Không Kết Hôn Liệu Có Chết?

Chương 4: Thế nào mới là đàn ông?




Lắc lư chao đảo, con đường phía trước thật mênh mông. Tình yêu của anh biến thành đại dương, còn em vẫn trên hành trình xa xôi.

Nghiêng ngả lảo đảo, đường đi miễn cưỡng. Trong mắt em chỉ còn sót lại chút thê lương, lời thề sớm đã đi xa.

Lần gặp gỡ này vừa đẹp vừa sáng sủa, khiến người ta phải ngẩng đầu lên.

Kết cục này quá đau lòng, quá bi thương, khiến tan nát cõi lòng. Lại thêm một lần băn khoăn, cho đến khi phong hoa tuyết nguyệt hoàn toàn chôn vùi vẫn không nhịn được sự cuồng nhiệt.

—“Hoàn toàn thay đổi”

Tiểu Mỹ thường tự chế giễu mình: “Người nhà anh ấy biến mình thành triết gia!”

Tiểu Mỹ từng nói câu này – “Người đàn ông dám hi sinh danh dự của vợ mình để giữ thể diện cho mẹ đẻ thì mình không cần.”

Đường Đường và Văn Văn khi ấy không hiểu, liền hỏi luôn: “Sao lại nói như vậy?”

Tiểu Mỹ cười một lúc lâu, nụ cười đầy sự chế giễu chính bản thân.

Trước giờ cô rời nhà Du Tử, ba chồng đưa ra một nhiệm vụ: “Ta đã già rồi, bây giờ chỉ có một nguyện vọng lớn, đó là đưa tên con trai mình vào hộ khẩu ở Bắc Kinh. Sau đó là em trai nó, để em nó tự tìm một cô con dâu ở Bắc Kinh.”

Mặt và lòng cô đều đang tự cười, trong lòng cười lạnh nhạt, cười điên cuồng. Thậm chí, cô chẳng buồn nói với ba chồng, thực ra cô cũng không có hộ khẩu ở Bắc Kinh.

Thế nhưng Du Tử không nói với ba mẹ về chuyện cô không có hộ khẩu ở Bắc Kinh khiến cô thấy khó hiểu.

Anh và cô trở về Bắc Kinh đến tháng thứ hai thì ba mẹ chồng muốn đến ở cùng.

Tiểu Mỹ lập tức nói: “Chúng ta chưa kết hôn nên không thể được! Anh không thể tìm thuê một căn nhà nào đó cho ba mẹ được sao, để không làm ảnh hưởng đến không gian riêng của bọn mình?”

Du Tử không vui, “ba mẹ anh cả đời chưa bao giờ đến Bắc Kinh. Mãi lần này mới tới được, chẳng lẽ em muốn họ phải ra ở ngoài sao? Bắc Kinh lớn thế này, không may mà lạc đường thì ai chịu trách nhiệm?”

Tiểu Mỹ thỏa hiệp một hồi, dù sao cũng là ba mẹ chồng tương lai, “được thôi, vậy anh tìm một nơi nào đó lớn một chút rồi anh ở cùng ba mẹ. Em cần có không gian riêng của mình, tối còn biên tập bài nữa, không thể bị quấy rầy được.”

“Ba mẹ đã nói rồi, muốn ở với chúng ta, để xem đôi bên còn thích ứng với nhau nữa. Dù sao sau khi kết hôn chẳng phải cũng ở với nhau sao?”

Cô cười lạnh nhạt, “đình chỉ anh luôn, anh còn quyết định thay cả em việc kết hôn hay sao? Anh tự tin rằng em nhất định sẽ lấy anh?”

Du Tử cũng cười nhạt, “ở với nhau bao nhiêu năm thế này, cả thế giới đều biết em là người phụ nữ của anh, không lấy anh em còn lấy được ai?”

Cô tiếp tục nói, “hóa ra anh vẫn tự tin đến thế? Nhưng quên chưa nói với anh em không phải người hầu. Người nhà anh trước mặt thì nói tốt em, khi không có anh ở đó lại châm chọc khiêu khích, thậm chí hận chưa tung võ ra.”

Thấy Tiểu Mỹ cương quyết, Du Tử có chút lo lắng. Nhưng dù sao cũng là người nhà của anh. Tuy vậy, bản tính chung của con người là che giấu khuyết điểm cho người thân. Thế là giọng nói anh lại mềm xuống, “ba mẹ anh là người rất thuần khiết, là em nghĩ mọi chuyện phức tạp ra đấy thôi.”

“Này, mẹ anh còn nói nên để anh cho em một trận; rồi mất cả ngày để nói về quy tắc “gia đình”, huấn luyện, giáo dục, em chỉ thiếu nước chưa quỳ xuống!” Tiểu Mỹ đã mệt cả ngày rồi không còn hơi nói tiếp.

“Vậy thì em sai rồi. Nhất định trước đó em đã nói gì mới bị vào tròng như thế.” Du Tử kiên trì tới cùng.

“Đúng rồi đấy!” Cô hít một hơi thật sâu, giọng nói trở nên chói tai hơn, “vâng, tôi đê tiện, vô liêm sỉ! Còn ba mẹ anh thì thuần chất đôn hậu. Tôi chẳng là cái quái gì!”

“Xem cách em nói kìa! Em không biết chứ khi em ở nhà anh, ba mẹ đã đối xử với em rất khách khí. May mà đồ ăn em nấu ngon nên không có vấn đề gì. Nếu em có chuyện gì không phải, ba mẹ cũng không đành lòng mà nói đâu!”

“Vậy anh hãy nói xem, em có gì không phải? Ba mẹ anh đôn hậu nên không nỡ nói em hay là ngại không muốn nói? Nếu ngại không nói thì cứ mang rìu ra chặt đầu em. Còn nữa, sao anh không nói cho ba mẹ biết em không có hộ khẩu ở đây?”

“Không phải em muốn ba mẹ ấn tượng tốt về mình một chút sao?”

“Được…, hóa ra ấn tượng tốt chính là cái hộ khẩu Bắc Kinh phải không? Xem ra lần này họ bị thất vọng rồi!”



Ba mẹ chồng tương lai cuối cùng cũng tới Bắc Kinh.

Tiểu Mỹ không còn cách nào khác, ba mẹ nói thứ ba tới, cô và Du Tử cũng cãi nhau đến ngày thứ ba. Vậy có thể nói, khi chưa có sự đồng ý của cô, Du Tử lập tức ra nhà ga đón ba mẹ.

Khi tan giờ làm về nhà, nhìn thấy ba mẹ anh cô cũng giật mình nhưng rồi rút lui vào phòng riêng. Bước vào mới thấy đồ cá nhân của mình đã bị lục tung. Ngẩng đầu nhìn ra ngoài ban công, bộ đồ lót hàng hiệu mà người dì gửi từ nước ngoài về cũng bị lôi xuống. Hình như nó bị nhét vào máy giặt để giặt cùng một đống quần áo các loại khác, khi được phơi ra, bộ đồ hàng hiệu ban đầu nhìn thảm đến mức không còn nhận ra được.

Du Tử vui vẻ nói: “Xem mẹ thương em chưa kìa. Vừa đến đã chẳng nghỉ ngơi gì, còn giặt quần áo giúp em đấy.”

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Tiểu Mỹ lập tức nói: “Tòa soạn có chuyện cần đi công tác gấp, em về nhà lấy đồ thôi.”

Khi ấy anh không cản cô, đang thì thầm hỏi về sự thật vụ đi công tác thì cô đã lấy thẻ ngân hàng cùng mấy bộ quần áo để thay rồi đi mất.

Đợi đến khi anh định thần trở lại thì cô đã gọi được taxi rồi. Khi đang ngồi trên xe có điện thoại của Đường Đường gọi đến, cô lập tức nhận được sự đón tiếp nồng nhiệt của bạn.

Đường Đường là một mẫu con gái lười biếng rất điển hình. Ngoài việc sáng tác ra. Cô hầu như không biết làm bất cứ chuyện gì, bao gồm cả chuyện lo lắng cho gia đình. Mặc dù nấu ăn kém nhưng khẩu vị đòi hỏi rất cao. Có Tiểu Mỹ làm đầu bếp, cô còn lo lắng chuyện gì nữa?

Hai người con gái bắt đầu ở cùng nhau, Văn Văn thỉnh thoảng cũng đến xin bữa cơm.

Ở bên kia, đã có người đàn ông ăn thấy không ngon miệng, bắt đầu nhớ những bữa cơm cô nấu, vội vàng thúc giục cô trở về.

“Về nhà sao? Em chưa kết hôn. Có về nhà cũng chỉ sống cùng ba mẹ đẻ thôi.”

“Em rốt cuộc nghĩ gì vậy hả?”

“Em chẳng nghĩ gì cả. Chỉ để nhà cho anh toàn quyền sử dụng. Anh còn định nghĩ gì hả?”

“Dù sao anh cũng là con trai của ba mẹ, còn em là con dâu tương lai. Em chưa đánh đã chạy, một tiếng chào cũng không có, thế là gì?”

“Vậy việc anh một tiếng cũng không nói đã đưa người về nhà ở, đó là gì?”

“Ba mẹ không phải là đến sớm hơn dự định, em không chuẩn bị gì sao?”

“Nhưng em cũng ở ngoài nhiều ngày thế này rồi. Anh cũng không định tìm nơi nào đó ở ngoài để sống sao?”

“Đó là ba mẹ đã sinh ra anh, chỉ có yêu cầu nhỏ là muốn được sống cùng anh. Lẽ nào điều đó quá đáng lắm à?”

“Điều đó có nghĩa là ba mẹ sẽ không ra ngoài ở đúng không?”

“Ba mẹ muốn ở cùng chúng ta, cùng thích nghi một thời gian xem sao.”

“Ừm…”

“Em hãy về nhà đã rồi nói!”

“Tối nay em lấy đồ đã.”

“Thế bữa tối nay thì…”

Tiểu Mỹ giận điên lên, “em phải về nhà nấu cơm cho anh sao? Chẳng phải ba mẹ anh cũng ở đó sao? Bên ngoài cũng có quán ăn đấy, sao không gọi mang đến?”

“Ba mẹ nói đồ ăn bên ngoài rất đắt. Em cũng biết ba mẹ tiết kiệm cả đời…”

“Thế mẹ anh không nấu cho ba được à?”

“Ba anh nói em nấu ăn ngon…”

Ôi! Cô liền dập ngay điện thoại. Văn Văn và Đường Đường ngồi bên cạnh cũng dở khóc dở cười.

Tiểu Mỹ về sớm trước dự định vì muốn lấy mấy chiếc đĩa mềm còn để quên ở nhà. Laptop của cô đang cần mấy chiếc đĩa này.

Sau này, cô luôn tự cảm tạ trời đất. Vì việc về sớm thế này đã giúp cô nhìn rõ bộ mặt thật của mọi người.

Tiểu Mỹ bước vào, tay cầm chìa khóa mở cửa.

Tiếng mở cửa không to lắm, mọi người trong nhà đang mải trò chuyện nên cũng không để ý đến tiếng bên ngoài vọng vào.

Nghe thấy mọi người nói chuyện, cô biết chắc có liên quan đến mình. Thế là cô hít một hơi sâu rồi đứng bên cạnh cửa nghe trộm…

Ba anh nói: “Tiểu Mỹ không nói với con sính lễ bao nhiêu tiền à?”

Du Tử: “Gia đình Tiểu Mỹ đang ở nước ngoài, điều kiện kinh tế rất tốt nên không để ý đến tiền đâu, cô ấy và con đến với nhau rất thật lòng. Bây giờ ai còn để ý đến chuyện sính lễ bao nhiêu nữa, chuyện đó cũng lỗi thời rồi mà.”

Mẹ anh: “Nó hả? Ngủ với đàn ông bao nhiêu năm rồi còn định vác mặt lên đòi sính lễ nữa sao. Mẹ không để gia đình nó chi trả tất cả là tốt với nhà nó lắm rồi.”

Du Tử cười gượng, không nói gì.

Ba anh nói: “Ba thấy nó còn ra vẻ mình rất giỏi giang. Nếu con không bỏ nó thì còn ai cần nó nữa! Ở với đàn ông bao năm như vậy rồi?”

Du Tử lại cười, như thể có chút ngầm đồng ý.

Mẹ anh lại nói: “Mẹ có ý này, chúng ta không bỏ tiền ra làm sính lễ và tổ chức hôn lễ nữa. Đảm bảo chắc chắn nó gào khóc để được chi trả!”

Ba anh nói: “Bà có ý hay gì vậy?”

Mẹ anh nói tiếp: “Con cứ làm bụng nó to tướng lên trước tiên đã. Khi bụng nó lớn rồi sẽ là người của nhà ta, muốn nói gì nó cũng phải nghe? Ha ha!”

Du Tử có chút chần chừ: “Nhưng mà…”

Cô đứng ngoài nghĩ thầm: “Hai ba mẹ chồng tương lai bụng dạ xấu xa như vậy, anh còn định khó xử sao?”

Ba anh nói: “Còn định nhưng gì nữa?”

Du Tử: “Lần nào bọn con cũng đeo bao cao su, cô ấy không muốn có con trước khi kết hôn… Vậy nên để cô ấy có con là chuyện không dễ đâu.”

Nghe thấy vậy, cô như muốn ngất xỉu.

Ba anh: “Sợ gì chứ? Ba chuẩn bị cho mày mấy cái kim, xem có to bụng được không?!”

Du Tử im lặng, tựa hồ như đã đồng ý.

Sau cơn mê muội, cô dựa lưng hẳn vào tường, hồi lâu mới định thần lại, hít thở một hơi thật sâu rồi lặng lẽ rời đi.

Hai tiếng sau, đèn đường bật lên rực rỡ.

Tiểu Mỹ quay lại nơi cô và anh ta từng chung sống với nhau. Trong lòng cô đau nhói, nghĩ bụng lần này quyết định thực sự rồi.

Khi tiến về phía nhà mình, cô cố ý nhấc cao giày cao gót để tạo ra âm thanh. Nhấc điện thoại lên cô tự nói với mình: “Được rồi, em đã về rồi đây! Về nhà rồi nói chuyện.”

Không cần lắng nghe cô cũng cảm nhận được bầu không khí bí hiểm trong nhà. Cô vừa mở cửa, vừa cố ý tỏ ra ngạc nhiên: “Sao cửa nhà lại không đóng thế này? Chẳng có ý thức an toàn gì cả?”

Mẹ anh cười để lộ mấy cái răng vàng, cười bí hiểm, “các bác vừa đến nên chưa quen, cũng đang nhớ con đây.”

Cô cười lạnh nhạt. Ba anh cũng cười phụ họa theo “Du Tử nói sẽ tìm một chỗ cho hai bác ở để không làm ảnh hưởng đến không gian sống của hai đứa. Thanh niên thì thích ở riêng sạch sẽ, các bác hiểu mà!”

Cô lại thầm cười khẩy. Không ngờ mọi người chỉ chờ cô to bụng lên rồi tạo ra một viễn cảnh tươi đẹp trong cuộc sống của cô sao.

Cô cười đến mức hai mí mắt nhìn chỉ còn đường chỉ kẻ, “hôm nay, con tới là muốn nói chuyện với hai bác về hôn lễ, về chuyện sính lễ…”

Ba mẹ chồng tương lai bỗng như có luồng điện chạy dọc sống lưng, thần kinh căng thẳng, chỉ sợ cô sẽ như sư tử.

“Về chuyện sính lễ…, bây giờ bọn con là lớp thanh niên hiện đại rồi mà còn nói đến chuyện này thì chẳng hợp thời gì cả. Cho nên con sẽ không cần sính lễ gì hết!”

Mặt ba người đối diện như trút được gánh nặng.

Ba mẹ anh hừ một tiếng như thể coi thường. Từ vẻ mặt ấy bạn có thể đọc được suy nghĩ: Cô đã sống với con trai tôi bao năm như thế, ngoại trừ nó ra chẳng ai còn đủ từ bi cần cô nữa? Bây giờ cô cũng hiểu chuyện rồi đấy. Nhưng ngoài ra, cô cần bỏ thêm cả chi phí tổ chức đám cưới nữa, như thế mới là con dâu tốt!

Tiểu Mỹ lôi trong túi ra một tờ giấy và đưa ra, “đây là thỏa thuận trước hôn nhân. Sau khi anh ấy ký xong cháu có thể yên tâm kết hôn.”

Hai người già nhíu mắt nhìn nhau, không hiểu cô đang hát gì.

Tiểu Mỹ: “Để cháu giới thiệu ngắn gọn qua nội dung của bản thỏa thuận… Đây là giấy chứng nhận tài sản trước hôn nhân. Sau khi kết hôn, hai vợ chồng sẽ dùng chế độ Campuchia…”

“Cái gì? Campuchia…” ba anh quay sang nhìn con trai.

“Tức là đứa nào tiêu tiền đứa đấy ông ạ.” Mẹ anh giải thích.

Mẹ anh: “Không được, vậy tiền sính lễ đưa cho nhà gái thì sao?”

Cô lạnh nhạt, “thì đưa cho ba mẹ cháu coi như là tiền hiếu nghĩa.”

Khi mẹ chồng cô đang nổi điên lên, cô tiếp tục nói: “Còn mấy điều khoản sau đây có nghĩa là…”

Hai ông bà già căng thẳng lắng nghe.

“Sau khi kết hôn, mỗi người tự có trách nhiệm nuôi dưỡng ba mẹ mình… Anh ấy sẽ phụng dưỡng các bác, còn cháu sẽ có trách nhiệm với ba mẹ đẻ của cháu. Và sau khi kết hôn nếu xảy ra ba điều dưới đây sẽ lập tức ly hôn.”

Cả ba người không hẹn cùng đồng thanh kêu lên: “Ba điều gì?”

“Thứ nhất, sau kết hôn, bọn cháu sẽ ở riêng, người ngoài không được xâm phạm vào không gian riêng đó. Thứ hai, không được có hành vi bạo lực gia đình như chồng đánh vợ. Thứ ba, không được có những hành vi phản bội cuộc hôn nhân. Nếu xuất hiện một trong những điều này, tự mỗi bên đều có thể chủ động ly hôn.”

Cả ba người cùng ngây người ra.

Tiểu Mỹ giơ tờ hiệp ước lên trước mặt: “Sau khi ký xong cháu sẽ gửi đến luật sư. Nó lập tức có hiệu lực luật pháp!”

Ba anh: “Cô ức hiếp người quá đáng rồi!”

Cô lạnh nhạt, “tờ thỏa thuận này làm theo luật pháp của nhà nước, sao bác lại nói cháu ức hiếp người?”

Mẹ chồng cô đột nhiên lao vào phòng, tay cầm hai cuốn sổ tiết kiệm, “tiền của cô đang trong tay tôi rồi, không thể cô nói thế nào theo thế đó được.”

Cô quay người nhìn Du Tử, “làm ơn nói với ba mẹ anh tôi không cần cuốn sổ đó, có thẻ vẫn rút được tiền!”

Mẹ chồng lặng người nhưng chồng bà phản ứng cũng nhanh, lập tức cướp luôn túi trên tay Tiểu Mỹ và hét lớn: “Nhất định thẻ trong túi nó.”

Theo bản năng Tiểu Mỹ kéo chặt túi về phía mình.

Mẹ chồng: “Con trai giữ ngay lấy nó!”

Du Tử hơi do dự, thấy ba mẹ mình đang tấn công lần nữa thì chỉ còn biết phối hợp theo. Anh giữ chặt lấy cô không cho tránh né. Thấy vậy ba chồng cô liền xông tới kéo lấy cái túi.

Cô chỉ còn biết đau xót nhìn cảnh tượng trước mắt.

Khi ấy, ba mẹ chồng cô đang dốc ngược túi lên, lấy mấy thẻ ngân hàng ra, dương dương tự đắc giơ lên.

Cô nhìn vị hôn phu tương lai của mình bằng ánh mắt thương hại.

Du Tử bị nhìn bằng ánh mắt khinh thường nên đau lòng, vội buông tay ra.

Đường Đường, Văn Văn và Lý Cường cùng đẩy cửa bước vào.

Hai ông bà già liếc mắt nhìn, hỏi bằng giọng không mấy hài lòng: “Mấy người là ai? Đến để giúp con nha đầu này hả? Ha ha, thẻ của nó trong tay ông bà này rồi, ta đã nắm chắc mạch máu của nó.”

Tiểu Mỹ lạnh lùng nhìn người đã từng được cô coi là “chồng tương lai” rồi nói, “hãy nói với ba mẹ anh, bây giờ có ngân hàng online, chỉ cần nhớ được pass của mình đương nhiên tôi vẫn rút được tiền như thường. À, còn nữa, pass thẻ của anh tôi cũng nhớ rõ đấy…”

Hai ông bà già giật mình, vứt toẹt cái túi xuống đất.

Tiểu Mỹ đến bên Đường Đường và Văn Văn, uể oải ngoái đầu lại, “còn nữa, trong túi của tôi không có giấy tờ gì, tí nữa đến ngân hàng báo mất là được. Còn thẻ các người muốn giữ thì cứ giữ…”

Ba chồng giận điên người, xô mạnh ghế tựa xuống đất.

Lý Cường tiện tay đỡ được rồi nói, “bạo lực gia đình quá, báo cảnh sát đi rồi chúng tôi làm chứng cho!”

Ba chồng trong tay vẫn còn mấy đồ vật định vứt xuống, nghe thấy vậy ngoan ngoãn thôi luôn.

Văn Văn đau lòng nhìn bộ mặt tiều tụy hốc hác của Tiểu Mỹ.

Lý Cường lạnh lùng hừ một tiếng, khinh bỉ nhìn Du Tử, “cùng là thằng đàn ông, nhưng tôi cũng phải khinh thường ba con nhà ông. Nghiệp chủng!”

Tiểu Mỹ: “Mình mệt lắm rồi, mình đi thôi. Mọi thứ liên quan đến họ em không muốn nhìn thấy nữa. Mọi người lại cho mình ở nhờ mấy hôm nữa nhé…”

Tiểu Mỹ để Đường Đường và Văn Văn dẫn đi, không ngoái đầu lại nữa.