Không Hối Hận

Chương 7




Cơ thể đã phần nào hồi phục, cũng chậm trễ khá lâu rồi, cho nên quyết định sáng mai khởi hành về kinh.

Trong sân, mọi người quýnh quáng chuẩn bị.

Ngoài đường bỗng truyền đến tiếng chiêng trống rộn ràng.

Ta hỏi: “Lưu Nguyệt, chuyện gì vậy?”

Cung nữ xinh xắn lên tiếng trả lời: “Hôm nay là ngày xuất giá của nhi nữ nhà họ Đinh, giàu nhất thành này.”

“Ồ!” Kể từ khi nhập cung, ta đã lâu rồi chưa nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy. “Chúng ta ra cửa nhìn một chút!”

“Dạ?..... Nương nương, nhưng mà thân phận của người?”

“Không sao! Náo nhiệt như vậy, ai hơi sức đâu mà để ý! Hơn nữa, ta chỉ đứng trước cửa nhìn thôi!”

Ta đi ra cổng.

Một đám người đang khua chiêng đánh trống mở đường.

Vài cô hầu gái đi phía sau tung hoa.

Bà mối lắc mông ung dung theo bên kiệu.

Người người đều khoác áo hồng rực rỡ, tâm tình phấn khích hiện rõ trên mặt.

Ta dựa vào cánh cửa. Nhìn chiếc kiệu kết hoa trang hoàng lộng lẫy, tân nương nhất định là rất hạnh phúc, cả đời chỉ có một lần xuất giá, ước mong có thể gả cho người đàn ông tốt.

Màu đỏ ngập tràn trong mắt làm ta choáng váng, không muốn để hạnh phúc của người khác làm xáo động lòng mình, ta xoay người trở vô.

Đột nhiên nghe thấy tiếng cung nữ thốt đầy ngạc nhiên: “Người kia sao lại như thế, khi không đi phá hoại chuyện vui của người khác!”

Ta quay đầu lại.

Một gã thư sinh bị kiềm chặt tay chân, nhưng vẫn liều mạng lao về hướng kiệu hoa, la lớn: “Yến Vũ! Yến Vũ!”

Bà mối chỉ huy bọn người hầu: “Đưa hắn đi mau!”

Lúc này, mọi người nghe thấy ồn ào, chạy ra cửa ngó. Một tên thái giám hỏi: “Hắn bị gì thế?”

Ta thản nhiên đáp: “Chắc là một kẻ yêu thầm tiểu thư!”

Thêm một vài gia đinh đi đến, muốn giữ hắn lại. Nhưng không ngờ hắn lại y như một con hổ đói, nhất thời không thể nào ngăn cản, để hắn vọt đến bên cạnh chiếc kiệu. Tay vừa mới đưa qua, muốn vén lên màn kiệu, nhưng còn chưa chạm vào, bọn gia đinh liền phản ứng nhanh nhạy, vội vàng lôi hắn đi. Người nọ bị bắt lấy, miệng vẫn không ngừng gọi tên nữ tử mình thương.

Cung nữ bên cạnh lắc đầu cảm thán: “Đúng là si tình!” Thư sinh kia trong mắt chằng chịt tơ máu, thần sắc tiều tụy, vốn là hào hoa nho nhã, lại biến trở thành cái dạng tệ hại này đây.

Ta quay nhìn cỗ kiệu. Người nọ tuy rằng chưa vén được màn lên, nhưng gió thổi cũng làm tấm màn lắc lư một chút. Quả nhiên là mũ phượng lấp lánh, áo hồng rực rỡ. Làn gió nhẹ nhàng lay động chiếc khăn voan trên đầu.

Ta rùng mình nhìn lại, đứng thẳng người lên. Thấp thoáng dưới tà khăn là một gương mặt dễ nhìn, có thể xếp vào hàng mỹ nhân. Khiến cho ta để ý chính là, đôi môi anh đào nhỏ nhắn tựa hồ đang bị thứ gì đó lấp đầy, mà trên mặt cô gái cũng có cái gì đó lóe sáng. Xem ra, cô gái này chắc là đã bị người ta bắt trói lại.

Nếu như ta ra tay, nhất định có thể thành toàn cho bọn họ. Nhưng mà vì sao người ta có thể đến được với nhau trở thành thân bằng quyến thuộc, còn ta... thật không cam lòng. Nhưng…

Thư sinh mặt mày trắng bệch. Tân nương bị trói quặp tay. Đất trời phô diễn một màu đỏ rực. Đôi mắt của ta mơ hồ, phảng phất như thấy lại bản thân mình ngày đó núp sau tảng đá.

Ta quay đầu nhìn lại bóng lưng đang lúi cúi đằng sau. Mở miệng: “Tiểu Lục Tử, ngươi dẫn người đến ngăn cỗ kiệu đó lại!”

Tiểu Lục Tử ngây người, rụt rè hỏi: “Nương nương, người… người muốn ngăn lại kiệu hoa?”

Ta đảo mắt phượng: “Còn chưa đi!”

Hắn chưa hết ngạc nhiên, nhưng vẫn dẫn một toán Ngự Lâm Quân đuổi theo.

Binh lính toát ra hơi thở lành lạnh, thần thái cao ngạo, chặn đường kiệu hoa, không người nào dám hé răng kháng cự. Chỉ có vài tên gia đinh chạy nhanh về phủ báo tin.

Hai phương nhân mã cứ giằng co như vậy.

Ta không nói lời nào, quay vào đại sảnh, bắt đầu thưởng thức trà.

Chàng nhận được tin báo, tiến vào hỏi ta: “Rốt cuộc là sao vậy? Khi không ngăn lại kiệu hoa của người ta?” Trong thời gian này, chàng đối với ta tựa hồ rất tùy hứng. Ta tất nhiên không trách chàng không biết tôn ti, trái lại còn vô cùng vui sướng.

“Ta muốn nhìn tân nương tử có bộ dạng như thế nào!” Ta đáp lại thản nhiên.

Trên mặt chàng nổi đầy gân xanh, nhìn dáng vẻ ta ung dung tự tại, bình tĩnh lên tiếng: “Vi thần không tin.”

Ta chớp mắt nhìn chàng: “Dư Thống lĩnh thật sự hiểu ta như vậy?”

Chàng lấy tay day trán: “Nương nương, rốt cuộc là vì sao?”

Ta cười: “Tích công đức!”

Chàng sửng sốt. Nhìn thấy chút ẩn ý đau thương trong nụ cười của ta, bèn không nhiều lời: “Vi thần ra ngoài xem thử!”

Ta nhìn theo bóng hình chàng, cúi đầu nhìn xuống đôi tay, nhẹ giọng: “Nghe được câu nói này, ông trời quả thật đã quá tốt với ta rồi!”

Một lát sau, có người tiến vào bẩm báo. Mọi người đều đã có mặt đông đủ.

Ta chậm rãi bước ra ngoài. Chàng vừa thấy ta, đã nhanh chóng đến bên cạnh ta, xem ra chuyện lần trước chàng vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Tiếp đó là hai hàng người, chia thành hai nhóm riêng biệt.

Một bên, dẫn đầu bởi một người quần là áo lụa, mặt nhọn má hóp, trông qua không phải người đàng hoàng. Hắn đứng bên cạnh cỗ kiệu, cùng bà mối thầm thì to nhỏ, hiển nhiên là muốn biết chuyện gì xảy ra.

Một bên là một ông bác trung niên mập mạp phốp pháp, đằng sau là một nam tử mặc lễ phục đỏ rực, rất rõ ràng là tân lang đi đón dâu, chỉ có điều đúng dân đần độn, dốt nát, bộ dạng thì y như con dê cụ. Bọn họ thường ngày bệ vệ, kiêu ngạo, bây giờ thì thật hay, ủ rũ ỉu xìu, phía sau là dàn gia đinh mặt mũi bầm dập, chắc là mới tiếp nhận xong “giáo huấn”.

Ta cười thầm. Ngự Lâm Quân mắt cao hơn đầu, hiếm khi để ai vào trong mắt, bọn người này lại nói năng lỗ mãng tất nhiên quân sĩ chẳng nể tình. Đây vốn là dụng ý của ta, đánh phủ đầu họ trước.

Cung nữ đi trước mở đường, thái giám ở hai bên bồi giá. Ngự Lâm Quân quỳ xuống: “Nương nương thiên tuế!” Ngay sau đó, người người trên đường cũng sụp gối quỳ theo, hô vang: “Nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế!”

Ta uy phong rực rỡ bước ra giữa sân, tao nhã ngồi xuống chiếc đôn thái giám vừa mang tới. “Đứng lên hết đi!”

Lại một tràng rung trời: “Tạ nương nương!”

Ta quét mắt nhìn một lượt. Những người đó chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, tâm tư nơm nớp lo sợ, không dám hé răng.

Ta cất tiếng hỏi: “Người nào là phụ thân của tân nương?”

Tên mặt nhọn lon ton chạy đến: “Khởi bẩm, tiểu nhân chính là Đinh Khánh.”

“Là cha ruột sao?” Ta lại hỏi.

Hắn không biết sao ta lại hỏi như vậy, lắp bắp mở miệng: “Đúng ạ!”

“Có biết vì sao ta ngăn lại kiệu hoa không?” Giọng nhàn nhạt, không cao không thấp.

“Xin nương nương dạy bảo!”

Ta cười như hoa xuân: “Bổn cung hôm nay có tâm tình, muốn nhìn thấy tướng mạo xinh đẹp của tiểu thư!”

Hắn cả kinh, tròng mắt đảo lia lịa: “Việc này… không hợp với lễ giáo. Tân nương còn chưa bái đường đã mở khăn voan, chỉ sợ không phải điềm tốt! Kính mong nương nương khai ân!”

Ta cười càng thêm rạng rỡ: “Ngài đúng là người cha tốt, biết quan tâm đến nữ nhi!”

“Nương nương quá khen!”

“Được rồi, vậy thì không mở khăn nữa!” Nhìn bộ dáng như vừa trút được gánh nặng của hắn, ta tiếp lời: “Mời cô ấy xuống kiệu bái kiến bổn cung, bổn cung sẽ ban thưởng trọng hậu!”

Đinh Khánh sắc mặt càng thêm phần âm u: “Nương nương, việc này...”

“Việc này cũng không hợp với lễ giáo sao?” Ta nghiêm mặt. “Đừng nói là không có vấn đề, cho dù có vấn đề, có bổn cung ở đây, ngươi còn lo gì nữa?” Quay đầu nhìn hai cha con đàng trai: “Các ngươi có ý kiến gì không?”

Hai người kia vội vã khom người: “Tất cả xin nghe theo lời nương nương!” Có lời vàng của nương nương, ngày sau nhất định có lúc cậy nhờ. Bọn họ không biết vì sao ta cứ một mực bắt tân nương thi lễ, cũng không biết lý do thông gia lại tỏ vẻ miễn cưỡng như vậy, trong khi đối với bọn họ mà nói, đây là điều vinh hạnh vô cùng.

Ta ra hiệu cho thái giám đỡ đi xuống.

Đinh Khánh muốn ngăn cản, nhưng thấy một hàng Ngự Lâm Quân uy vũ trùng trùng, vẫn là khiếp nhược không dám, mắt dõi về hướng kiệu, khẩn trương không thôi.

Người dân trên đường im lặng không một tiếng động, một phần bị khí thế của ta trấn nhiếp, phần nữa là muốn xem thử chuyện gì sẽ phát sinh.

Thái giám ngày càng tiếp cận với nóc kiệu, mà chân Đinh Khánh lại càng lúc càng run.

Nhấc lên màn kiệu, ai nấy đều không khỏi hít sâu một hơi.

Tân nương bị trói chặt lại.

Ta giả bộ kỳ quái hỏi ra tiếng: “Đây là tập tục của các ngươi à?”

Toàn trường dân chúng im phăng phắc. Hai cha con tân lang cũng ngạc nhiên ngây người.

Cung nữ bên cạnh mở miệng trách mắng: “Nương nương hỏi, còn không mau trả lời!”

Đinh Khánh run lập cập: “...Kỳ thật là tiểu nhân có nỗi khổ!”

“À!” Ta nhíu mày, tỏ vẻ rất hứng thú nghe hắn trình bày. Thoảng qua trong mắt ta là hình ảnh chàng đang cau mày.

“Hôn nhân vốn dĩ nên tuân theo lời cha mẹ, nhưng mà Vũ Nhi bất hiếu, ngang nhiên muốn đào hôn, vì thế tiểu nhân mới bất đắc dĩ...”

Ta tỏ vẻ tán đồng: “Nói thế cũng đúng! Tuy nhiên, bổn cung muốn nghe chính miệng tân nương nói!” Không chờ hắn lên tiếng, liền sai người mở khăn voan lên.

Trong dân chúng lại truyền đến tiếng xôn xao. Miệng của tân nương cũng bị bịt lại, hơn nữa trên mặt nước mắt đầm đề, dung nhan ảm đạm.

Ta không ngừng thở dài: “Thật là khiến người ta thương cảm mà!”

“Nương nương…” Đinh Khánh hấp tấp muốn nói, ta bèn xua tay ngăn cản, đồng thời ra hiệu cho cung nữ bỏ đi trói buộc trên người cô gái.

Tân nương vừa được phóng thích, liền lao ngay đến bên chân Đinh Khánh quỳ xuống: “Cha, nữ nhi cầu xin cha, thành toàn cho nữ nhi với Thành Húc đi!”

Thì ra thư sinh kia tên là Thành Húc! Ta hỏi giọng nhẹ nhàng: “Cô tên là Yến Vũ phải không?”

Cô gái vẫn mải miết khóc, Đinh Khánh bèn đá người nàng: “Còn không mau trả lời nương nương!”

“Nương nương?” Cô gái kia nhìn về phía ta đang ngồi giữa đông người, “Thật sự là nương nương ư?”

“Ta nghĩ cô ở trong kiệu đã nghe rõ!”

Cô gái bất ngờ đứng dậy, lao đến trước mặt ta không ngừng dập đầu. “Nương nương, xin người làm chủ cho dân nữ, thành toàn cho dân nữ!” Mắt của nàng sáng lên vẻ kiên định, khiến ta nhớ lại mẫu thân đã từng cùng ta nói đến vẻ đẹp của Giang Nam vào xuân, cả một trời hoa đào rực rỡ.

“Nếu bổn cung không đáp ứng thì sao? Dù gì, đây cũng là việc nhà.” Ta tỏ vẻ khó xử.

“Dân nữ cam tâm chịu chết!” Trong mắt nàng tràn đầy quyết tâm, là quyết tâm bất chấp mọi thứ, nguyện tan xương nát thịt.

Ta nhìn nàng, trong lòng không hề cảm động, chỉ có hâm mộ cùng ghen tị. Có thể mạnh dạn công khai tình cảm của mình, có thể ở dưới ánh mặt trời, trước mặt mọi người thừa nhận người mình yêu, là niềm hạnh phúc biết chừng nào!

Ta quay đầu nhìn hai cha con bị những chuyện xảy ra dọa đến ngây ngốc cả người: “Xem ra tân hôn có án mạng xảy ra rồi!”

Ông bác mập mạp kia liên tục xua tay: “Tôi quyết định từ hôn!” Nói giỡn chắc, ai muốn lấy người chết về làm dâu!

Thật tốt! Nụ cười nở trên môi ta, dưới vành lụa che mặt, không người nào có thể trông thấy. Bây giờ, hãy để ta xem tên thư sinh cô dành trọn tình yêu cho hắn nào! Nếu hắn có được quyết tâm như cô, ta sẽ cho hai người cái mà hai người muốn - cho dù đó là thứ ta vĩnh viễn không thể đạt được! Nhưng vì tâm tình giống nhau, ta bằng lòng tặng cô món lễ vật quý giá này!

Một nam tử khôi ngô nhưng tiều tụy loạng choạng bước vào giữa sân, không để ý đến ai khác, trực tiếp ôm chầm cô gái đang thút thít từng tiếng.

Ta mở miệng phá đi cảnh đẹp: “Ngươi có biết câu dẫn con gái nhà lành là trọng tội không?”

Người nào đó không thức thời chen vào: “Đúng vậy, nếu không Vũ Nhi làm sao dám cãi lời ta?”

Một đạo ánh mắt lạnh lẽo chiếu tới khiến cho hắn ngậm miệng không dám nói nữa, không phải ta, mà là chàng trai khoác nhung bào đang đứng bên cạnh. Ta mỉm cười.

Thư sinh nhìn nữ nhân mềm yếu trong lòng mình, nói đầy dịu dàng: “Bất luận thế nào, ta đã đáp ứng với nàng, cả đời này sống chết có nhau, quyết không phụ nàng!”

Ta nhìn chàng. Chàng cũng đang cúi đầu trầm ngâm. Ta đột nhiên nhớ lại ngày hôm đó. Cái buổi trưa định mệnh đã thay đổi cả cuộc đời ta, đến chết ta vẫn nhớ như in câu nói của chàng: “Ta đã đáp ứng Thôi Nhi, tuyệt đối sẽ không phụ nàng, cả đời này ta cũng chỉ lấy một mình nàng!”

Ta ngẩng đầu nhìn trời, tận lực kiềm nén nước mắt đang chực trào ra. Bên tai thấp thoáng nghe tiếng chàng: “Nương nương...” Là giọng điệu khẩn cầu. Thôi thôi, đã thành toàn một lần, còn so đo chi cho đắng lòng!

Ta khôi phục lại bình tĩnh, cất lên thanh âm mềm mại: “Bổn cung rất xúc động! Như vậy đi, dù sao bọn họ đã muốn từ hôn, bổn cung sẽ thay hai người các ngươi làm chủ!”

Đôi tình nhân vui mừng không kể xiết.

Dân chúng đứng xem vỗ tay rào rào. Ai cũng tán thưởng chuyện tình yêu kiểu như vậy - hai người thân phận bất đồng vượt qua rào cản chắp cánh uyên ương! Nhưng còn ta?

Đinh Khánh ngập ngừng muốn nói, đã nghe tiếng ta cất lên: “Nhìn tướng ngươi ắt hẳn là người đọc sách, ngày sau lên kinh ứng thí, có thể làm rạng rỡ tổ tông!” Cái miệng của hắn lập tức khép lại.

Thư sinh kia cùng người yêu đến trước mặt ta quỳ xuống: “Tạ ơn điển của nương nương! Ngày sau nếu có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp ơn này!”

Ta chậm rãi đứng dậy: “Bổn cung chờ!”