Không Có Kiếp Sau

Chương 202: John




Số lượng phi thuyền Pendra trốn đi cùng Tatalin có hơn một ngàn sáu trăm, tuy đa phần đều là phi thuyền gia dụng, nhưng tính năng của mỗi chiếc cơ hồ sánh ngang với phi thuyền quân dụng cao cấp.



Tuyệt đại đa số phi thuyền đều lần đầu tiên xuất hiện trong khoảng không vũ trụ nằm ngoài tinh hệ mẹ Pendra, những phi thuyền này được lắp ráp từ tay nghề chế tạo luôn hướng về cái tốt của dân Pendra: Sử dụng vật liệu xịn nhất, không theo khuôn mẫu, tận lực khiến phi thuyền nhà mình trông trâu bò hơn nhà người ta.

Khụ — cứ coi như một điểm mất tự nhiên của dân kỹ thuật đi.

Nhưng, phi thuyền có khả năng lọt mắt xanh của dân Pendra – những người ánh mắt cực cao và luôn dẫn đầu trào lưu máy móc – hơn nữa còn lái nó chạy trối chết thì có thể mang dạng gì chứ? (Mỗi gia đình Pendra đều không chỉ sở hữu một chiếc phi thuyền, chiếc mang theo khi đào vong chắc chắn là tác phẩm đắc ý được cưng nhất) Cứ nhìn những gì họ gặp phải trên đường là hiểu ngay: Đường xá mới đi được chừng một phần năm, vậy mà đã gặp cướp hai mươi ba lần rồi.

-_-||

Hết thảy sử dụng vật liệu quý nhất, dù người khác không có mắt nhìn hàng, không nhận ra những vật liệu ấy, song tạo hình của phi thuyền nhìn vô là thấy cuồng dã bá đạo cool ngầu lóa mắt chết đi được rồi!

Hôm nay hệ thống toàn đế quốc đã ngưng hoạt động, rất nhiều tinh cầu bạo loạn, tình huống này dẫn đến không ít lưu dân, nhiều người ôm theo toàn bộ của nả chạy trốn, tương tự cũng có người hai tay trống trơn. Thời gian dần trôi, sinh hoạt của mọi người ngày càng khó khăn, không ít người bí quá hoá liều mà bước lên con đường đạo tặc.

Dạng trên mới là nghiệp dư thôi, từ khi không còn bị hệ thống ràng buộc, kha khá tội phạm truy nã thâm niên ẩn nấp nhiều năm cũng lần lượt lộ diện. Sự xuất hiện của lũ người đó khiến vũ trụ vốn đã không an toàn càng thêm ngột ngạt bẩn thỉu, vài tên thậm chí còn thay quyền cảng vũ trụ thu phí đi đường.

Ban đầu, đại quân đào vong của Pendra gặp toàn băng cướp tay mơ, phi thuyền của họ chất lượng tốt, chiếc nào chiếc nấy cũng bố trí vũ khí trái với quy định, trộm cướp nghiệp dư bị họ đánh cho tơi bời hoa lá. Đại khái là họ biểu hiện quá lợi hại, thế mà bắt đầu có lưu dân lục tục bám đuôi đội thuyền Pendra. Dân Pendra cũng chẳng để tâm: Ai cũng khó khăn như nhau, theo được thì cứ theo!

Nhưng đến lần nọ, vận may của họ đã cạn, gặp phải băng băng cướp chuyên nghiệp vào lần thứ hai mươi ba.

Đội thuyền Pendra vốn có hơn 1600 phi thuyền, sau này lần lượt có thêm hơn 400 phi thuyền không chính hiệu nữa đi theo họ, hiện đội ngũ đã có tổng cộng hơn 2100 phi thuyền. Trước đó Pendra lại ép lui nhiều băng cướp như vậy, hôm nay dám xuống tay cướp đoạt đội thuyền khổng lồ mà sắc bén này rõ ràng không phải băng cướp tầm thường.

Ngày trốn chạy thứ ba mươi sáu, quân đào vong Pendra gặp chiến đoàn Sói Hoang.

Cao giàu đẹp gặp dế nhũi, dế nhũi thắng!

Đối phương không hổ là chuyên nghiệp, dưới tình thế cả tính năng lẫn số lượng phi thuyền rõ ràng không bì kịp Pendra, chiến đoàn Sói Hoang lấy ít thắng nhiều, đánh cho nhóm trạch kỹ thuật Pendra thất bại thảm hại. Cơ mà đối phương lại không đuổi tận giết tuyệt, chỉ yêu cầu Pendra cung cấp năm mươi phi thuyền, sau đó liền tha cho họ.

Đối với dân Pendra đã chuẩn bị tinh thần làm tù binh, kết quả này đúng là đáng mừng! Huống chi chiến đoàn Sói Hoang còn lựa năm mươi phi thuyền xấu nhất, rẻ nhất, đúng… đúng là không biết nhìn hàng mà!

“Ừm… Trộm cướp bên ngoài cũng có tố chất phết nhở!” Tatalin sinh hoạt lâu năm tại Pendra, cảm thấy chuyện này mới lạ quá xá.

Priestley bĩu môi, hắn rất muốn nói là đối phương cần thuyền chứ không cần người, là vì không muốn nuôi lắm miệng ăn như vậy; Đối phương chọn phi thuyền hình thức giản dị, là do như thế mới không bắt mắt, không dễ bị nhìn chằm chằm; Về phần phi thuyền “bèo nhất” trong mắt Tatalin mà Sói Hoang chọn… Priestley cũng lập tức hiểu ra tiêu chuẩn lựa chọn thực sự của họ: Mấy chiếc rẻ nhất cũng vừa khéo dễ thao tác nhất, máy móc Pendra tuy cao cấp, nhưng cao cấp đồng nghĩa với phức tạp, thay vì chọn phi thuyền xịn nhất lại không thể sử dụng, chẳng bằng lùi về chọn cái thứ hai thích hợp nhất với mình còn hơn.

Chiến đoàn Sói Hoang đều là người sáng suốt.

Bị cướp toàn những thứ có thể mất đi, riêng điều này đã khiến dân Pendra thở phào, ngay tiếp theo lại có kinh hỉ mới: Chiến đoàn Sói Hoang cho họ một chiếc phi thuyền còn dư, phi thuyền chi đó, dân Pendra hiển nhiên chướng mắt, nhưng trong phi thuyền lại có một khoang rau vân xanh đầy ắp, đây mới là bất ngờ ngoài ý muốn nè! Giời biết phần lớn người trong số họ đã không được ăn rau ít nhất năm mươi ngày rồi!

Vì thế, đành rằng bị cướp giật, nhưng đôi bên cùng vui, tình huống như vầy cũng quá ư hiếm thấy nha.

Trên đường không ngờ được tiếp viện rau, người Pendra tiếp tục tiến về hành tinh Bạch Lộ, giữa chừng họ bắt gặp vài trường hợp khiến lòng ai nấy run sợ khôn xiết: Họ bay qua một không gian tràn ngập mảnh vỡ kim loại, còn có không ít hài cốt người máy. Thế mới biết đế quốc đang bị nền văn minh cấp cao xâm lấn, đế đô Ifatia triệt để rơi vào tay giặc! Nghe nói bọn giặc xâm lăng sống trong trạng thái tinh thần, chúng có thể tồn tại thông qua đủ loại vật dẫn máy móc, còn có thể xâm nhập trí não tầng cao nhất của đế quốc. Trong cơn khủng hoảng, khá đông tinh cầu phát động chiến dịch phản vận hành máy móc, hàng loạt sản phẩm máy móc từng được con người dựa vào để sinh hoạt bị tiêu hủy từng nhóm một.

“Người máy trợ lý này là ta thiết kế…” Đại sư Kenda lầm bầm.

“John…” Ông lại nhớ tới người máy trợ lý nhà mình.

Nhóm người máy trợ lý bị tiêu hủy trước mắt chính là sản phẩm đời thứ sáu được ông không ngừng cải tiến và cho ra đời sau nhóm người máy John.

Thời điểm ông được đệ tử dẫn đi trốn thoát từ phòng làm việc, John bị bỏ lại. Sau sự kiện người máy giết người, đồng bạn tốt của dân Pendra — người máy, đã không còn an toàn vô hại nữa. Toàn bộ hệ thống trí não trên phi thuyền bị dỡ bỏ, ai rời đi cũng không mang theo người máy, họ không chỉ trốn khỏi tay người máy bạo động, mà còn trốn chạy người máy nhà mình; Từng kiêu ngạo vì sinh hoạt tiện lợi với trình độ cơ giới hoá cực cao, nay lại chỉ biết sợ hãi.

“John… chắc không sao đâu nhỉ?” Đại sư Kenda lo lắng mà nhíu mày thật chặt.

Lúc bỏ đi, ông đã để lại năng lượng người máy tốt nhất, cũng không mang đi đại bộ phận đồ cất giữ.

Tuy các đệ tử không nói rõ, nhưng trong lời nói vẫn tỏ ý không hiểu nổi.

Thực ra chính đại sư Kenda cũng thấy khó tin.

John theo mình biết bao năm rồi, ấy mà chưa từng dùng loại năng lượng đặc biệt tốt. Máy móc đẳng cấp thế nào thì được đãi ngộ thế nấy, mọi người quen rồi.

Song vài năm trước, từ sau khi gặp được cậu trai trẻ tên Mục Căn kia, quan niệm cố hữu của ông bắt đầu lung lay.

Cậu trai trẻ kia sở hữu serie người máy quân dụng chữ cái tiên tiến nhất một thời – ông vừa thấy bản vẽ đã nhận ra, chẳng qua muốn tránh né vấn đề nên không đề cập câu nào thôi.

Ngoại trừ người máy quân dụng tiên tiến nhất, cậu ta còn có người máy công trình cổ xưa nhất. Chẳng những thế, dù đã dùng vật liệu mới làm lại thân thể, ông vẫn nhìn ra “Manh Manh” là người máy ấp trứng đời xưa nhất.

Đẳng cấp, chức năng, giá trị chế tạo… Nhóm người máy cách nhau xa tít tắp được nhận đãi ngộ giống như đúc ở chỗ Mục Căn.

Cũng nhờ cậu, lần đầu tiên Kenda phát hiện người máy cũng có sở thích.

Để lại năng lượng thôi chưa tính, đã vậy còn bỏ lại hơn phân nửa đồ cất giữ của mình, nguyên nhân chân thật trong chuyện này đến chính ông cũng chẳng tin nổi:

Nếu mình và đồ cất giữ cùng biến mất, John sẽ thực sự thành đồ vật duy nhất bị quẳng đi.

Cảnh tượng ấy quá đáng thương.

Nhưng mà,

Ha ha — vứt bỏ chính là vứt bỏ, để lại nhiều thứ cũng không thay đổi được sự thật ấy.

Đại sư Kenda cúi đầu, nhìn thấy đôi vớ chấm bi đỏ của mình, ông lại nghĩ tới người máy John bị mình ném trong phòng làm việc.

Ông già rồi, bắt đầu đa sầu đa cảm, người máy bị ông phá hủy vì lý do nghiên cứu lên đến hàng ngàn hàng vạn, ấy mà chưa thấy ông đau buồn bao giờ.

Chuyện ngoài dự liệu phát sinh đúng lúc này, đại sư Kenda đang chìm vào hồi ức, thì phi thuyền bỗng dao động kịch liệt, sau đó lật ngược hoàn toàn!

Bình thường còn đỡ, cố tình giờ đây đại sư Kenda lại không mặc đồ phòng hộ!

Toàn thân ông rơi mạnh xuống từ giữa không trung, liên tiếp va chạm vài lần, rồi nặng nề ngã oạch xuống trần phi thuyền.

Song phi thuyền tư nhân của đại sư Kenda có chức năng tự động hiệu chỉnh, một lát sau, phi thuyền đã tự lật lại. Thế là đại sư Kenda lại chịu tội lần nữa, đến hồi đáp lên sàn phi thuyền thì ông cụ đã hấp hối.

“Khụ –” Há miệng, hai cái răng già bị phun ra theo ngụm máu.

“John –” Ông gọi một tiếng theo bản năng, lập tức ý thức được John đã không ở đây nữa rồi.

Đau đớn quá đỗi!

Đương nửa tỉnh nửa mê, đại sư Kenda thấy như mình xuất hiện ảo giác, ông lại trông thấy John!

John đeo một bọc đồ chấm bi đỏ, cứ vậy rụt rè đứng trước mặt ông!

“Ta… đang nằm mơ ư?” Cõi lòng ngập tràn hoài nghi, nhưng đại sư Kenda vẫn nói: “John, mau, mau đỡ ta dậy, đau chết mất.”

Tiếp theo, John quả nhiên dìu ông dậy.

John nhẹ nhàng nâng ông dậy, đặt vững vàng lên ghế phó lái, đoạn nhanh chóng móc ra một khăn tay chấm bi màu lam, cẩn thận lau miệng cho ông, sau lại lấy ra lọ thuốc và đút cho ông một viên.

Nhai chóp chép bằng cái miệng thiếu hai chiếc răng: Ừm, đúng là cái vị kia, thuốc bảo vệ tim mình thường xuyên uống! Loại thuốc này bình thường đều được John bảo quản, khi đi đại sư Kenda quên mang theo, đệ tử cũng không biết ông có thói quen này, gần đây tim ông bắt đầu đau ê ẩm rồi.

John cẩn thận hầu hạ chủ nhân xong liền đi lái phi thuyền, vừa lái vừa chăm chú theo dõi chỉ số cơ thể của đại sư Kenda.

“John, là cậu đúng không? Cậu đi theo ta?” Là câu khẳng định, đại sư Kenda vô cùng chắc chắn người máy trước mắt là thật. Thân thể đau đớn là thật, trái tim không đau nữa cũng là thật.

Sau đó, đại sư Kenda vậy mà nhìn ra “hoảng loạn” từ người máy vẫn luôn thong dong điềm tĩnh.

“Tôi… Tôi… xin lỗi, chủ nhân quên mang theo thuốc bảo vệ tim.” Người máy John giơ lên lọ thuốc nhỏ trong tay, đáp đâu ra đấy.

Dường như cảm thấy điều ấy vẫn chưa đủ thuyết phục, John lại bắt đầu lấy đồ trong không gian trữ vật: “Chủ nhân, ngài còn quên mang theo đồ cất giữ quý giá, đây là khoáng thạch xanh coban, đây là…”

Hắn còn mở bọc đồ chấm bi đỏ buộc chặt trên cổ ra, hé lộ vài khối khoáng thạch dài, “Không gian của John không đủ, còn lại đều bỏ trong này.”

“…” Không phải quên mang theo cậu, mà là quên mang thuốc, quên mang đồ cất giữ sao?

Đại sư Kenda lẳng lặng nhìn người máy mặt mày nghiêm túc đối diện, chẳng hiểu sao lại nhận thấy John đang khẩn trương.

“Cậu nấp ở đâu?” Ông bình tĩnh hỏi.

“… John trốn trong ô công cụ dưới sàn.” John không cách nào lẩn tránh, chỉ đành thành thật khai báo.

Đại sư Kenda biết chỗ đó, một ô chứa rất rất nhỏ. Mấy hôm nay John vẫn luôn co rúc trong đó một cách hèn mọn ư?

Hẳn là John biết bản thân bị quẳng rồi, nhưng dù vậy, hắn vẫn đi theo, không dám quang minh chính đại xuất hiện nên đặt mình nằm chung với mớ công cụ.

Mắt đại sư Kenda ươn ướt.

Nhìn người máy đang bất an chờ đợi phán quyết, ông nhắm mắt lại.

“Tập trung lái phi thuyền đi, ta muốn ngủ một lát.” Giờ khắc này, ông không muốn nghĩ đến việc người máy làm bị thương nhân loại nữa, không muốn nghĩ đến việc người máy không được lái phi thuyền, ông chỉ muốn ngủ một giấc ngon hiếm thấy với sự bầu bạn của John thôi.