Không Lối Thoát (Vị Sinh)

Chương 12: Ngày đầu tiên sau thảm họa




Bảy tám giờ nắng chiếu rực rỡ, sau khi thương lượng bọn họ quyết định tạm thời không phải lo lắng về dư chấn nên vào nhà rồi bàn bạc tiếp.

Mặc dù trong nhà không có tổn thất lớn nhưng cũng đã trở nên bừa bộn lộn xộn.

Rất nhiều mặt tường rạn nứt, bụi đất rơi đầy sàn, rất nhiều đồ dùng trong nhà bị đổ hoặc xê dịch.

“Thật đáng tiếc.” Tiểu Vũ xắn tay áo vừa giúp dọn dẹp vừa nói: “Nhà vừa mới trang hoàng xong.”

“So với nội thành đã tốt hơn nhiều rồi.” Lục Chân Nghi nặng nề nói. Cô nghĩ đến nhà của mình và Tần Thẩm ở nội thành, không biết ra sao rồi.

Có gì quan trọng quên mang đi không nhỉ?

Ngô Tĩnh San và Tiểu Vũ hiển nhiên cũng có mối lo y như vậy. Ngô Tĩnh San thuê nhà, Tiểu Vũ trước kia ở ký túc, gần đây mới tới ở chung với Ngô Tĩnh San. Dù vậy, bọn họ cũng có không ít đồ quan trọng.

“Bây giờ tiếc vật ngoài thân cũng vô ích, giải quyết vấn đề trước mắt mới là ưu tiên hàng đâu.” Tần Thẩm nói.

Tất cả mọi người gật đầu.

Hiện giờ mọi người đều hết sức hoang mang.

Ngô Tĩnh san cười cười: “Mấy ngày nay chắc không cần đi làm đâu nhỉ? Mọi người định thế nào? Chờ chính quyền cứu viện?”

“Bắc Kinh xảy ra thảm họa như vậy tình hình sẽ vô cùng nguy hiểm nhưng đồng thời cứu viện cũng được tăng cường.” Tiểu Vũ nói, “Hiện giờ vấn đề của chúng ta là không liên lạc được với bên ngoài.”

Anh ta nghĩ nghĩ, nói: “Nơi này dường như cách doanh trại quân đội không xa, tôi đề nghị cánh đàn ông đi ra ngoài điều tra tình hình, những người còn lại ở nhà dọn dẹp.”

Thẩm Hoành Hoan nói: “Còn phải nghĩ cách mua nước và thức ăn nữa. Không biết đến lúc nào mới có đồ cứu tế đâu.”

Quả là vấn đề thực tế.

Tất cả mọi người ngầm đồng ý.

Tần Thẩm trầm ngâm một lát nói: “Nước và thức ăn tạm thời không cần lo, phía trên có bốn máy nước nóng chạy bằng năng lượng mặt trời, trữ không ít nước, dưới tầng hầm còn nước và thức ăn, cầm cự mười ngày nửa tháng cũng không sợ.”

Mọi người thở phào nhẹ nhỏm.

Mười ngày nửa tháng chắc chắn không thể không có cứu viện.

“Nhưng chúng ta vẫn phải chuẩn bị đề phòng bất trắc, không chắc chắn khi nào mới có cứu viện, vậy nên nếu có thể mua được thức ăn thì không được bỏ qua.” Tần Thẩm lại bổ sung.

Cuối cùng kết quả là Tần Thẩm và Tiểu Vũ đi ra ngoài trước thăm dò tình hình, Thẩm Hoành Hoan và hai người phụ nữ ở nhà dọn dẹp, ít nhất cũng phải dọn hết tầng một đã.

Lục Chân Nghi có chút lo lắng nhìn Tần Thẩm, không biết bên ngoài hiện giờ có quái thú không? Anh có đối phó được không? Có nguy hiểm không?

Tần Thẩm cho cô một ánh mắt ‘Yên tâm’.

Hai người đàn ông ra ngoài được hơn một tiếng…

“Haiz, đã bao lâu rồi mình chưa lao động chân tay!” Quét đất một lúc Ngô Tĩnh San cười chống eo. Mặc dù nụ cười có chút miễn cưỡng nhưng dù sao cũng là bản tính lạc quan.

“Ý cậu là ‘Không có người giúp việc thật là đau khổ’ chứ gì?” Lục Chân Nghi đang hốt một đống đất bụi vào thùng nhựa, còn Thẩm Hoành Hoan thì phụ trách bê ra bên ngoài

Anh ta nghe bọn họ nói chuyện, cười ngây ngô.

“Có hơi giống lúc đi lao động ở trường nhỉ.” Ngô Tĩnh San cười nói, “Không biết khi nào họ mới về, hay chúng ta làm cái gì ăn tạm trước đi.”

“Không có điện, cũng không có gas, nấu kiểu gì?” Lục Chân Nghi lo lắng.

Thẩm Hoành Hoan xung phong nhận việc, “Tôi có cách.”

Thì ra bà nội Thẩm Hoành Hoan lúc còn ở quê thường hay đốt lò bằng gỗ, giấy, lá khô, có gì đốt nấy. Thẩm Hoành Hoan lúc nhỏ từng giúp bà nhặt gỗ, nhóm lửa.

“Nhưng không có lò.”

Lục Chân Nghi nhớ tới, cười nói: “”Đúng rồi, Tần Thẩm hình như có mang theo bếp nướng. Còn có than củi và cồn.”

“Òa, anh đẹp trai nhà cậu thật quá tuyệt vời!” Ngô Tĩnh San huýt sáo.

Ba người mừng rỡ, Lục Chân Nghi và Thẩm Hoành Hoan xuống ga ra tầng ngầm lấy bếp nướng.

Bếp nướng, khung nướng, kìm nướng, một bao than củi khoảng 20 cân, một thùng cồn.

Họ mang những thứ này lên phòng khách, sau đó lại xuống bếp tìm đồ trong tủ lạnh. Trong tủ đầy ắp thức ăn nhưng đã tắt mấy tiếng rồi, cũng may mùa đông lạnh, hệ thống sưởi cũng đã ngừng.

Bọn họ lấy cá hộp, nấm hương, chân gà, đậu phụ, lại cắt thịt, khoai tây, bánh bao, ướp gia vị, thêm hành, gừng, rượu v..v…

Giờ đã không còn điện nên ba người quyết định mở luôn cửa tủ lạnh và cửa sổ phòng bếp.

Ngô Tĩnh San và Thẩm Hoành Hoan đã sớm thay quần áo ấm nhưng lúc này vẫn cảm thấy lạnh không chịu nổi. Dù sao cũng đã quen với cuộc sống có máy sưởi rồi.

“Mùa đông nướng thịt ngoài trời đúng là hành xác.” Lục Chân Nghi lẩm bẩm.

Thẩm Hoành Hoan đương nhiên không thể để cho phụ nữ bị lạnh. Anh ta mặc áo lông thật dày, đi ủng, ngồi trong sân nướng thịt, lại dùng một cái nồi nhỏ tiện thể đun chút nước uống.

Đến khoảng mười một giờ, Tần Thẩm và Vũ Tiêu đã trở lại, hai người nhìn có vẻ mệt mỏi. Tiểu Vũ giậm chân cười nói: “Cha mẹ ơi, đúng là lâu lắm rồi chưa phải đi nhiều như vậy.”

Ngô Tĩnh San liền vội hỏi: “Sao rồi?”

Tần Thẩm nói: “Chúng tôi đi tới doanh trại quân đội.”

Tiểu Vũ nói tiếp: “… Vừa đi vừa hỏi, thật không dễ dàng gì. Không ít người tụ tập trước cửa doanh trại.”

Hai người bọn họ vốn theo thói quen định cởi áo khoác ngoài, nhưng nhìn thấy trong nhà lạnh như vậy cũng dừng lại, ngồi xuống ghế sofa, bóp chân.

Lục Chân Nghi đưa cho họ mỗi người một đôi dép bông.

Tiểu Vũ luôn miệng cảm ơn.

Tần Thẩm yên lặng thay giày, sau đó nói: “Tình hình của chúng ta coi như khả quan, xung quanh có rất nhiều nhà sập.”

“Xương Bình này là bị nhẹ rồi, có người nói trong thành phố chẳng còn mấy người sống sót.” Tiểu Vũ thở dài. “Sau đó có một chỉ huy trong doanh trại đi ra bảo mọi người về nhà, quân đội nhất định sẽ không quên mọi người, sẽ cố gắng tổ chức cứu viện nhanh nhất có thể.”

Tần Thẩm mở ba lô ra, nói: “Không còn siêu thị cửa hàng nào mở cả. Trên đường chúng tôi gặp hai quầy hàng sập, rất nhiều người bới gạch tìm đồ, chúng tôi cũng lấy được một ít.” Lại nói: “Mấy ngày tới chúng ta hãy ở trong nhà, đừng ra ngoài. Dọc đường đi bọn tôi đã nhớ vị trí của mấy siêu thị và quầy hàng rồi, hai ngày nữa đi xem sao.”

Tiểu Vũ ‘Chậc’ một tiếng, nói” Có một quầy hàng bà chủ đứng bên cạnh vừa khóc vừa mắng không cho mọi người cầm đồ. Đám nông dân này thật độc ác, còn khuyên bà ấy là vùi ở dưới đất cũng vô ích không bằng để mọi người đào lên ăn. Một mình bà ấy cũng không dám chống lại cả đám người. Cũng may Tiểu Tần đi tới lấy đồ còn cho bà ấy 500 tệ. Bà chủ cảm kích luôn miệng cảm ơn cậu ấy. Sau đó cũng có mấy người dể lại tiền…” Vừa nói vừa lấy đồ từ trong ba lô ra.

Tần Thẩm không tiếp lời, vẻ mặt bình tĩnh.

Rất nhanh trước mặt đã có hơn mười bình nước khoáng, hai gói mì ăn liền, ba túi xúc xích, hai túi bánh mì, vài hộp sữa tươi, bốn hộp cơm thịt.

Lục Chân Nghi cười cười, nói: “Hỗn loạn thế này cũng không còn cách nào khác, chúng ta tạm thời chú ý an toàn của mình là được, ăn đi.”

Bữa ăn này mặc dù gian khổ nhưng vẫn tương đối phong phú, cánh gà nướng, thịt nướng, cá nướng, rau nướng, bánh bao nướng, mọi người uống chút nước ấm, đám đàn ông còn mở vài chai bia. Đáng tiếc đây là mùa đông, nếu là mùa hè thì đúng là một bữa tiệc nướng thịt hoàn mỹ.

Lục Chân Nghi cho hai chú chó ăn xúc xích, uống nước xong, lại cho chim đầu rìu ăn sâu bột, vô cùng lo lắng nói: “Không mang nhiều sâu bột, không biết nó có ăn thịt không.” Cho nó một ít cơm thịt, kết quả con chim đầu rìu kia nghiêng cái đầu nhỏ, ăn vô cùng vui vẻ.

“Nó ăn này!” Lục Chân Nghi mừng rỡ.

Ăn xong, Tần Thẩm nói, khi xây nhà anh đã lo lắng đến vấn đề nơi này đôi khi mất điện, cho nên có chuẩn bị máy phát điện khẩn cấp. Nhưng năng lượng máy phát điện có hạn, chỉ có thể dùng để mở đèn, cái khác thì phải tiết kiệm tối đa.

Tất cả mọi người đều hiểu.

Buổi chiều Tần Thẩm và Thẩm Hoành Hoan ở tầng hầm loay hoay một lúc, cuối cùng cũng khởi động được máy phát điện.

Tối đến, mọi người nấu mì ăn liền, góp xúc xích ăn sống.

Buổi tối xung quanh có không ít nhà thắp nến, bọn họ thì bật đèn, lại là nơi duy nhất có đèn, kết quả có người đến gõ cửa.

Tần Thẩm lạnh lùng nói: “Buổi tối nguy hiểm, đừng mở cửa.”

Tiểu Vũ nhìn anh một cái, hai người trao đổi ăn ý. Tiểu Vũ ra khỏi nhà, đi qua sân nhỏ, tới cửa, cách cửa sắt nặng nề, lớn tiếng nói: “Ai đấy, ngủ rồi!”

Bên ngoài là giọng hai người đàn ông trung niên, khá lịch sự: “Chàng trai, sao nhà các cậu có điện?”

Tiểu Vũ hắng giọng nói: “Điện đâu ra! Có cái đèn cấp cứu thôi!”

Người bên ngoài rầm rầm rì rì không biết thương lượng cái gì, cuối cùng không nói một câu đã đi.

Sau khi vào nhà, Tiểu Vũ nói: “Chúng ta phải cẩn thận một chút, hiện giờ đang loạn, đừng để bị như bà chủ quầy bán hàng hôm nay. Buổi tối nhiều nhất cũng không được bật hơn hai cái đèn.”

Tất cả mọi người gật đầu đồng ý, dứt khoát đi ngủ sớm luôn.

Sợ có dư chấn, bọn họ cũng không dám ngủ tầng trên nữa mà chia nhau hai căn phòng cho khách ở tầng một. Lục Chân Nghi và Tần Thẩm một phòng, Tiểu Vũ và Ngô Tĩnh San một phòng, Thẩm Hoành Hoan một mình ngủ sô pha.

Buổi tối càng lạnh hơn, Tần Thẩm vào phòng chứa đồ ôm một chồng chăn dày đi ra, chia cho mọi người.

Mọi người chậc chậc tán thưởng, Ngô Tĩnh San nói: “Tiểu Tần nhà cậu đúng là Doreamon.”

Lục Chân Nghi đặt chim đầu rìu vào lồng, mang theo hai chú chó Yorkshire vào phòng, đặt một ly thủy tinh ở cuối giường, như vậy nếu có động đất thì tiếng ly vỡ có thể đánh thức mọi người.

Tần Thẩm kéo Lục Chân Nghi vào chăn, để cô ngủ trong lòng mình. Mái tóc dài của cô xõa trên ngực anh.

Tần Thẩm nhỏ giọng nói: “Có lạnh không?” Giọng nói mềm mại kỳ lạ.

Lục Chân Nghi vừa cởi quần áo thì lạnh đến run rẩy, lúc này đang rúc vào lồng ngực ấm áp của anh, run run một lúc mới trả lời, “Không sao.”

Sau đó hỏi: “Anh cũng mơ thấy quái thú sao?”

Tần Thẩm chần chờ một chút, nói: “Ừ, nhưng hình như phải hai ba ngày sau động đất.”

Lục Chân Nghi thở phào.

Lại nhỏ giọng nói: “Không biết mẹ và bố em ra sao rồi.”

Tần Thẩm im lặng một lát mới khẽ nói: “Đều tại anh, anh nên sớm nói với em, cũng nên sớm có kế hoạch đón bọn họ.”

Lục Chân Nghi không đến mức vô lý như vậy, cười cười nói: “Sao có thể trách anh, anh cũng chỉ nằm mơ chứ đâu phải tiên tri… Là bố mẹ em không muốn đến, không phải lỗi của anh.”

Hai người nhỏ giọng hàn huyên, Tần Thẩm nói: “Có đói bụng không?”

Thật ra Lục Chân Nghi hơi đói, buổi tối cô chỉ ăn chút mì ăn liền. Mì ăn liền và xúc xích đều là thứ cô không thích, nhưng nghĩ tới tình cảnh bây giờ cũng đành cắn răng mà ăn.

Cô do dự một chút, lắc đầu.

Tần Thẩm sờ sờ tóc này, nói: “Ngồi dậy nào.”

Lục Chân Nghi không biết tại sao, nhưng vẫn bị anh ôm ngồi dậy, dựa vào đầu giường. Anh lại phủ thêm áo ngủ của anh cho cô, sau đó, không biết anh làm thế nào, trong bóng tối, một bát thức ăn được đặt vào tay Lục Chân Nghi.

“A…” Cô kinh ngạc hô khẽ.

Tần Thẩm “Suỵt” một tiếng, “Đừng lên tiếng, là canh hạt sen táo đỏ Quế Viên.”

“Ở đâu ra?” Lục Chân Nghi rất bội phục mình vì còn có thể hỏi một cách bình tĩnh như vậy, giống như đây chỉ là một bữa ăn khuya bình thường.

“… Em quên rồi sao, mấy năm trước chúng ta cùng nhau ăn cơm, anh gọi hai phần. Nhưng anh đã quên là mua ở đâu rồi… Hình như là ở miếu Thành Hoàng?”

Tay Lục Chân Nghi run lên, giọng nói lại bình tĩnh lạ thường: “… Mấy năm trước? … Nóng? …”

Khuôn mặt Tần Thẩm ẩn trong bóng đêm, hơi phản chiếu chút ánh trăng, đường cong sườn mặt cực kỳ hoàn mỹ, “Ừ, anh có dị năng không gian… Một không gian nhỏ… Trong không gian thời gian là bất động.”

***

p.s: *Múa bụng* Trai đẹp có dị năng nè hý hý