Không Khoan Nhượng

Chương 29




Đó có vẻ như một yêu cầu kỳ quặc, nhưng Harvath cũng không phải là người gõ máy tính nhanh nhất thế giới và Morgan đã chắc chắn với anh rằng họ sẽ không đặt bản thân mình vào nguy hiểm.

Sau khi đã đeo tai nghe và Morgan gật đầu rằng đã an toàn để tiến hành, Harvath nói, “Được rồi, tôi đây rồi”.

“Điệp vụ Harvath, rất vui được nghe thấy giọng nói của anh”, gã Lùn trả lời qua chát.

“Tôi cũng vậy. Giọng ông sâu hơn tôi tưởng rất nhiều”.

Gã Lùn cười. “Để anh không phải ra khỏi tòa nhà mà vẫn biết giọng nói của tôi. Chương trình nghe Echelon của chính phủ anh khá tốt đấy nhỉ”.

Harvath cố để đoán giọng của người đàn ông này. Anh ta nói giọng Anh Hoàng gia, giọng nói đặc biệt nhưng vẫn có cái gì đó. “Có thể nào lại là Séc?” Hay là Nga? Harvath có thể nói được tiếng Nga và biết nhiều người nói tiếng Nga bản địa. Nghe có vẻ như người đàn ông này đến từ nơi nào đó ngoài nước Nga. Có lẽ là Georgia.

Sự thật đó không nổi bật, Harvath không muốn dài dòng vì vậy anh đi thẳng vào vấn đề. “Tin nhắn lần trước của ông cho thấy ông có cái gì đó cho tôi. Gì vậy?”

“Qua một vài nguồn tin tôi vẫn tiếp cận được, tôi có thể đảm bảo một danh sách. Chính xác là bốn người”, gã Lùn nói dối. “Tất cả đều được thả từ trại giam của Hải quân Mỹ ở Vịnh Guantanamo”.

“Vậy tại sao tôi phải quan tâm tới họ?” Harvath hỏi.

Gã Lùn dừng lại một chút rồi nói, “Bởi vì một trong số những người đàn ông đó chính là người anh đang tìm”.

Harvath nhìn Finney, Parker và Morgan, cả ba đều đang im lặng theo dõi cuộc trao đổi. “Ông đang nói về vấn đề gì vậy?” anh hỏi.

Gã Lùn cười, “Điệp vụ Harvath, hóa ra chính phủ anh vẫn giấu anh một việc để anh phải đi tìm”.

“Như thế nào?” Harvath lại hỏi.

“Nhưng sự thật là bốn tù nhân được thả ra từ Guantanamo đều là những nhân vật hết sức độc ác. Tất cả bọn chúng đều là những tên khủng bố tàn ác với tiền sử đã giết nhiều lính Mỹ cũng như các nhân viên tình báo và những nhà thầu tư nhân”.

Hàng triệu câu hỏi vụt qua đầu Harvath, không ít lần là câu hỏi tại sao bốn tên khủng bố đó lại được thả. Chẳng có ý nghĩa gì cả. “Thông tin của ông hẳn là không truy cập được vào”.

“Ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy”, gã Lùn trả lời. “Nhưng còn nữa. Cả bốn tù nhân này, máu đều lẫn chất đồng vị phóng xạ ngay trước khi được thả. Đó là một phần trong chương trình tối mật mà chính phủ anh thỉnh thoảng vẫn dùng để theo dõi những nhân viên sẽ hoạt động trong các khu vực nguy hiểm, cũng như các tù nhân mà họ muốn thả ra”.

Ngay lúc đó, hàng loạt câu hỏi sự thực bắt đầu đập vào óc Harvath.

“Vấn đề duy nhất”, gã Lùn tiếp tục, “Đó là người đưa chiếc phi cơ tới đón những người đàn ông này biết về chương trình tối mật đó. Chiếc máy bay này được trang bị để có thể tiến hành truyền máu”.

Harvath cố tập trung, anh hỏi, “Làm sao ông biết tất cả sự việc này?”.

“Đó là một phần trong bản báo cáo sau khi chính phủ của các anh mất dấu vết bốn tù nhân này khi chiếc máy bay hạ cánh ở nước ngoài. Những chiếc công-ten-nơ chứa máu được đưa đi bốn hướng khác nhau và biến mất. Cuối cùng, chúng được cơ quan tình báo trung ương CIA phục hồi lại”.

“Tôi vẫn chẳng thấy có liên quan”.

“Chỗ máu sơn trên cửa nhà anh ấy”, gã Lùn mất kiên nhẫn ngắt lời. “Nó có chứa cùng một loại đồng vị phóng xạ có một không hai dùng trên cơ thể bốn tù nhân đã được thả ở Guantanamo”.