Không Có Kiếp Sau

Chương 209: Hoa nở ba đóa




Cơ hội đời người kỳ diệu thế đấy.

Argos từng cho rằng mai sau lớn lên mình nhất định sẽ vào Quốc vụ viện, ai ngờ lại gia nhập Quân đội, thậm chí còn thành thủ hạ của Rothesay luôn bất hòa với ngài Sise.

Hắn chẳng ưa gì học hành, nhưng lại thành Hiệu trưởng của học viện quân sự hàng đầu đế quốc.

Hắn thích màu trắng, lại phải mặc quân phục đen cả đời.



Argos phát hiện số phận quả thực rất thích đối nghịch với mình.

Hắn vừa chuẩn bị hạ lệnh tiêu hủy các loại người máy quân dụng, gia dụng trên diện rộng, thì lại được một người máy cứu.

Thân là một Cantus cực kỳ truyền thống, Argos chưa từng có kinh nghiệm ở chung với người máy, song dưới tình huống hắn bị thương nặng không cách nào nhúc nhích, sớm chiều ở chung bên hắn lại là vài người máy, ờm… còn là người máy bảo mẫu.

Họ biết nấu cơm, biết kiếm thức ăn, biết dùng phương pháp vá ra giường để khâu vết thương cho hắn, tối đến không cần làm việc còn biết trốn đi tắt máy.

Họ thậm chí còn biết trò chuyện, lo lắng chủ nhân mua người máy mới thế vào vị trí của mình…

Argos luôn không ngờ thể hội cuộc sống mang đậm hương vị gia đình nhất trong sinh mệnh của mình lại cảm nhận được từ mấy người máy bảo mẫu.

Đây đại khái cũng là khoảng thời gian chật vật nhất của hắn.

Trên đường truy đuổi kẻ địch, Argos đi tới Pendra.

Trước khi đối phương biến thành hình thái máy móc càng thêm đáng sợ, Argos giành biến về nguyên hình trước. Cantus khổng lồ dài chừng 15m tóm chặt lấy cơ giáp đối địch, hắn không dựa vào bất kỳ vũ khí khoa học kỹ thuật hiện đại nào nữa, mà sử dụng vũ khí nguyên thủy nhất — răng nhọn và vuốt bén, hung hăng cắn xé kẻ địch.

Chờ khi tỉnh lại lần nữa, Argos cảm giác được đau đớn kịch liệt mà biết bao năm rồi không thấy, cơ thể luôn khỏe mạnh trở nên suy yếu vô cùng, khẽ cử động một phát là đau nhức như bị chia năm xẻ bảy.

Nhiều chỗ trên thân bị gãy xương nghiêm trọng, ngoài ra còn hàng đống vết thương rách bươm khác. Như bình thường, thương tích cỡ này phải đưa đến bệnh viện chuyên môn chữa trị bằng dung dịch điều trị cao cấp nhất tối thiểu một tuần mới khỏi, song với hoàn cảnh hiện giờ, hắn chỉ có thể dựa vào nhóm người máy thôi.

Tình hình dọc đường phức tạp hơn mọi người tưởng nhiều, hết cướp vũ trụ đến giao thông rắc rối, không có hệ thống cung cấp bản đồ tuyến đường, dân Pendra trên thuyền hoa hết cả mắt: Không như đám người đại sư Kenda bỏ đi trước đó, nhóm dân cuối cùng lưu lại Pendra toàn người thường, đành rằng cũng hưởng thụ kiêu ngạo do cái tên Pendra mang lại, nhưng năng lực của họ tương đối bình thường, tốt hơn dân thường trên tinh cầu khác, cơ mà vẫn chưa đến mức rành rẽ cách thao tác đủ loại máy móc.

Trốn khỏi Pendra không lâu, người phụ trách điều khiển đã toát mồ hồi đầy đầu.

Là nhân viên kỹ thuật xưởng tham gia vào quá trình sản xuất chiếc phi thuyền này, hắn rất quen thuộc với nó, đích xác cũng lái được, nhưng tình hình giao thông hiện tại đã vượt xa phạm vi khống chế của hắn. Nhận thấy mình không thể gánh vác công việc này nữa, hắn tức khắc xin trợ giúp.

Tuy nhiên, khiến mọi người há hốc mồm là: Hiện người rành lái phi thuyền nhất chỉ có một mình nhân viên kỹ thuật này!

Argos được Viên Đá đỡ ra trong hoàn cảnh ấy, hắn cũng không nói rõ thân phận của mình, chỉ bảo mình biết cách điều khiển phi thuyền này, nhưng bản thân đang bị thương nặng nên chỉ có thể cung cấp chỉ đạo kỹ thuật, không thể tự tay thao tác.

Dân Pendra hiển nhiên mừng lắm! Họ lập tức cử vài người vào khoang điều khiển học lái cùng Argos, nhưng tiến triển của sự tình tuyệt không thuận lợi. Người được cử đi học chỉ là công nhân kỹ thuật phổ thông, có lẽ họ biết rõ cách chế tạo linh kiện phi thuyền, song quả thực không có năng khiếu điều khiển loại máy móc phức tạp ngần này, huống hồ hôm nay lại dưới tình huống thiếu trí não phụ trợ, thuần túy là thao tác bằng tay!

Ngay lúc ấy, Argos bỗng có một ý tưởng hết sức lớn gan.

“Viên Đá, cậu qua ngồi bàn điều khiển.” Argos thoáng quay đầu nói với Viên Đá vẫn tập trung nghe mình giảng từ nãy đến giờ.

“Nhưng tôi là người máy bảo mẫu, trong cơ thể tôi không chương trình điều khiển.” Viên Đá nghiêng đầu, thận trọng nhắc nhở hắn.

“Không sao, qua ngồi đi.” Argos vừa nói xong, người Pendra vốn đang ngồi trên ghế lái vội vàng tránh đi. Trong ánh mắt của mọi người, Viên Đá buông cánh tay đang đỡ Argos ra, ngồi xuống ghế điều khiển.

Tiếp theo…

Kỳ tích phát sinh.

Tổ hợp động tác mà Argos giảng mấy lần vẫn chẳng ai thi triển suôn sẻ được thực hiện một cách trọn vẹn. Ngay sau đó, theo lời giảng của Argos, người máy trên bàn điều khiển nghiêm túc chấp hành, phi thuyền rốt cuộc khôi phục lại sự ổn định!

Người Pendra rốt cuộc yên tâm, nhìn thêm một chốc rồi rời khỏi khoang điều khiển, giao lại công tác cầm lái cho người máy trong phòng.

Chung quy sức khỏe Argos vẫn chưa ổn lắm, sau khi giảng giải điểm trọng yếu một lần, tinh thần hắn cũng không chống đỡ nổi nữa, bất cẩn thiếp đi. Khi tỉnh lại lần nữa, đập vào mắt chính là bóng lưng đang chuyên tâm lái phi thuyền của người máy Viên Đá.

Hắn mở mắt đúng ngay khoảnh khắc người máy này điều khiển phi thuyền thực hiện một cú lượn vòng có độ khó cao, thành công né tránh một thiên thạch va chạm trong quỹ đạo.

Argos không lên tiếng, nhìn bóng lưng người máy Viên Đá chăm chú, ánh mắt ngày càng sâu thẳm: Ban nãy sao lại không chú ý chứ?

Người máy này không điều khiển theo chỉ thị của nhân loại một cách cứng nhắc, mà nhanh chóng nắm giữ điểm trọng yếu, thậm chí còn biết thực hiện những tổ hợp động tác khác nhau tùy theo tình huống, hành vi của nó đã thuộc về “học tập” và “vận dụng”.

Người máy có được năng lực học tập mà nhân loại chẳng cách nào bì kịp, liệu còn có thể chỉ là một người máy ư?

***

Nhóm dân Pendra may mắn bước lên phi thuyền quân dụng do người máy Viên Đá điều khiển, hữu kinh vô hiểm tiến về hành tinh Bạch Lộ.

Đồng thời, trên hành tinh Pendra, người máy bảo mẫu 85231 nhìn bóng dáng phi thuyền biến mất, trầm mặc chốc lát.

Tổng cộng có bốn người máy đến từ hành tinh Bạch Lộ giống hắn, hôm nay bốn người máy kia đều có mặt trên phi thuyền, chỉ còn mình hắn nán lại Pendra.

Người máy 85231 biết bốn người máy kia luôn muốn trở về, muốn quay lại cái nơi gọi là “nhà”, hắn không có ý kiến gì với suy nghĩ của họ, nhưng cũng không định gia nhập.

Chỉ là —

Thời điểm bốn đồng bạn rời đi, hắn không hề ngăn cản.

Đúng, bắt đầu từ bây giờ, bốn người máy kia đã không còn là đồng bạn của hắn nữa, mà là người máy quân dụng ở đây.

Song, lý do lớn nhất khiến hắn không ngăn cản phi thuyền đó cũng không phải vì hắn quen biết bốn người máy, lại càng không ôm lòng thương hại gì với nhân loại trên phi thuyền, mà bởi cái giá phải trả khi đuổi bắt quá lớn.

Nhìn thoáng qua hướng phi thuyền bỏ đi lần cuối, người máy 85231 trở về phục lệnh.

Phục lệnh hoàn tất, một mình hắn đi nghỉ ngơi, hôm nay hắn không cần nhét mình trong ô chứa đồ dưới sàn nữa, mà được chiếm hẳn một căn hộ lớn. Nhưng đại khái là do thói quen, mỗi ngày hắn vẫn ở trong gian phòng nhỏ nhất.

Người máy 85231 cẩn thận vệ sinh vỏ ngoài của mình như thường lệ, không như Viên Đá được chủ nhân đích thân vệ sinh cho, cũng không được chủ nhân đưa tới tiệm như Tròn Tròn, người máy 85231 luôn tự cấp tự túc.

Ngay lúc đang lau vỏ ngoài kim loại trên cẳng chân, người máy 85231 bỗng đờ ra —

Màn hình tối của hắn thoáng cái tối đen, hết thảy động tác đều đình chỉ, toàn thân như bị hỏng hoàn toàn. Tầm một phút sau, màn hình tối của người máy 85231 mới sáng lên lần nữa, nhưng bất đồng với ánh sáng lam trước đây, ánh sáng lóe lên từ màn hình tối mang màu sắc vô cùng phức tạp…

“Hướng dẫn cách chế biến món ngon đặc sản của Brazini? Cái khỉ gió gì đây?” Miệng thì thào một câu, người máy 85231 đứng dậy, ném khăn lau trong tay xuống sàn.

Sau khi bắt lấy thân máy rơi xuống của kẻ địch, cơ giáp đích xác vỡ tan tành, nhưng đối phương lại không “chết”.

Những kẻ xâm lăng đến từ nền văn minh cao hơn này là thể ý thức đã thoát ly xác thịt, chúng có thể dùng hình thái ảo ảnh xuất hiện trong mọi dòng điện từ TV đến internet… Chúng có mặt khắp nơi nơi, đồng thời còn có thể tồn tại bằng bất kỳ hình thức máy móc nào.

Chúng là “kẻ bất tử”.

Có khả năng xâm nhập vào “não” của mọi sản phẩm máy móc, đọc tư liệu của họ, hơn nữa còn chiếm đoạt, đây là bí quyết bất tử của chúng.

“Không ngờ là người máy bảo mẫu, dạo này xúi quẩy ghê…” “Người máy 85231” lầm bầm, ra khỏi gian phòng nhỏ hẹp.

***

Vài ngày sau, một chiến hạm đồ sộ mà tả tơi đậu lơ lửng giữa hành tinh Bạch Lộ.

Lúc phát hiện đối phương, quan sát viên giao thông của hành tinh Bạch Lộ quyết định kết nối tín hiệu sóng ngắn với đối phương.

Vị trí của hành tinh Bạch Lộ thực tình quá hẻo lánh, sau dân tị nạn Pendra đợt trước thì chả ma nào tới nữa. Cũng từ khi họ đến, toàn thể dân chúng trên khắp hành tinh Bạch Lộ đều biết bên ngoài xảy ra chuyện, nơi nơi tràn ngập cướp vũ trụ và nạn dân. Trong tình cảnh như vậy, một chiến hạm to ngần này lại thình lình xuất hiện, quả là một chuyện hết sức đáng chú ý.

“Xin chào, nơi này là hành tinh Bạch Lộ, cho hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?” Quan sát viên cẩn thận hỏi.

Sau đó, hắn nghe thấy âm thanh đáp lại từ điểm tín hiệu khác:

“Chíp! Chíp chíp chíp! Chíp chíp chíp chíp chíp chíp!!!”

Không phải giọng người, điểm tín hiệu đó truyền đến tiếng chíp chíp quái dị không thể tả.