Không Gian

Chương 37: Dũng đấu Kiếm Thánh




“Hừ ~~” Sau một tiếng hừ lạnh thản nhiên, một hắc y Kiếm Thánh xuất hiện trước mặt mọi người, mục tiêu của gã chỉ thẳng tiểu hoàng kim long.

Vốn dĩ gã nghĩ rằng để gã đến chấp hành loại nhiệm vụ này, căn bản là không cần thiết. Ai biết nửa đường đột nhiên nhảy ra một con hoàng kim cự long, hơn nữa người vốn bị nói là ma khí phế vật cũng không phải đơn giản như vậy.

Hiệu tại bọn họ đã cùng tiểu long kết thù, biện pháp duy nhất chỉ có thể là giết người diệt khẩu. Không thể để người Long tộc biết, việc đầu tiên gã muốn làm chính là thu thập con rồng nhỏ này, để tránh lưu lại mối họa. Gã nhanh chóng di chuyển, vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau tiểu hoàng kim long.

Nhìn thấy hắc y nhân xuất hiện, tên đầu lĩnh rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra. Người này thực lực cao cường, vốn là không phải bọn họ có thể mời được, hắn còn có chút lo lắng người nọ có thể thật sự ra tay hay không.

Bởi vì vừa triển thần uy, lại thấy không có ai có thể thương tổn mình, Aylmer có chút kiêu ngạo tự đắc không hề phòng bị. Sau lưng nó đột nhiên đánh tới một đạo kiếm khí, đánh bay nó ra ngoài, hung hăng ném xuống đất. Nó rơi trên mặt đất, lại trượt ra sau mấy mét mới dừng lại.

“Rống ~~” Aylmer kêu thảm thiết một tiếng, cảm thấy lần này bị đánh đau cực. Nó vẫy cánh, nghiêng ngả lảo đảo bay lên, dùng một đôi mắt đỏ bừng nhìn quét qua tên khốn kiếp đã tập kích nó.

Hiển nhiên kinh nghiệm chiến đấu của hắc y nhân vô cùng phong phú, không cho nó một chút cơ hội phản ứng, chỉ thấy mũi chân gã dùng lực, cả người giống như tên rời cung xông ra ngoài. Nháy mắt xuất hiện ở phía sau tiểu long, đem đấu khí rót vào trên đùi, hung hăng một cước đem nó đá xuống mặt đất.

Tiểu long nhất thời nhanh chóng rơi xuống, khiến mặt đất lún xuống một cái hố to, rơi đến choáng váng.

Quản gia Burney đứng ở trên tường thành, lúc này lòng nóng như lửa đốt. Beryl chậm chạp chưa tới, hỏa long cùng long kỵ sĩ lại không liên hệ được. Hơn nữa hộ vệ triệu tập từ trên đảo nhất thời cũng chưa tới kịp.

Israel vẫn chú ý tình huống bên này, nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Aylmer, hắn phẫn nộ rồi. Đứa nhỏ nhà mình thế mà lại bị người ta khi dễ, nhất định hắn sẽ không bỏ qua người này. Động tác trên tay hắn nhanh hơn, không để ý nguy hiểm xung quanh, nhanh chóng giải quyết những người bên cạnh, sau đó tới gần tiểu long.

Ngay khi hắc y nhân chuẩn bị lại cho tiểu long ở bên trong hố còn chưa đứng lên một kích, một tiếng xé gió khiến gã theo trực giác vung kiếm chắn lại.

‘Loảng xoảng –’ một tiếng, hai thanh vũ khí giao nhau, chủy thủ của Israel phá vỡ đấu khí của hắc y Kiếm Thánh trực tiếp va chạm trên đại kiếm của gã ta. Nháy mắt kia đem đại kiếm nhìn như không gì không phá nổi chém ra một chỗ hổng, trên thân kiếm xuất hiện vết rạn.

Lúc này Israel cũng không tốt, hắn bị đấu khí trên đại kiếm chấn đến phải rút lui vài bước. Hắn chỉ cảm thấy toàn bộ cánh tay đều đã tê rần, gần như mất đi tri giác.

Hắc y Kiếm Thánh nhìn nhìn vết rách trên đại kiếm, âm thầm kinh hãi, sau đó dùng ánh mắt tham lam nhìn chủy thủ trên tay Israel.

Thấy đối phương ngăn trở một chiêu của gã, bộ dạng một chút cũng không có việc gì, kỳ quái là gã không cảm nhận được một tia dao động của ma pháp hay đấu khí trên người tiểu quý tộc kia. Đối phương cổ quái khiến gã trong khoảng thời gian ngắn không dám vọng động, chỉ thật cẩn thận nhìn chăm chú vào đối phương.

Tiểu long cong cái đuôi, xoa tiểu pp thực chướng tai gai mắt từ đáy hố bò lên, vẫy vẫy cái đầu choáng váng, nhìn đến hai người ở phía đối diện, phịch đi đến bên người Israel.

“Ca ca, ngươi không sao chứ?” Nhìn Israel một thân vết máu, mắt Aylmer có chút ướt át, nó lại gây họa rồi? Không biết ca ca có bị thương hay không.

“Không có việc gì, ngươi đi giúp bọn Kevin đi.” Israel nói, nhưng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắc y Kiếm Thánh. Hắn biết thực lực của đối phương cao hơn không ít so với hắn, cho dù hắn có ưu thế vũ khí cùng hộ giáp, cũng chỉ có 30% xác suất bảo mệnh.

“Ca ca, ta giúp ngươi.” Đứa nhỏ hăng hái muốn cùng ca ca sóng vai chiến đấu.

“Nhanh đi, đừng làm cho ta phân tâm.” Hắn vừa mới dứt lời, chỉ thấy Kiếm Thánh đối diện đã biến mất trong tầm mắt của hắn. Hắn ngưng thần tĩnh khí, chú ý biến hóa bốn phía. Aylmer thấy thế ngoan ngoãn đi giúp bọn Kevin giải vây, ở đó chỉ còn lại một mình Israel, còn có hắc y nhân tạm thời không biết tung tích.

Mà những người khác từ lúc Kiếm Thánh công kích tiểu long liền chủ động rời đi đến một khoảng cách nhất định, lấy kiêu ngạo của Kiếm Thánh, tuyệt đối không có khả năng để cho bọn chúng nhúng tay vào trận đấu của hắn, bọn chúng không muốn chết trong tay người mình đâu.

Đột nhiên Israel cảm nhận được dòng khí ở phía sau hơi hơi thay đổi, thân thể phản ứng theo bản năng nhanh chóng xoay người ngăn trở đối phương tập kích. Cho dù hắn đã vận chuyển linh lực ngăn cản, nhưng vẫn bị đối phương đẩy lui về phía sau mấy mét.

Ngực hắn một trận nghẹn đau, cổ họng tanh ngọt, trong miệng tràn ngập một cỗ mùi máu tươi. Hắn biết mình bị nội thương, nhưng lúc này hắn không thể yếu thế một chút nào, không thì đối phương nhất định sẽ không hề cố kỵ tiến công.

Đại kiếm của hắc y Kiếm Thánh bởi vì một kích này, bị cắt thành hai đoạn, trở thành phế phẩm. Vừa rồi gã dùng bảy thành thực lực, đối phương lại một chút việc cũng không có, khiến gã càng thêm thật cẩn thận.

Bởi vì Israel đột nhiên không quan tâm mạnh mẽ bứt ra, khiến Kevin cùng nhóm hộ vệ gặp áp lực. Tuy rằng Israel cùng Aylmer đã thanh lí một bộ phận rất lớn đạo tặc. Nhưng bất đắc dĩ đối phương nhân số nhiều, rất khó tiêu hao. Những người còn lại khiến cho bọn Kevin rơi vào khốn cục. Tiểu long đột nhiên gia nhập, giảm bớt áp lực cho bọn họ.

“Nơi này chỉ còn hai người chúng ta, để ta hảo hảo lĩnh giáo thực lực của ngươi đi.” Israel thấy tiểu long rời đi, ra vẻ thoải mái nói.

Kiếm Thánh khinh miệt cười.“Cho dù không có vũ khí, ta vẫn như cũ có thể bóp chết ngươi giống như bóp chết một con kiến.”

“Ngươi có thể thử xem.” Mặt Israel không hiện ra vẻ gì, nhưng trong lòng lại rất khẩn trương. Thực lực của hắn và đối phương cách xa cực lớn, không cẩn thận chính là trí mạng. Đây còn không phải điển mấu chốt nhất, nếu hắn thật sự thất thủ, người trong thành cùng với đứa nhỏ nhà hắn đều gặp tai ương. Cho nên mặc kệ nói như thế nào, hắn đều phải tiếp tục chống đỡ.

Hai bên thử thăm dò, lại đánh nhau vài hiệp. Chiêu thức của Kiếm Thánh đơn giản trực tiếp, nhưng thắng ở thực lực tuyệt đối. Israel cho dù né tránh cũng sẽ bị đấu khí làm cho bị thương.

Hắc y Kiếm Thánh cũng hiểu được đại khái thực lực của Israel, lộ ra tươi cười đắc ý. Thiếu chút nữa gã đã bị tiểu quý tộc này lừa gạt, hắn căn bản không có thực lực gì, chỉ là dựa vào một ít đạo cụ kỳ diệu cùng thân thủ khéo léo mới có thể cùng gã giằng co nửa ngày.

Hắc y Kiếm Thánh tự cho là tất thắng, triển khai một kích cuối cùng. Lúc này đây gã trực tiếp ngay mặt nghênh địch, thanh đại kiếm chỉ còn một nửa, tỏa ánh sáng xanh hướng Israel đâm tới.

Israel xem đúng thời cơ chuyển thân mình một cái, né qua công kích của gã ta, sau đó lộn ngược ra sau, lúc bay lên đồng thời chủy thủ xẹt qua cổ họng đối phương.

Hắc y Kiếm Thánh một kích chưa trúng, đoạn kiếm thay đổi lộ tuyến công kích, dự định lúc Israel bay lên thì chém rớt đầu hắn. Thế nhưng lúc này yết hầu gã đã bị chủy thủ cắt vỡ, máu phun tung toé, trước khi chết gã tập trung lực lượng còn sót lại của mình, ném thanh kiếm ra ngoài, đoạn kiếm đâm thẳng vào ngực Israel.

Israel không thể tránh né đúng lúc, cứng rắn đỡ lấy. Hắn lảo đảo lui vài bước, té trên mặt đất, trong miệng không ngừng tràn ra máu tươi. Tuy rằng hộ giáp ngăn cản không ít thương tổn giúp hắn, nhưng chỉ là khiến hắn không đến mức lập tức bị mất mạng mà thôi.

Tên đầu lĩnh thấy thế, kéo cung muốn bồi thêm một tên, khiến tiểu quý tộc kia triệt để trở về ôm ấp của Chủ Thần. Sau đó bọn chúng có thể lui lại, về phần con rồng kia, hiện tại cũng không để ý được nhiều như vậy, bảo mệnh là quan trọng nhất.

“Thiếu gia, cẩn thận.” Quản gia Burney ở trên tường thành nhìn thấy rõ ràng. Lúc này thiếu gia thoạt nhìn thương thế nghiêm trọng, căn bản không có năng lực tránh đi mũi tên kia.

Mà những người khác cũng không kịp ngăn cản, trong lòng quản gia Burney không ngừng cầu nguyện Chủ Thần, mong Chủ Thần phù hộ kỳ tích xuất hiện, khiến thiếu gia nhà ông bình an trở về.

“Rống ~~” Tiểu Long cũng thấy được một màn này, một ngụm long tức phun ra muốn nhanh chóng làm hỏng mũi tên đang lao tới. Thế nhưng bối rối làm mất đi chính xác, vẫn không được như nguyện.

Ngay lúc tất cả mọi người sắp tuyệt vọng, trên bầu trời truyền đến từng đợt tiếng rống to, ba cự long xuất hiện trong không trung. Mũi tên sắp sửa bắn vào Israel nháy mắt hóa thành tro tàn. Tiếp đó mặt đất xuất hiện một tầng băng sương, trực tiếp vòng qua người của gia tộc Salomon đem tất cả chân của đám đạo tặc đều đông lại.

“Đứa nhỏ đáng thương của ta, thật xin lỗi chúng ta đã tới chậm.” Trưởng lão tộc hoàng kim cự long, cũng chính là đại trưởng lão Long tộc vẻ mặt đầy xin lỗi nhìn Aylmer có chút chật vật. Thật không dám tưởng tượng, để một tiểu long mới sinh chỉ biết bản năng cơ bản đối mặt với nhiều nhân loại hung tàn như vậy, là một chuyện nguy hiểm cỡ nào.

“Ta không sao, nhưng mà ca ca ta ~~ oa ~~” Tiểu long nhìn thấy đại trưởng lão, từ đáy lòng cảm thấy thân thiết, nghĩ đến ca ca sinh tử không rõ, nó biến thành hình người thương tâm sợ hãi khóc lên.

“Bé con, không có việc gì.” Đại trưởng lão biến thành một vị mĩ nam tóc vàng ôn nhu, thành thục, ôm lấy đứa nhỏ đi về phía Israel.

Hỏa long trưởng lão cùng băng sương cự long trưởng lão đang xem xét thương thế của hắn. Trước đó bọn họ cũng đã có một chút hiểu biết đối với hai huynh đệ này.

“Bé con, không có việc gì. Hắn chỉ là thương thế tương đối nghiêm trọng, không có nguy hiểm đến tính mạng.” Băng long trưởng lão làm một thuật trị liệu thủy hệ cho Israel, tạm thời ổn định thương thế của hắn. Sau đó ôm lấy hắn, đi vào thành.

“Ca ca, thật sự không có việc gì sao?” Vẻ mặt Aylmer đầy lo lắng truy vấn, trên mặt còn đeo nước mắt, thoạt nhìn đáng thương hề hề. Đại trưởng lão ôm nó đi theo sau băng long trưởng lão, hỏa long trưởng lão theo ở phía sau, không ngừng đánh giá Aylmer.

Nếu không phải vừa rồi bọn họ thấy được nguyên hình của tiểu long, thật đúng là khó phân biệt ra nó là ấu tể hoàng kim cự long. Bọn họ đối với những nhân loại kia một chút cũng không thèm để ý, hoàn toàn đem bọn họ trở thành không khí.

“Thiếu gia, tiểu thiếu gia, các ngươi không có việc gì chứ.” Quản gia Burney vừa rồi không nhịn được từ trong thành đi ra một bên chạy, một bên hô.

Kevin cùng một đám hộ vệ cũng phục hồi tinh thần, bắt đầu quét tước chiến trường, cứu trị người bị thương. Kevin đuổi theo vài vị cự long, cậu lo lắng thương thế của thiếu gia. Quản gia Burney chạy đến trước mặt cũng chỉ có thể ngóng trông từ xa xa, không dám tới gần vài vị Long tộc người sống chớ gần.

Mà đám đạo tặc bị đông lạnh, lúc này đã bị dọa chết khiếp. Bọn họ khi dễ ấu tể Long tộc, lúc này gia trưởng người ta đến đây, lấy trình độ bao che khuyết điểm của Long tộc, mạng sống của bọn họ còn có cơ hội sao?