Không Hề Phòng Bị

Chương 3: Hoàng tử PK tài tử chi trinh tiết công thủ chiến




Kỷ Tử Mân khôi phục cảm xúc trước, cầm đũa cùng bát súp nói với Ngôn Hành:

- Nhanh ăn đi, lát nữa còn phải xem phim.

- … Tử Mân, tôi nghĩ cậu đã hiểu lầm.

Lần đầu tiên nghe Ngôn Hành gọi tên mình, lỗ tai Kỷ Tử Mân hơi nóng lên. Cậu dùng đũa quấy canh nóng, vừa ăn canh vừa đợi đối phương nói tiếp.

Ngôn Hành mở nắp nồi súp, cầm thìa súp lên.

- Học muội với Alice nói chia tay là vì tôi không nghiêm túc hẹn hò với họ. Chỉ có học tỷ, tôi rất xem trọng chị ấy, nhưng chỉ kéo dài được ba năm.

Ngụ ý, từ đầu tới cuối Ngôn Hành chỉ yêu một cô gái, chính là học tỷ mỹ nữ năm đó, hai người kia kỳ thật không phải nhân vật nữ chính. Cũng giống như Kỷ Tử Mân, đều đóng vai phụ.

- Tôi đây thì sao? Đã vô tâm tìm mùa xuân tiếp theo, cần gì phải cân nhắc lời nói của tôi? – Kỷ Tử Mân gắp tôm chiên chấm vào nước tương rồi cắn một cái, tiếng vỏ tôm vỡ giòn tan.

- Bởi vì cậu rất thú vị.

Đúng là tính cách không thích nói nhảm, trắng trợn làm người ta không phản bác được.

Kỷ Tử Mân không hề che giấu thưởng cho Ngôn Hành cái trợn mắt, căm giận coi tôm chiên như người nào đó mà cắn. Thú vị là thế nào, muốn coi cậu là khỉ mà đùa giỡn?

- Quả thực hành vi của cậu có chút tùy tiện, nhưng tính cách không tồi… Cậu là người dịu dàng. – Ngôn Hành uống nửa bát súp xong, vẫn chưa động món chính mà ăn bát trà chưng bên cạnh. –Còn nữa, cậu lớn lên rất dễ nhìn.

Kỷ Tử Mân cúi đầu và cơm, món chính khoai lang cùng cà trong đĩa lập tức được giải quyết, y như quỷ đói đầu thai. Chỉ có cậu mới biết trái tim mình đập nhanh bao nhiêu, mặt đỏ thế nào… Trong lòng Kỷ Tử Mân ra sức chửi bới thằng cha đang tao nhã dùng cơm ngồi đối diện: cái tên giả mặt than thật muộn tao giả thân sĩ thật tiểu nhân đáng ghét này, lời từ miệng luật sư nói ra đều không đáng tin!

◇◆

Một rưỡi phim bắt đầu chiếu, ngày hôm qua lúc hai người thảo luận nên xem phim gì, tình cờ hai người lại có hứng thú với một bộ phim mới, là phim tình cảm kinh dị.

Ngôn Hành xếp hàng mua vé xem phim, Kỷ Tử Mân hỏi hắn muốn mua bắp rang hoặc đồ uống không. Tuy hai người vừa ăn no, nhưng xem phim thường vô thức muốn ăn uống.

- Không được, tôi không thích đồ ngọt. – Ngôn Hành từ chối.

Không thích đồ ngọt? Vậy ở quán cà phê chuyên gọi Caramel Macchiato uống là chuyện gì?

Cuối cùng Kỷ Tử Mân không mua gì, bọn họ hai tay trống trơn vào phòng chiếu phim.

Bởi vì mua vé muộn, ngày nghỉ lại nhiều người, chỗ ngồi của họ là ghế ba người bên cạnh, đếm ngược hàng thứ hai từ trong ra. Chỗ tốt là ra vào thuận tiện, cũng không bị người khác ngăn cản.

Phim chiếu hai giờ, mở đầu ngay trong không khí thần bí kinh hãi, nhân vật chính là một nữ giáo viên, phải đến một trường học ở nơi hẻo lánh nhậm chức. Nội dung bắt đầu phát triển, tiết tấu có hơi chậm, bởi bất kể phim thể loại gì đều thích khai thác sâu yếu tố tình yêu, căng thẳng còn phải xứng ngọt ngào.

Chuyện kỳ lạ không ngừng xảy ra xung quanh nữ giáo viên, thậm chí bắt đầu uy hiếp tính mạng của cô, ở nơi sinh hoạt lạ lẫm người duy nhất cô có thể cầu cứu là nam giáo viên cùng trường, cũng là đối tượng mập mờ của cô. Rõ ràng đang bị vây trong nguy hiểm, nhưng cô nam quả nữ sống chung một phòng rất dễ thiên lôi va vào địa hỏa, một phát xong còn quên thu dọn.

Phòng chiếu phim quanh quẩn tiếng rên rỉ cùng thở dốc trong phim, nữ nhân vật chính còn chơi tư thế cưỡi, hoàn toàn không nhìn ra là một giáo viên. Thậm chí diễn xuất lộ hàng, nội dung bộ phim dường như đi lệch hướng.

Kỷ Tử Mân cảm thấy phim không thú vị liền nghiêng đầu nhìn lén Ngôn Hành bên cạnh, đối phương ngược lại xem rất chăm chú. Không rõ băng sơn lúc xem phim heo có phải cũng tỉnh táo như vậy không, lại còn chăm chú như đang tiến hành ‘nghiên cứu tư thế cơ thể khi làm tình của phương tây’, Kỷ Tử Mân gào thét trong lòng.

Mượn ánh sáng từ bộ phim, Kỷ Tử Mân bắt đầu đánh giá Ngôn Hành. Mày rậm mắt to, sống mũi thẳng tắp, môi không dày nhưng đường nét hoàn mỹ, người này ngay cả sườn mặt cũng đẹp hơn người khác, xem ra gen gia đình cực kỳ tốt đẹp.

Ngôn Hành hôm nay mặc áo sơmi trắng thêm áo khoác da, có lẽ là nhiệt độ cơ thể cao trời sinh sợ nóng, áo khoác đã cởi đặt trên đùi từ lâu. Cánh tay gác trên tay cầm lộ ra cơ bắp rắn chắc làm thừa số nghệ thuật nhiệt tình yêu cái đẹp của Kỷ Tử Mân rục rịch.

Cậu thuần túy chỉ là nhàm chán, cũng không phải lòng ngứa ngáy khó nhịn. Tay Kỷ Tử Mân lặng lẽ xoa thân thể Ngôn Hành, nhưng mới vừa đụng vào tay cậu đã bị nắm lấy.

Ngôn Hành nghiêng đầu, thấp giọng hỏi:

- Làm sao vậy?

Kỷ Tử Mân tận dụng thời cơ, lập tức ngửa mặt lên ngậm lấy môi Ngôn Hành nhẹ nhàng mút vào. Thân thể Ngôn Hành cứng đờ, không lùi lại nhưng cũng không hưởng ứng, mặc cho Kỷ Tử Mân ‘chà đạp’ mình.

Đã không có phản kháng Kỷ Tử Mân lại càng lớn mật, lè lưỡi liếm dọc trên cánh môi mím chặt, ý đồ tìm kẽ hở chui vào làm một nụ hôn nồng nhiệt đúng chuẩn với hắn. Ngôn Hành tử thủ hàm răng, vài giây sau hắn nhẹ nhàng đẩy Kỷ Tử Mân đang dán vào người mình ra, ánh mắt sâu thẳm.

- Có cảm giác không? – Kỷ Tử Mân cười xấu xa.

Ngôn Hành không trả lời, quay đầu, lực chú ý lại quay về bộ phim, bỏ qua Kỷ Tử Mân bên cạnh.

Kỷ Tử Mân xị mặt lấy di động mở trang web Line, gửi một hình đầu bánh bao bốc hỏa cho Kiều Hải Tinh.

[xem ra không thể ăn, chẳng lẽ núi băng quá cứng?]

[chưa từng thấy cứng như vậy cương quyết như vậy, đâm cho tôi tan cả người]

[(Jenmuse phun máu mũi)]

[cao phú soái còn có công phu tốt, ông đúng là vận c*t chó, hi vọng PP khỏe mạnh]

[chính là con mẹ nó mạnh khỏe mới khó chịu! Tên này không phải đàn ông!]

[(đầu bánh bao chấn động)]

[tôi hiểu, ông muốn bị thao nhưng cậu ta không chịu thương, ông đụng núi băng thật rồi]

Bị Kiều Hải Tinh nói trúng tình trạng hiện tại Kỷ Tử Mân lườm Ngôn Hành bén ngót, tiếp tục nhắn lại.

[trạng thái trúng độc, HP không ngừng mất máu]

[vỗ vỗ, giúp ông dọn xác]

[Đệt]

Nhắn lại một chữ xong Kỷ Tử Mân tạm thời đóng điện thoại, quyết định xem nốt nửa tiếng phim còn lại. Tay cậu đặt trên túi, tay trái cầm điện thoai, tay phải trống không, bỗng một bàn tay vươn tay nắm lấy tay phải Kỷ Tử Mân, còn là mười ngón đan chặt.

Kỷ Tử Mân vốn muốn giật ra tỏ vẻ bất mãn, nhưng nghĩ lại hành động này với Ngôn Hành đã là tiến bộ rất lớn, liền để cho hắn cầm. Sự thật là người nào đó chỉ không quen nhìn Kỷ Tử Mân ngay lúc xem phim cũng dùng di động nói chuyện với ‘bạn tốt’, dứt khoát nắm chặt tay cậu không cho cậu tiếp tục sử dụng di động nữa.

Căn bản không biết nội dung phim phát triển đến đâu, trong đầu Kỷ Tử Mân đều là nghĩ làm thế nào khiến Ngôn Hành không kiềm chế được, có thể tập trung chú ý lên người mình.

Tay phải cậu khẽ giật bàn tay đang đan chặt, lần nữa nhoài sang dán môi lên lỗ tai Ngôn Hành nói:

- Làm thế nào giờ…

Hơi như u lan, Ngôn Hành nhíu mày hỏi lại một câu:

- Cậu làm sao vậy?

Kỷ Tử Mân vặn vẹo uốn éo thân thể, dùng âm lượng chỉ Ngôn Hành nghe thấy nói:

- Tôi, cương, rồi.

Thế này thì Ngôn Hành không ngồi yên được nữa, giật mạnh Kỷ Tử Mân dậy kéo thẳng đến WC trong rạp chiếu phim. Bởi vì phim vẫn đang chiếu, WC im lặng không có một ai, Ngôn Hành mở cánh cửa gian cuối cùng đẩy mạnh Kỷ Tử Mân vào. Mình cũng chen vào không gian nhỏ hẹp, đồng thời khóa trái cửa.

Bồn cầu là loại ngồi có nắp đậy, hai chàng trai cùng đứng trong không gian nhỏ tương đối chen chúc. Kỷ Tử Mân không đứng vững ngã ngồi xuống nắp bồn cầu, hai chân mở rộng.

Ngôn Hành vẻ mặt thất bại nhìn cậu, nói:

- Nói thật, rốt cuộc cậu muốn thế nào?

Kỷ Tử Mân chống hai tay ra sau, bả vai nhô lên, vẻ mặt vô tội.

- Chỉ là cảm thấy nên bù đắp cho hai tuần lãng phí thôi.

Ngôn Hành tựa vào cánh cửa, thở dài hỏi:

- Hai tuần, lúc cậu hẹn hò với người khác, tiến độ cũng nhanh như vậy?

- Tùy đối tượng mà định ra. – Kỷ Tử Mân thu lại tâm tình chơi đùa lúc trước, bình tĩnh trả lời. –Lời của cậu, tôi lo lắng nếu không làm chút gì đó thì từ lúc bắt đầu hẹn hò đến lúc chia tay có lẽ sẽ không hề tiến triển.

Ngôn Hành nghẹn lời, bỗng nhiên phát hiện hành động giữa hai người, giá trị quan cùng các phương diện khác đều có chênh lệch rất lớn.

- Thẳng thắn mà nói, tôi rất không quen như vậy.

Kỷ Tử Mân tỏ vẻ ‘tôi hiểu mà’ vỗ vỗ lồng ngực Ngôn Hành, an ủi:

- Không sao, sau này sẽ quen.

Ngôn Hành day day sống mũi nghiêm nghị nói:

- Dường như cậu có sở thích khiêu chiến vượt cấp, nhưng tôi thích tiến từ từ từng bước.

Nghe Ngôn Hành nói vậy, trong đầu Kỷ Tử Mân bỗng vang lên giai điệu một bài hát:

- Tôi muốn leo lên từng bước một.

Mẹ, người ta là ốc sên còn cậu là sâu lông, chân gấp n lần người ta lại còn đi từ từ từng bước một cái khỉ gì! Kỷ Tử Mân cực kỳ may mắn vì mình lăn lộn nhiều năm trên tình trường nên level không thấp, nếu không sớm muộn gì cũng bị cái tên mới thăng cấp từ tân thủ đến quen thủ này làm tức hộc máu, chết một trăm lần là một trăm lần!

Đối với loại người này Kỷ Tử Mân cũng có phương pháp đối phó của mình, chính là tấn công bất ngờ.

- Ngôn Hành, chúng ta hôn môi đi.

Quả nhiên, Ngôn Hành nghe thấy Kỷ Tử Mân nói vậy thì sửng sốt, không rõ vì sao câu chuyện lại phát triển như vậy.

- Nếu cậu quen tiến từng bước, tôi đây sẽ phối hợp cậu. – Kỷ Tử Mân đứng thẳng người, hai tay ôm cổ Ngôn Hành gần như treo trên người hắn, dáng vẻ lười biếng vẻ mặt quyến rũ. –Bây giờ tôi đang hỏi ý kiến bạn trai. Ngôn Hành, tôi muốn hôn môi với cậu, cậu đồng ý không?

Chiều cao hai người không chênh lệch mấy, Ngôn Hành nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia ở khoảng cách gần, ánh mắt bị lời nói của cậu dụ dỗ đến đôi môi hồng nhạt kia, bắt đầu do dự.

Kỷ Tử Mân thấy Ngôn Hành mãi không phản ứng, tinh nghịch vươn lưỡi liếm lên khóe miệng hắn một cái.

- … Cậu hình như rất biết hôn. – Ngôn Hành hỏi.

- Lợi hại hơn cậu chút xíu. – Kỷ Tử Mân rất biết khiêm tốn.

Lòng hiếu thắng của giống đực bị kích thích, Ngôn Hành vươn tay ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của Kỷ Tử Mân, tay trái giữ chặt cái đầu tóc vàng kia thấy kinh ngạc với xúc cảm mềm mại ấy, trầm giọng nói:

- Cậu chỉ kiêu ngạo được bây giờ thôi, năng lực học tập của tôi rất mạnh đấy.

Nhận thức chung đạt thành, Kỷ Tử Mân vượt trước chặn miệng Ngôn Hành. Lúc này khớp hàm mở rộng, đầu lưỡi cậu dễ dàng luồn vào lướt qua hàm trên của đối phương, cuối cùng quấn lấy đầu lưỡi ấm áp kia hút mạnh.

Ngôn Hành cũng không chịu thua kém, cánh tay siết chặt, chân chen vào giữa hai chân Kỷ Tử Mân nhẹ nhàng cọ đùi vào bộ vị mẫn cảm theo chủ nhân nói đã ‘cứng rắn’. Lần dò xét thử này khiến Kỷ Tử Mân kêu lên kháng nghị, cũng gián tiếp chứng minh câu nói kia thực ra chỉ nói cho có.

Hai người môi lưỡi quấn quýt, Kỷ Tử Mân nhắm mắt hưởng thụ, cánh tay bất giác siết chặt thêm chút nữa, tiếng nước miếng của nhau vang vọng trong nhà vệ sinh yên tĩnh, bầu không khí càng trở nên cám dỗ.

Kỹ thuật hôn của Ngôn Hành quả thật không tốt, nhưng như hắn đã nói năng lực học tập rất tốt. Kỷ Tử Mân làm thế nào với hắn, hắn sẽ dùng cách tương tự đáp lại, thậm chí còn suy một ra ba khiến Kỷ Tử Mân suýt nữa không chống đỡ được. Ngôn Hành nhanh chóng đạt được quyền khống chế, tiếp đó là so sức chịu đựng, hoàng tử thường xuyên cả ngày không ra khỏi cửa với tài tử giữ thói quen vận động tốt đẹp, ai thắng ai thua không cần nghĩ cũng biết.

Hơi thở Kỷ Tử Mân dùng hết, Ngôn Hành thấy vậy cũng không khó xử, lập tức tha cho môi cậu.

Kỷ Tử Mân vùi đầu vào hõm vai Ngôn Hành cảm thấy buồn rầu, không ngờ sau khi sâu lông học được kỹ năng, độ thành thạo tăng vọt nhiều phần trăm, trực tiếp thăng cấp.

Rốt cuộc ai mới thích khiêu chiến vượt cấp hả! Đáng ghét!

Nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài WC, Ngôn Hành vuốt ve lưng Kỷ Tử Mân nhắc nhở:

- Đi thôi, hình như hết phim rồi.

- Ừ… – Kỷ Tử Mân uể oải không nói nên lời.

Hiệp hai Hoàng tử vs Tài tử, hoàng tử nuốt hận chịu thua.

◇◆

Ăn cơm ăn ra chiến tranh lạnh, phim cũng không xem xong, tuy bọn cậu đã trải qua quá trình ướt át nóng bỏng, nhưng cuộc hẹn như vậy thật sự có thể tính là thành công ư? Kỷ Tử Mân cực kỳ hoài nghi.

Phim kết thúc cũng mới ba rưỡi gần bốn giờ, Kỷ Tử Mân đề nghị vào trung tâm thương mại dạo chơi, Ngôn Hành không ý kiến đi theo, hai người liền đi thang cuốn xuống dạo từng tầng.

Trung tâm thương mại đa số bán sản phẩm cho khách hàng nữ, mấy tầng liên tục không phải nữ trang thì là thời trang trẻ em, hai thằng con trai chỉ thuần túy cưỡi ngựa xem hoa. Ngôn Hành ăn mặc đơn giản chủ trương là thoải mái dễ chịu, trên người không có quá nhiều trang sức, chỉ nhìn là biết không phải một người chú tâm vào việc ăn mặc. Kỷ Tử Mân chú trọng dung nhan bên ngoài thật, nhưng có một người mẹ nổi tiếng trong ngành thời trang và một bạn thân một lòng muốn tiến quân vào giới thời trang, thứ cậu không thiết nhất chính là quần áo.

Đi dạo chưa đến nửa tiếng, nói chuyện cũng không được mấy câu, bọn cậu đã xuống đến khu thời trang cao cấp dưới tầng một.

Kỷ Tử Mân đang nhìn bảng hướng dẫn tìm thang máy xuống bãi đỗ xe thì bỗng bị Ngôn Hành kéo tay lôi đi.

- Sao thế…

Ngôn Hành hất cằm ra hiệu, nhìn chằm chằm một cửa hàng ở bên trái.

- Cậu xem, đó có phải hình của cậu không?

Nhìn theo hướng Ngôn Hành chỉ, Kỷ Tử Mân rõ ràng sững sờ, bước vội về phía cửa hàng đó.

Trong tủ kính trong suốt bày đủ loại giày, nam nữ đều có, còn có một số quần áo trang sức và túi xách, cửa gian hàng đặt không ít lẵng hoa, xem ra là cửa hàng mới khai trương không lâu. Tên cửa hàng là dãy chữ tiếng anh, nhưng phát âm lại không giống tiếng anh, Ngôn Hành có chút ấn tượng với nhãn hiệu này, hắn từng nhìn thấy trong trang web quảng cáo của tạp chí.

Kỷ Tử Mân đứng trước cửa hàng, hai mắt nhìn chằm chằm vào biển quảng cáo cỡ lớn treo trên tường, vẻ mặt có chút kích động và hoài niệm.

Ngôn Hành cẩn thận quan sát nam người mẫu trên quảng cáo một lúc mới nói:

- Không phải cậu, chỉ rất giống thôi.

- Vớ vẩn, sao không giống được, đây chính là bố tôi! – Vẻ mặt Kỷ Tử Mân kiêu ngạo, dường như người trên biển quảng cáo chính là mình. –Sao, bố tôi đẹp trai đi? Ngay cả đàn ông cũng sẽ không tránh khỏi yêu thích.

Nam người mẫu trên quảng cáo mặc áo sơmi màu lam nhạt, gile cùng quần âu màu trắng, kiểu tóc hơi xoăn, trên đầu đội mũ phớt màu vàng nhạt, miệng ngậm một điếu xì gà, lười biếng nằm trên ghế làm việc, hai chân vắt chéo gác trên bàn lộ ra một đoạn tất đen. Tuy mặt bị mũ che đi một phần, nhưng đường nét quả thực tương tự Kỷ Tử Mân đến tám phần, khác biệt lớn nhất ở ánh mắt cùng khí tràng, một người là quân vương cao quý, một người là hoàng tử thanh cao.

Nhìn từ kết cấu quảng cáo cùng hàng hóa buôn bán chủ yếu trong cửa hàng, trọng điểm hẳn là đôi giày da màu nâu đậm trên chân người mẫu. Rõ ràng là cửa hàng bán đồ nữ là chính, nhưng quảng cáo bắt mắt nhất lại là giày nam.

Ngôn Hành nhớ Kỷ Tử Mân từng nói cha cậu đã qua đời, hắn nhìn cậu rồi mới gật đầu.

- Quả thực rất đẹp trai, cẩn thận so sánh sẽ phát hiện cậu lớn lên tương đối thanh tú.

- Việc này cũng không cần cường điệu, cảm ơn. – Kỷ Tử Mân chẳng thèm trợn mắt với Ngôn Hành nữa, bình tĩnh coi thường những lời vô tình làm người ta tức chết kia.

Khóe miệng Ngôn Hành thấp thoáng ý cười, nhưng hắn không nói gì nữa vì hắn nhìn thấy có người trong cửa hàng đang đi về phía họ. Có lẽ nghĩ họ là khách nên ra tiếp đón.

Đáng tiếc Ngôn Hành đã đoán sai, đối phương mừng rỡ chào hỏi với Kỷ Tử Mân.

- Dì còn tưởng là mình hoa mắt nhìn thấy Leon, hóa ra là Tử Mân à!

- Đã lâu không gặp, dì Quan. – Kỷ Tử Mân nhìn thấy nhân viên bán hàng cũng rất kinh ngạc, ngay sau đó thân thiện đáp lại. –Không ngờ là dì phụ trách cửa hàng này!

Quan Mẫn Huyền thở dài thượt, cứ như nhét đầy bụng uất ức sớm muốn tìm người nhả nước đắng.

- Aizz, còn không phải do Diana bận quá, dì chỉ đành thay cô ấy về tổ chức lễ khai trương. Nên biết đã mấy tháng rồi dì chưa hẹn hò với đàn ông, da cũng khô quắt vào rồi…

Tuy được Kỷ Tử Mân gọi là dì, nhưng nhìn vẻ ngoài Quan Mẫn Huyền thực ra chưa tới bốn mươi tuổi, dáng vẻ đoan trang hào phóng cùng ăn mặc gọn gàng, phù hợp với hình tượng ‘nữ cường nhân’ trong miệng mọi người. Chị vừa tố khổ với Kỷ Tử Mân, cường điệu phụ nữ thiếu đàn ông thỏa mãn sẽ già rất nhanh, vừa liếc mắt đánh giá Ngôn Hành luôn im lặng nhưng lại dễ làm người khác chú ý, trong mắt đầy vẻ tán thưởng.

- Tử Mân, cậu bé đẹp trai này là bạn trai của con à? – Quan Mẫn Huyền không thèm thăm dò mà hỏi thẳng.

Vì sao nhảy qua bạn trực tiếp đoán bạn trai? Kỷ Tử Mân tán thưởng hỏa nhãn kim tinh của Quan Mẫn Huyền, thông minh không hỏi lại. Còn đáp án, nếu cậu dẫn theo là bạn gái, trước đây cậu sẽ không để ý nhiều như vậy mà thừa nhận không hề do dự, nhưng lần này đối tượng là Ngôn Hành, trong tình huống hai bên chưa quen thuộc, Kỷ Tử Mân không muốn giẫm phải địa lôi.

Cẩn thận liếc trộm người bên cạnh, Kỷ Tử Mân rất sợ nếu mình nhanh miệng công khai quan hệ của hai người sẽ làm Ngôn Hành có thói quen ‘tiến từ từ từng bước một’ xù lông.

Ngôn Hành lại không nghĩ nhiều như vậy, thấy Kỷ Tử Mân không trả lời liền chủ động vươn tay đáp lại Quan Mẫn Huyền, không phủ nhận thân phận bạn trai.

- Cô khỏe chứ, cháu là Ngôn Hành.

Quan Mẫn Huyền khách khí nắm tay Ngôn Hành, thuận tiền lấy từ trong túi danh thiếp đưa cho hắn.

- Tôi là tổng giám đại lý của gian hàng này, cũng là thư ký của mẹ Tử Mân, rất hân hạnh được biết cậu.

Bất ngờ biết được thân phận của mẹ Kỷ Tử Mân, Ngôn Hành cũng hiểu được vì sao trong cửa hàng lại để tấm quảng cáo kia ở vị trí bắt mắt nhất, trong đó có lẽ giấu không ít tư tâm.

Phát hiện ánh mắt Ngôn Hành nhìn vào biển quảng cáo trong shop, Quan Mẫn Huyền cười hiểu ra liền giải thích:

- Rất giống Tử Mân nhỉ? Những người làm việc với anh ấy gọi anh ấy là Leon, anh ấy là một người mẫu rất xuất sắc.

Ngôn Hành gật đầu, trong mắt có thêm sự tôn kính.

Quan Mẫn Huyền lại bổ sung một câu:

- Leon chiều con nổi danh đấy! Nếu anh ta biết con trai bị đàn ông bắt cóc, chắc chắn sẽ không tha cho cậu, ha ha.

- Dì Quan, sao dì lại nói với cậu ấy điều này… – Kỷ Tử Mân không ngăn được Quan Mẫn Huyền, nhưng cậu cảm thấy không cần để Ngôn Hành biết chuyện này.

Ánh mắt Quan Mẫn Huyền sắc bén qua lại giữa Kỷ Tử Mân và Ngôn Hành, dường như phát hiện ra manh mối gì đó, cuối cùng cười nói:

- Xin lỗi, xin lỗi, xem ra hai đứa không quen thân mấy, ha ha ha ha…

Dì Quan nhất định cố ý! Kỷ Tử Mân rất muốn phản bác, nhưng khổ nỗi chị lại nói đúng, cậu và Ngôn Hành quả thực ‘không quen thân mấy’, dù họ đã làm đến bước hai nhưng hiển nhiên tâm ý của hai người không thân mật như thân thể. Phải nói, cậu căn bản vẫn chưa suy nghĩ đến điều này.

Trong quan niệm của Kỷ Tử Mân, gặp gỡ đối tượng phù hợp thì có thể yêu đương, cảm giác không tệ có thể lên giường. Ngôn Hành rất hợp miệng cậu, dù có hơi chậm chạp nhưng không ảnh hướng đến việc phát triển tình ái của họ.

Chinh phục thân thể trước sau đó đi sâu vào tâm hồn, cũng là một hình thức yêu đương.

Nghĩ nhiều cũng vô dụng, từ đáy lòng Kỷ Tử Mân cảm thấy Ngôn Hành và mình không đứng cùng một khởi điểm. Quen thân? Muốn quen thân thế nào? Muốn trực tiếp gạo nấu thành cơm nhưng nồi điện không cho cậu dùng ấy!

Quan Mẫn Huyền phối hợp nói với Ngôn Hành:

- Tuy thằng nhóc Tử Mân này vẻ ngoài giống bố, nhưng tính tình lại khó tình giống mẹ nó mười phần đủ mười. Chiều nó thì được, nhưng nhất định không thể nghe theo nó mọi chuyện, nhờ cậu tha thứ nhiều một chút.

- Cháu hiểu được. – Ngôn Hành nghiêm túc ghi đề nghị của Quan Mẫn Huyền vào trong lòng, dáng vẻ thận trọng lại làm Kỷ Tử Mân bất mãn.

Hiểu cái quỷ ấy! Có mấy câu rốt cuộc cậu nghe hiểu cái gì!

Khóe miệng Kỷ Tử Mân co giật, không thể không kháng nghị:

- Dì, dì ở trước mặt con trai thủ trưởng nói xấu con trai bà ấy với việc riêng của bà ấy thế này có đúng không?

- Thủ trưởng ma quỷ n lần cướp đoạt cơ hội thải dương bổ âm tốt đẹp của dì, chỉ mắng trộm sau lưng đã quá là bình thường! – Quan Mẫn Huyền cảm thán thanh xuân một đi không trở lại, đúng là thời điểm cần đàn ông để thoải mái, cố tình có người bức chị cùng nhau sống cuộc sống không tình dục. –Mãi mới có cơ hội quay về gặp con trai, lại kiên quyết giao công việc cho dì, thật không hiểu nổi Diana nghĩ cái gì!



- Nói thật, cậu dẫn tôi về nhà có phải có mục đích gì không? – Đợi đến lúc mở cửa, Kỷ Tử Mân ra sức miết ngón tay theo đường cong cơ bắp xinh đẹp của Ngôn Hành, rất có ý quyến rũ.

Sau khi mở cửa Ngôn Hành quay người túm lấy bàn tay tinh nghịch của Kỷ Tử Mân, đẩy mạnh người vào phòng.

- Vấn đề này không bằng để ăn no xong sẽ từ từ thương lượng?

- Hừ, cậu xác định ăn no rồi cậu còn nuốt trôi? – Kỷ Tử Mân cười khiêu khích với Ngôn Hành, cầm dép đi trong nhà hắn đưa, thay dép xong đi trước vào phòng khách.

- Ngồi đi. – Ngôn Hành ném chìa khóa lên bàn, áo khoác da vắt lên lưng sô pha, thuận miệng nói một câu rồi vào bếp.

Kỷ Tử Mân cũng không khách sáo với Ngôn Hành, ngồi phịch cả người vào ghế sô pha mềm mại, bắt đầu đánh giá căn phòng diện tích không lớn lắm nhưng lại cảm giác rộng rãi bất ngờ.

Khu nhà Ngôn Hành thuê đối lập với nơi Kỷ Tử Mân ở, màu sắc bên ngoài tương đối tối tăm, cũng đã lâu năm, nhưng chất lượng được bảo trì rất tốt, không gian thoạt nhìn cũng rộng lớn, hoàn cảnh xung quanh cũng không quá ầm ĩ.

Căn phòng thuê ba năm đã có không khí của ‘nhà’, nhưng vì chỉ có một mình Ngôn Hành ở nên đồ đạc không nhiều, bầu không khí cũng hơi quạnh quẽ. Bố cục của căn nhà là hai phòng một sảnh, có phòng tắm và bếp, còn có một sân thượng. Với một sinh viên Ngôn Hành ở thế này đã rất thoải mái, rất chịu chi.

Rõ ràng đã có kinh nghiệm vào nhà người khác ngay ngày đầu tiên hẹn hò, nhưng vào nhà Ngôn Hành Kỷ Tử Mân lại thấy cả người lúng túng. Có lẽ vì Ngôn Hành là một người thoạt nhìn rất coi trọng không gian riêng tư, nếu chịu để người khác bước vào khu vực của mình, điều ấy chắc chắn là sự tín nhiệm.

Kỷ Tử Mân tự nhận không gánh vác nổi quan hệ tin cậy kiểu này, thầm hi vọng là mình suy nghĩ nhiều. Có khi Ngôn Hành là người trong nóng ngoài lạnh, rất hiếu khách, hoặc thuần túy là gà mẹ, không quen nhìn người khác không ăn tối. Lúc này trên mặt Kỷ Tử Mân lộ sự hưng phấn và mừng thầm, nhưng bản thân hoàn toàn không biết.

- Tôi có thể thăm xung quanh không? – Kỷ Tử Mân đứng ngoài cửa bếp hỏi dò.

- Có thể. – Ngôn Hành thoải mái đồng ý, không sợ cuộc sống riêng tư của mình bị nhìn trộm. –Buổi tối ăn mì Ý được không? Nấu thêm một nồi cháo ngô nữa?

- Ăn không chết người thì tôi không ý kiến.

Dù sao người đến quyền quyết định có ăn cơm hay không cũng bị mất thì ăn cái gì không cần tốn chất xám để suy nghĩ.

Trong phòng khách không trang trí gì, một tủ TV, một bàn trà lớn cùng ghế da, từ phòng khách có thể nhìn thấy hoạt động trong bếp. Hai phòng theo thứ tự là phòng sách cùng phòng ngủ, hai cửa đối nhau, chính giữa là phòng tắm, đi qua bếp là sân thượng để máy giặt, có thể đón được ánh mặt trời, tầm mắt cũng không tệ.

Đi dạo xong cả căn nhà, ấn tượng của Kỷ Tử Mân chính là nhà hoàn toàn thể hiện tính cách của chủ nhân: không thích nói nhiều. Trên tường ngoài quyển lịch cùng một bảng trắng để dán hóa đơn thì không còn trang trí gì khác. Căn nhà giữ được sự gọn gàng ngăn nắp, thứ lộn xộn duy nhất là phòng sách, chất đầy tài liệu cùng sách vở, nhưng nhìn qua cũng không đến nỗi nào, ít nhất có không gian di chuyển, tóm lại không tìm thấy đồ thừa.

Hai chữ hình dung: đơn giản.

- Đi dạo xong rồi à? – Ngôn Hành bưng hai đĩa mì Ý sốt thịt vào phòng khách thì thấy Kỷ Tử Mân đã lại ngồi trên ghế salon. Hắn không khách khí ra lệnh: -Bưng súp trong lò vi sóng ra, cẩn thận bị bỏng.

- À. – Nếu đã đến ăn chực thì Kỷ Tử Mân cũng không tiện để chủ nhà bận rộn một mình. Cậu nghe lời vào bếp, tìm được bao tay rồi bưng bát súp ngô trong lò đi ra phòng khách.

Tay nghề của Ngôn Hành bình thường, mọi ngày đa phần đều ăn ngoài. Sốt mì Ý là đồ có sẵn, đun nóng rưới lên mì là được rồi, mà súp ngô nhìn cũng biết là sản phẩm của Khang X, là loại tương đối ngọt. Ngôn Hành bỏ vào súp thêm mấy quả trứng trở thành canh trứng, còn đổ nửa lọ ngô hạt.

Kỷ Tử Mân lại chạy vào bếp lấy bát đũa, cầm hai cái thìa cùng dĩa ăn, còn có hai bát nhỏ để ăn súp. Ngôn Hành nhìn thoáng qua lại quay vào bếp lấy một đôi đũa.

- Cậu dùng đũa ăn mì Ý? – Kỷ Tử Mân cầm dĩa cuộn một nhúm mì, giật mình nhìn Ngôn Hành.

Ngôn Hành phớt lờ vẻ kinh ngạc của Kỷ Tử Mân, tuy mì Ý tương đối trơn nhưng hắn rất tin tưởng vào kỹ thuật dùng đũa của mình.

- Ở ngoài vẫn biết dùng nĩa, ở nhà không cần chú ý như vậy.

Kỷ Tử Mân không còn gì để nói, dù sao đó là vấn đề thói quen của một người, hôm nay xem như cậu đã có nhận thức hoàn toàn mới với Ngôn Hành. Buổi trưa lúc uống súp miso hắn dùng thìa uống từng ngụm, ăn mì Ý thì thích dùng đũa, lại thêm cách nói chuyện không thích dài dòng, có gì nói nấy…

Kỷ Tử Mân nghĩ, lấy mình là trung tâm chính là dùng để hình dung loại người như Ngôn Hành! Cậu ta từng nói mình là út mà, chả trách lại dưỡng thành tính cách như vậy, chắc chắn ở nhà rất được chiều. May mà người này vẫn có mặt chu đáo quan tâm, ít nhất biết cho bạn gái cũ mặt mũi.

Hai người tự giải quyết đĩa mì Ý, lại chia nhau uống hết một nồi súp ngô.

Kỷ Tử Mân ban đầu nói không đói không muốn ăn giờ vì ăn quá no mà nằm trên ghế bất động, Ngôn Hành dọn dẹp sơ qua mặt bàn, vào bếp rửa bát đũa trong bồn.

Kỷ Tử Mân lặng im nghe tiếng rửa bát của Ngôn Hành, mắt ngước lên nhìn chằm chằm trần nhà, chợt nhớ tới đối thoại của cậu và Ngôn Hành trước khi vào nhà, khẽ nheo mắt cười thâm ý.

- Ngôn Hành, không phải nói muốn thương lượng chút nữa nên làm chút chuyện gì à?

- Nghe cậu nói hình như không thể chờ được nữa. – Giọng Ngôn Hành thoáng chế nhạo, hắn đem bát đũa dính đầy bọt tráng dưới vòi nước.

Kỷ Tử Mân nhảy khỏi ghế salon, không cầm lòng hỏi:

- Nếu cậu không có ý này, rốt cuộc tại sao lại hẹn hò với tôi?

- Trong quan niệm của cậu, hai người hẹn hò thì nhất định phải thành lập quan hệ tình dục trước à? Chuyện này không phải nên xảy ra tự nhiên sao? – Ngôn Hành tắt vòi nước, cho bát đũa đã rửa xong vào kệ hong khô.

- Nhưng tôi không muốn thuận theo tự nhiên với cậu, tôi muốn tốc chiến tốc thắng. – Kỷ Tử Mân nói thẳng, dường như cậu chưa từng nghiêm túc với tình cảm này, càng không có ý định phát triển lâu dài với Ngôn Hành.

- À, cho nên cậu mới có thể luôn quấy rối tình dục tôi.

Ngôn Hành đặt bát đũa cùng nồi chảo vào máy sấy bát, thiết lập thời gian, lấy khăn lau khô tay xong mới trở lại phòng khách ngồi xuống bên cạnh Kỷ Tử Mân.

Vươn tay vén sợi tóc chỉa ra bên tai của Kỷ Tử Mân, Ngôn Hành vuốt sợi tóc vừa mềm vừa mượt còn hơi xoăn kia nói:

- Nguyên nhân hẹn hò với cậu tôi đã nói rồi, bởi vì cậu rất thú vị.

Kỷ Tử Mân nhịn xúc động muốn đạp Ngôn Hành một cái, khinh thường nói:

- Tôi thấy là cậu cảm thấy cãi nhau với tôi rất thú vị thì có!

- Không tốt à? Điều này chứng tỏ chúng ta có chuyện để nói.

… Hóa ra trong quan niệm của ông anh, cãi nhau cũng là một loại nói chuyện!

Kỷ Tử Mân chịu đủ những lời như trêu chọc thú cưng của Ngôn Hành rồi, cậu dùng sức đẩy cái tay đang nghịch trên đầu mình ra, đổi tư thế quỳ lên salon, nắm lấy quần áo Ngôn Hành tức giận nói:

- Hẹn hò là tôi mở miệng, cuộc hẹn là tôi nhắc trước, hôn cũng là tôi tự dâng lên, cậu đã từng chủ động làm gì chưa? Đừng nói như chỉ có tôi rất tùy tiện, thái độ của cậu với tôi thì nghiêm túc được bao nhiêu!