Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Chương 47: Rắn chuột một ổ




Lũng Tịch Ngọc, nửa thân trần được bao bọc bởi một chiếc chăn đơn, nàng gắt gao lui dần về phía giường tỏ ý không hưởng ứng lời nói của Đông Phương Tuấn Lạc. Đông Phương Tuấn Lạc mở to ánh mắt hoàn mỹ mà thâm thúy, ý cười tràn đầy: “Ái phi….Trẫm muốn chơi rắn……..”

Lời nói ra chiều cực kỳ đáng thương, rất giống một tiểu nam nhân bị khi dễ. Mang theo ủy khuất nhìn Lũng Tịch Ngọc: “Ái phi, ngươi bắt lên cho trẫm nhìn một cái đi”

Lũng Tịch Ngọc nuốt nuốt nước miếng : “Hoàng thượng, thần thiếp, thần thiếp, có thể không đi hay không?”

Đông Phương Tuấn Lạc đáng yêu lắc lắc đầu “Không được…….”

Hắn dừng một chút “Nếu không trẫm cùng ái phi bắt đi ?”

Lũng Tịch Ngọc nhìn hắn, trong lúc còn chưa có phản ứng gì đã bị đẩy xuống giường, chỉ nghe thấy một tiếng the thé kêu rên: “A ..”

Một cảm xúc lạnh lẽo lập tức truyền tới toàn thân “Cứu mạng a, người đâu mau tới!”

Nàng bắt đầu phát điên thét chói tai, nhìn lại rơi vào mắt là hắn đã thực hiện được gian kế đang tươi cười, kia cười đến sạch sẽ, cười đến vô tội, cười đến làm cho người ta nhìn không ra sự khác thường.

(*TN: Lạc ca chơi ác thiệt nha..

Sâu: há há, đáng đời LTN, yêu Lạc ca thế.

*chụt chụt*) Đông Phương Tuấn Lạc cũng cùng Lũng Tịch Ngọc kêu: “Người đâu mau tới, mau, mau đem rắn này đuổi ra đi”

Trong nháy mắt, bọn người bên ngoài đã chạy vào, nhưng cùng với cửa điện được mở ra, lại có càng nhiều xà và chuột chui vào, liếc mắt một cái có thể thấy ít nhất là bảy tám con rắn màu xanh lục, xèo xèo kêu như khêu chiến với gần hai mươi con chuột đen xì, cũng không biết từ đâu đến đây, tất cả đều lủi vào bên trong tẩm điện, rồi vây quanh chỗ Đông Phương Tuấn Lạc đã trải phấn hương ban nãy nhảy lên loạn xạ.

(TN:đoạn này ta chem.

vô tội vạ~~~ Sâu: *chọt chọt* nhờ có bản cột của lue tỷ cuối cùng ta đã hiểu được đoạn này, ta sửa rùi đấy tềnh yêu ạ) Nha hoàn hồi môn Xảo Hỉ của Lũng Tịch Ngọc vội vàng mang theo một đám thái giám vọt vào đông phác tây đuổi, Lũng Tịch Ngọc nửa thân trần ngồi dưới đất chân nhũn ra không đứng dậy được, thế cục hỗn loạn không thể tưởng tượng được. Đông Phương Tuấn Lạc dường như cảm thấy còn chưa đủ loạn, trương miệng hô to một câu: “Ái phi, mau mau đem quần áo mặc vào, như thế còn ra thể thống gì!”

m thanh thanh nhuận nhất thời truyền khắp đại điện. Lũng Tịch Ngọc lúc này mới thấy kinh hãi, nàng đường đường là một quý phi cư nhiên lại bị người khác nhìn thấy thân mình, thật sự mất hết thể diện, hét ầm lên: “A – các ngươi, một lũ cẩu nô tài khốn kiếp, mau cút ra ngoài!”

m thành này so với tiếng rắn và tiếng chuột là tiếng thét chói tai, có vẻ cực kỳ sắc bén. Bọn công công hai mắt nhìn nhau, rắn tuy vẫn còn nhưng cũng không có độc chết người, vẫn là Xảo Hỉ thông minh, phản ứng nhanh vội vàng chạy tới cái giá kia lấy một cái áo khoác, nhanh chân chạy đến phủ trên người Lũng Tịch Ngọc.

Lũng Tịch Ngọc lập tức đứng dậy, tuy rằng kích động nhưng vẫn ra vẻ cao quý rút lui, bước nhanh đến một gian khác trong điện, hai chân lập tức liền mềm nhũn, không để ý đến hình tượng ngã ngồi trên nhuyễn tháp. Chỉ chốc lát sau truyền đến tin tức Đông Phương Tuấn Lạc giận dữ rời đi. Lũng Tịch Ngọc nghiến răng nghiến lợi, hôm nay mất hết mặt mũi, lăn qua lộn lại, đột nhiên trong lòng toát ra một tia ngoan độc. Cùng lúc đó, phía trên Lạc Tuyết Cung, mấy trăm chim chóc xoay quanh trên nóc nhà không chịu rời đi, tiếng chim hót ríu ra ríu rít truyền nửa dặm, êm tai dễ nghe làm cho tâm trí người ta đều hướng về, cảnh tượng trăm điểu hướng phượng. Mới sáng sớm lại có cảnh tượng trăm điểu yết kiến, Phiêu Tuyết trên giường vặn vẹo thân mình, miệng mấp máy, hai mắt mê ly gọi Thủy Bích: “Thủy Bích,….đừng phá giấc ngủ…bên ngoài sao….? Thủy Bích đã quen với bộ dáng rời giường mỗi ngày của nàng, tự đem lời nói hơi cà lăm đó phiên dịch lại là: Thủy Bích, bên ngoài là làm sao vậy, sao lại ồn thế? Nàng bưng một chén nước đưa cho nàng, Phiêu Tuyết cầm lấy: “Chủ tử, cũng không biết bên ngoài làm lại sao như vậy, phía trên Lạc Tuyết điện mấy trăm chim chóc khác nhau xoay quanh, chỉ sợ là…người phải làm hoàng hậu.”