Không Lối Thoát

Quyển 1 - Chương 3: Thân thế của Tần Bạch Vân




Trong phút chốc Tử Phong thất thần, đi một vòng quanh phòng, cuối cùng dừng lại trước cái tủ đứng dựng trong góc tường.

Két…két…két….

Hắn mở tủ, lấy cây trường thương được bọc trong lụa trắng ra. Gỡ vải bọc, cây trường thương lập tức hiện ra trước mắt, cây thương này 4 năm trước hắn tham gia thiếu niên cao thủ đại tái, cuối cùng xếp hạng 4 mà được thưởng. Trường thương được rèn bằng hắc kim nguyên khối, toàn thân đen nhánh. "Không biết là lần thứ bao nhiêu cầm vào cây thương này rồi, cảm giác vẫn như lần đầu vậy. haizz…."

- Đại ca….

Tử Phong quay lại, thấy Tần Lôi đứng ở cửa, đang lau nước mắt.

- Ồ ăn cơm xong rồi ư, làm gì mà khóc như đàn bà vậy, haha …thấy đệ như vậy ta lại không nhịn được cười.

Tần Lôi năm nay 16 tuổi, cao 1 mét 8 lưng hùm vai gấu. Hơn nữa, 2 năm trong quân ngũ khiến hắn trông già hơn tuổi rất nhiều. Cảnh tượng một đại nam nhân cao 1 mét 8 mặc hắc kim chiến giáp, đứng tựa cửa sụt sùi đúng là có phần quái dị.

Nhưng Tần Lôi lại không nghĩ vậy. Nhìn thân ảnh gầy gò đang vuốt ve cây trường thương, suy nghĩ nhập thần như vậy lập tức nhớ về chuyện xưa….

3 năm trước, cha hắn trúng phục kích, bị loạn tiễn giết chết ngoài biên giới. Ông nội hắn biết được, rất đau lòng, bay thẳng ra chiến trường. Nhưng lại không thể tìm được thi thể của cha hắn, qua điều tra đã biết được một sự thật động trời.

Cửu hoàng tử bán nước, cho người để lộ tuyến đường cha hắn hành quân của cha hắn, lại cho người bỏ độc vào thức ăn làm toàn quân bị diệt, không thể phản kháng một chút nào.

Ông nội hắn vô cùng giận dữ, nhưng cửu hoàng tử đã chạy sang địch quốc từ trước đó. Ông nội hắn đuổi theo, cuối cùng thi triển 2 đạo cấm chú, đánh nát một nửa địch quốc.

Thi triển ma pháp quá độ, cộng thêm tâm lý không ổn định khiến ông nội hắn tẩu hỏa nhập ma, trở về vương phủ lập tức giết chóc, bà nội hắn – ma pháp kiếm sĩ cấp 8 cũng vì bảo vệ cho 3 huynh đệ bọn chúng mà chết. Cuối cùng, một tia lôi hệ ma pháp đánh xuyên qua thân thể bà nội hắn bay tới chỗ hắn trú ẩn. Tần Tử Phong không nghĩ ngợi gì lập tức dùng thân mình đón đỡ tia sét. Dù chỉ là một tia sét rất rất nhỏ, nhưng mang theo tinh thần lực vô tận của pháp thần, linh hồn của Tần Tử Phong trọng thương suýt chết, sống đời thực vật mấy tháng. Cuối cùng phải dùng luyện hồn trận để chữa trị linh hồn, nhưng Tử Phong cũng phải trả cái giá rất đắt. Mấy ngày lại phải dùng luyện hồn trận để bổ sung linh hồn lực, không dùng thì chết, mà dùng thì sống không bằng chết. Dù sao, luyện hồn trận vốn là để hành hạ linh hồn kẻ địch, khiến linh hồn kẻ địch vĩnh viễn không tiêu tan, cũng có thể hiểu được sự khủng bố của nó.

Từ lúc Tần Lôi đến cửa, nhìn thấy đại ca đứng ôm trường thương thì rất đau lòng. Cây thương đó, sợ rằng chính là phần thưởng cuối cùng trong các cuộc thi đấu mà đại ca hắn nhận được. Đại ca vì hắn mà suýt chết, bây giờ tuy không chết nhưng so với chết có lẽ còn khó chịu hơn nhiều. Hắn cố nén nước mắt, bước vào trong phòng.

- Tam đệ, ngồi đi, nào ngồi đi. – Tần Tử Phong vừa nói vừa cười, rót ra 2 chén trà Kim Long.

Đừng nghĩ nhiều nữa, nếu xảy ra việc đó một lần nữa, ta vẫn sẽ chắn trước người đệ, ta tuyệt không hối hận.

- Đại ca… Tần Lôi vừa cố nén nước mắt, nghe Tử Phong nói như vậy liền không thể kìm nén được nữa, nước mắt như đê vỡ tràn ra, ôm lấy Tử Phong mà khóc rống lên.

- Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, mau kể cho đại ca nghe 2 năm qua trong quân ngũ như thế nào đi.

- Vâng. Tần Lôi lau nước mắt, bắt đầu kể từng chuyện hắn trải qua trong quân ngũ. Bắt đầu từ khi hắn nhập quân doanh huấn luyện. Giáo quan thấy hắn không có đấu khí thì rất khinh thường, trực tiếp cho xuống đại đội yếu nhất. Rồi đến chuyện hắn đánh cho tiểu đội trưởng răng rơi đầy đất, rồi chuyện ra chiến trường, cảm giác giết người lần đầu tiên…. càng kể càng hưng phấn, Tử Phong thỉnh thoảng cũng thêm vào vài câu bông đùa, cuối cùng Tần Lôi cũng quên luôn việc vừa khóc vừa mếu lúc trước.

Hai huynh đệ trò chuyện không để ý đến thời gian, đến lúc Tần Bạch Vân vào gọi ăn cơm mới biết trời đã tối.

Trên bàn ăn, 4 người Tần Tử Phong ngồi quây quần bên bàn ăn.

Tần Chính vừa gắp thức ăn vừa nói:

- Tiểu Lôi, cháu về lần này đừng ra chiến trường nữa, ở nhà chuyên tâm tu luyện, vài ngày nữa ta sẽ sắp xếp cho cháu kế thừa tước vị của cha cháu.

- Không được, lần này được thưởng 2 tháng nghỉ phép, cháu về chủ yếu là thắm đại ca, sau đó là tham gia thanh niên cao thủ đại tái, chuyện tước vị thì không cần bàn nữa. – Tần Lôi nói thẳng.

Giết địch 1 ngàn phong huân tước, 1 vạn phong tử tước, 10 vạn phong hầu tước, 50 vạn phong bá tước. Mở đất 500 dặm phong công tước, 1000 dặm phong vương. Tần Lôi tự tin với khả năng của bản thân, trong vòng 20 năm tuyệt đối có thể lên hạng công tước. Cha hắn mặc dù là tước vương gia, nhưng nếu hắn kế thừa, cũng chỉ là công tước mà thôi. Hắn vốn dĩ không cần cái tước vị này.

- Hắc hắc, lần thiếu niên cao thủ đại tái lần trước, ta thua trận cuối cùng. Ta đã nói với người đó, 4 năm sau, ta sẽ đánh bại người đó.

- Là tiểu cô nương thủy hệ kiếm sư lần trước đúng không, lần đó nếu để đại ca vào chung kết thì hẳn là cô gái đó không có cơ hội rồi. – Bạch Vân buông đũa cười nói.

- Được rồi, chuyện tước vị tạm thời không nói.

Tần Chính bỗng nghiêm mặt lại: "Bây giờ nói đến chuyện tu luyện linh hồn công pháp. Không cần biết miếng hồng ngọc trong tay Tử Phong là gì, nhưng rõ ràng nó là một công pháp tu luyện linh hồn vô cùng cao minh. Cả đời ta đã thấy vô số công pháp, nhưng chưa bao giờ thấy công pháp nào có đẳng cấp cao như vậy. Có thứ này, Tử Phong sẽ không cần dùng luyện hồn trận nữa.”

- Không cần nữa? – Tần Tử Phong trong lòng chấn động. Ngồi trong luyện hồn trận vô cùng đau đớn, hơn nữa ảnh hưởng với thân thể rất lớn, không những ảnh hưởng tới cơ nhục xương cốt mà còn khiến ma pháp lực và nội lực không thể ngưng tụ, liên tục thất thoát. Nếu không nhờ vô số đan dược chống đỡ, Hắn có thể đứng lên hay không cũng khó nói.

3 năm, 3 năm thân xác và linh hồn bị hành hạ, bây giờ sắp kết thúc sao.

Tần Tử Phong có cảm giác không thật, có phải đang mơ không. Tần Bạch Vân và Tần Lôi cũng vô cùng vui mừng, không dùng luyện hồn trận, vậy là có thể tu luyện tiếp rồi.

- Đúng vậy, không cần nữa. Công pháp này vô cùng cao minh. Lát nữa Phong nhi dùng luyện hồn trận lần cuối, sau đó bắt đầu tu luyện. Chỉ cần linh hồn Phong nhi phục hồi, trong vòng 1 năm, ta chắc chắn có thể khiến cháu đạt đến ma pháp sư cấp 4.

- Ông nội, ông định dùng cấm thuật “sát long chi thuật” lên đại ca sao. – Tần Bạch Vân hỏi.

- Nhưng đại ca đã lớn tuổi như vậy, thân thể đã định hình, làm sao học “sát long bí thuật” được? – Tần Lôi cũng nghi hoặc hỏi.

- Đúng là thân thể Phong nhi đã định hình, nhưng vẫn còn một cách khác để học “sát long bí thuật”. – Tần chính giải thích. Để trở thành sát long nhân, có thể như tiểu Lôi, từ nhỏ dùng long huyết và long ngữ ma pháp liên tục tẩy rửa thân thể, hình thành long tinh dạng nhân thể. Ngoài ra còn có một phương pháp khác, giết cự long, đoạt long tinh rồi dùng bí pháp luyện hóa.

Tần Tử Phong kích động trong lòng, sát long nhân lợi hại như thế nào, trong lòng hắn rõ. Tần Lôi mới 16 tuổi đã là ngũ cấp ma pháp sư, cường độ thân thể cũng đạt tới cấp 4. Nếu hắn cũng tu luyện sát long bí thuật, vậy…

- Ông nội, đi đâu để kiếm khỏa long tinh đó bây giờ. – Tần Tử Phong do dự hỏi. Hắn cũng rõ ràng, long tộc vô cùng cường đại, trưởng thành sẽ là bát cấp ma thú. Hơn nữa, đa phần đều dùng hóa hình đan trà trộn trong loài người. Rất khó khăn a.

- Phong nhi, trong thân thể ta có 1 viên long tinh thuộc tính lôi hệ.Vừa hay thân thể cháu cũng có lôi hệ căn nguyên. Chắc chắn sẽ vô cùng thích hợp với nó.

- Chuyện này…. Tần Tử Phong biết, ông nội hắn vốn không có lôi hệ căn nguyên, nhờ viên long tinh đó mà có thể tu luyện lôi hệ ma pháp trở thành song hệ ma pháp sư. Bây giờ bảo ông nội hắn bỏ ra viên long tinh đó, vậy lôi hệ năng lượng mấy chục năm tích tụ sẽ biến mất, với ma pháp sư mà nói, ma pháp lực cũng giống như sinh mệnh lực. Thoáng cái mất một nữa ma pháp lực, thì cũng giống như mất một nửa cái mạng vậy.

- Cháu không đồng ý, dù sao cũng không thể để ông nội hao tổn sinh mệnh được.

- Tử Phong, cháu nghe ta nói, từ 3 năm trước, ta đã muốn bỏ nó đi rồi, ta vốn không có lôi hệ căn nguyên, cưỡng ép luyện hóa lôi hệ long tinh tạo ra lôi hệ thể chất ma pháp. Nhưng không thể hoàn toàn điều khiển nó, nếu lạm dụng lôi hệ pháp thuật sẽ bị long tinh khống chế. Cuối cùng thân thể cũng bị thoái hóa, biến thành bộ dáng người không ra người rồng không ra rông. Viên long tinh này với ta đã vô dụng rồi. Tiểu Lôi đã dùng bí pháp luyện thành hỏa hệ sát long thể chất, Vân nhi lại có song hệ thể chất ma pháp vô cùng xuất sắc. Chỉ còn lại mình cháu, trước đây ta sợ linh hồn lực của cháu không khống chế được long tinh, nhưng bây giờ đã có linh hồn công pháp này.

Trên bàn ăn, cả 4 người đều trầm mặc. Tần Tử Phong có thể mạng lên là điều tốt, nhưng ông nội hắn vì thế mà gặp nguy hiểm, vậy hắn cũng không muốn. Có điều ông nội hắn đã quyết rồi.

Nhắc lại chuyện 3 năm trước khiến cả 4 ngườii đều cảm thấy không thoải mái. Thấy mọi người đều không ăn nữa, Tần Chính gọi người hầu vào dọn bàn ăn. Đến khi tất cả người hầu đã ra ngoài, Tần Chính mới lên tiếng:

- Còn một chuyện cuối cùng ta muốn nói. Đó là…. – Tần Chính ngừng lại một lúc mới nói tiếp. Đó là thân thế của Bạch Vân.