra là nếu dám đi thì sẽ thả vũ khí hạt nhân. Tần Chinh đành phải ở lại, ăn cùng tôi phần cơm dành cho bà bầu.

Sau khi ăn trưa, ba tôi bày ra bàn cờ vua nói: “Tiểu Tần, tới làm một ván.”

Tôi nói: “Ba, sao ba không tìm mấy ông bạn già của mình ấy.”

Ba tôi nói: “Con có thích chơi cờ với lão già hay đi lại không hả?”

Tôi lắc đầu nói: “Không thích.”

Ba tôi nói: “Bọn họ cũng không thích."

Tần Chinh lặng lẽ ngồi xuống, chơi với ông một ván cờ chiều.

Tôi theo mẹ nấu cơm, xem TV, không ngừng nghe thấy đoạn đối thoại sau đây,

Tần Chinh thản nhiên nói: “Chiếu tướng.”

Ba già phát điên nói: Bước vừa mới đi không tính! Không tính!”

Tần Chinh tiếp tục nói: “Chiếu tướng.”

Ba già tiếp tục phát điên: “Không tính, không tính, bước vừa rồi bác đi nhầm!”

Mẹ tôi xem kịch, lệ rơi đầy mặt rút khăn tay, “ Ôi ôi ôi ôi … Thảm quá đi … A Nạp Hi bị đánh thảm quá ..." Sau đó lớn tiếng xì mũi …

Tôi quay đầu nhìn Tần Chinh, vừa lúc anh cũng chán muốn chết ngẩng đầu nhìn tôi, cái giây phút 4 mắt nhìn nhau kia, tôi bỗng thấy lòng ngậm ngùi …

Cùng là người thiên nhai luân lạc, yêu nhau đâu cần phải quen biết.

Ăn xong cơm chiều, mẹ tôi lại nói: “Tiểu Tần à, hôm nay ở lại đây một đêm đi, Tiểu Kỳ vẫn còn một bát canh gà chưa uống hết.”

Cho nên đến tối tôi ở trong phòng vừa cắn chân gà, vừa ra vẻ vô tội. Tần Chinh bất đắc dĩ ở bên cạnh sinh ra khó chịu.

“Này” Tôi lau lau bộ móng vuốt đầy dầu mỡ, sờ lên người anh, “Anh rốt cuộc muốn đưa em đi đâu hả?”

Anh tháo kính xuống, bỏ tạp chí sang một bên, quay đầu nhìn tôi.

“Nơi không có những người khác.”

Câu này nghe sao thật tà ác.

“Vậy tối nay trong thư phòng, anh với ba em nói gì đó?"

Tần Chinh càng ngày càng giống người nhà tôi, anh nói: “Chuyện đàn ông, phụ nữ bớt hỏi đi.”

Tôi nheo mắt, ghé vào lỗ tai anh thổi hơi: “Có muốn hôn em …”

Ánh mắt anh bỗng dưng trở nên sâu sắc, nhìn tôi thâm trầm, môi mỏng hơi mím.

Đầu lưỡi tôi đảo qua vành tai anh, nhẹ giọng nói: “Nói đi, nói đi, anh rốt cuộc có bí mật gì giấu em, không nói sẽ không cho anh hôn …”

Anh cười khẽ một tiếng, đột nhiên chuyển mình, hai tay chống bên hai sườn tôi, giữ chặt tôi trong khoảng không gian giữa hai tay anh, mặt dựa vào rất gần, chóp mũi chạm nhau, trao đổi khí thở, trong đôi mắt tối đen tình, dục cuồn cuộn, khàn giọng nói: “Anh muốn hôn, em thoát được ư?"

Tôi trừng mắt nhìn, suýt nữa biến thành mắt gà chọi. "Anh muốn làm gì?"

Anh hơi nghiêng đầu, “Em nói xem?”

Tôi nói không nên lời, vì anh đã chặn miệng tôi lại. Tôi chẳng có chút khí tiết thà chết không chịu phục nào của các bậc tiên liệt trong động Tra Tử, anh dùng mỹ nam kế một chút thôi, tôi đã thành Hán gian rồi.

Vốn tôi cũng quen anh nhiều năm như vậy a, mấy năm nay, Harry Potter cũng lớn dần mất nét rồi, anh lại càng ngày càng có sức hấp dẫn, làm cho tôi dâng trào a …

“Ờm …” Tôi khó chịu hừ hừ hai tiếng, phát hiện ra không biết từ khi nào đã biến thành tôi khóa ngồi trên người anh, tiểu Tiểu Tần đang để ở lối ra của tiểu tiểu Tiểu Tần, váy ngủ tôi mặc bị anh kéo cao tới bên hông, ngón tay anh ở trên lưng tôi gẩy một cái, bộ ngực vì mang thai mà phải mặc bra tăng một cỡ nhất thời được giải phóng đến là thoải mái, anh cắn kéo vạt áo trước của tôi xuống, hơi nóng ẩm ướt kích thích bộ ngực mẫn cảm, anh cúi đầu ngậm lại, khẽ cắn, tôi khẽ rên một tiếng, không còn sức lực dựa vào vai anh, mơ mơ màng màng nói: “Thật ra em chẳng có vẻ gì là muốn làm cả …”

Bởi vì khóa ngồi, anh không cởi quần lót của tôi, chỉ là dùng tay gạt đáy quần ra, xoa xoa nơi sớm đã ẩm ướt lúc nặng lúc nhẹ, khàn giọng cười khẽ: “Thật sao?”

Tôi lắc eo lẩm bẩm: “Nhưng mà sao lại muốn dùng tư thế kỳ quái như này?”

“Sách viết tư thế như này sẽ không đè lên em, hơn nữa lại càng thoải mái.” Khi nói chuyện, tiểu Tiểu Tần kích động bắn đạn.

Tôi thở dài: “Tần Chinh, anh thay đổi rồi.”

Không lâu trước đây anh tặng tôi câu này, tôi đổi tên rồi trả lại cho anh.

Anh kéo kéo cổ áo sơ mi của mình, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, khóe mắt ửng hồng, môi mỏng hơi nhếch, hừ một tiếng hỏi: “Thay đổi như thế nào?”

Tôi nuốt nuốt nước miếng: “Trở nên càng đẹp trai hơn …” Sau đó chủ động giúp anh cởi cúc áo.

Anh thở hổn hển hôn tôi, mí mắt, môi, ngực, bụng ... Hai tay vội vàng dò dẫm trên người tôi, tôi có thể cảm thấy được anh cần tôi, muốn có tôi, khát vọng tôi, cảm giác này lấp đầy trái tim tôi, giống như sắp tràn ra đến nơi vậy.

“Thật có thể làm ư?” Trong lúc ý loạn tình mê, tôi vẫn còn chút do dự.

“Có thể.” Anh đã muốn vận sức chờ phát, “Sách viết, giai đoạn giữa thai kỳ sinh hoạt vợ chồng nhiều có lợi cho lúc sinh.”

“Anh sao mà cái gì cũng biết thế …” Anh càng giống phụ nữ có thai hơn tôi.

“Biết sơ sơ mà thôi.” Anh tì lên tôi, nóng rực mà cứng rắn. “Em cái gì cũng không biết, nên anh ít nhất thứ gì cũng phải biết qua qua …”

Lâu rồi không hoan ái, tập trung gấp gáp khiến hai bên đều hừ một tiếng, tôi ôm chặt anh, run nhẹ: “Sách viết có thể sai không? Em sợ đâm vào con …”

Tần Chinh đờ người một chút, lập tức cắn răng, chuyển mình một cái, tôi kêu thất thanh một tiếng, hai đầu gối mềm nhũn, nhất thời không rễ mà hòa nhập lẫn nhau.

Anh nói: “Thực hành là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý.”

Tôi nói: “Thâm thật …”

Thời điểm mấu chốt, tôi tuột xích, độ giác ngộ không cao bằng anh.

Oa oa oa oa ...