Không Muốn, Không Muốn Buông

Chương 7




« Trợ lý Đoạn, nếu em có gì sai sót xin anh nói cho em biết. » Biểu tình vô tội của cô ta làm cho ta trở thành đại hôi lang chuyên làm chuyện xấu a.

Ta biết cô là sợ đánh mất công việc tốt vất vả mới tìm được này, không phải sợ, ta đây thoạt nhìn là một trợ lý quyền cao chức trọng nhưng thực chất một chút công năng đều không có a, không cần vì thái độ của ta có chút không thích hợp liền bị doạ sợ thành như vậy.

« Cô làm việc tốt lắm, rất rất tốt a ! » Ta gượng gạo cười an ủi cô ta – kỳ thật hiện tại cần an ủi chính là bản thân đang chịu nhiều đau khổ của ta a.

Cô đi nhanh đi…

Ta thật sự là mệt chết đi được, thầm nghĩ ngồi xuống ghế hảo hảo nghỉ ngơi một chút.

Chính là … trước khi muốn ngồi xuống, ta phải đem cái món đồ chơi hạ lưu mà tên Khổng Văn biến thái đặt trong thân thể ta lấy ra đã a …. ô …..

Đi mau a!

Tựa hồ trời cao không có cho ta cơ hội đem nó lấy ra.

« Đoạn Địa, cậu vào đây một chút. » (ở cty trc mặt người khác nên ta đổi xung hô:D)

Thanh âm vững vàng, thấp trầm, nghiêm túc theo trong máy bộ đàm truyền ra.

Là tổng tài đại nhân a!

Tiểu Dung hâm mộ nhìn nhìn ta, tựa hồ cảm thấy giống như ta tùy thời đều có thể tiến vào phòng tổng tài gặp được vị tổng tài siêu cấp đẹp trai siêu cấp phong độ kia rất chi là vinh quang. Căn bản không có chú ý tới mặt của ta bỗng nhiên biến thành màu tro tàn.

Gõ lên cửa hai cái cho có lệ, ta mở cánh cửa thông liền phòng tổng tài với phòng trợ lý ra, tâm không cam lòng không nguyện bước vào trong.

Tuỳ tay đóng chặt cửa lại, ngăn trở tầm mắt nóng bỏng của Tiểu Dung đang đứng ở ngoài.

« Anh tìm em ? » Ta rất muốn bày ra gương mặt tươi cười để làm cho Khổng Văn cao hứng mà đối với ta tốt hơn một chút, chính là vật thể bị chôn trong người làm cho ta rất không thoải mái, đành phải giữ lấy vẻ mặt đau khổ.

Khổng Văn mặc một bộ âu phục được cắt may rất tinh xảo, ngồi ở trên ghế tổng tài lật xem những tài liệu đặt trên bàn làm việc xa hoa, giương mắt nhìn ta một cái, ngoắc ngoắc ngón giữa.

Lại đây  .....

Ta sờ sờ cái mũi nhỏ đáng yêu, nhăn nhăn nó lại, tâm không cam lòng không bước về phía hắn.

Theo ngay từ buổi đầu Đại Học liền đã quen với thủ thế này, đến bây giờ chẳng những là hắn, chỉ sợ ngay cả bản thân ta cũng nghĩ mình chính là một sủng vật được người nuôi dưỡng.

« Hội nghị buổi sáng hôm nay khi nào thì bắt đầu ? »

Ta nhắm mắt lại nghĩ nghĩ: « Dường như là mười giờ rưỡi. »

« Dường như? » Hắn nhướng mày, trêu tức lặp lại.

Ta không sao cả, dù sao năng lực của bản nhân có bao nhiêu Khổng Văn từ trước đến nay rõ ràng nhất. Ta đây chính là một người trợ lý mỗi khi bị hắn khi dễ liền mắt đỏ rưng rưng !

« Khổng Văn...... » Ta ngẩng đầu, cho hắn một ánh mắt ủy khuất: « Thật là khó chịu. »

« Khó chịu? » Khổng Văn ở trên người ta nhìn loạn hai cái, cười nói: « Nghĩ muốn lấy nó ra? »

Đương nhiên muốn lấy ra a, ngươi cho là như thế này dễ chịu lắm sao?

Ngươi này biến thái!

Ta mở to mắt, vội vàng gật gật đầu mấy cái.

« Không được. » Trong mắt đại hôi lang tràn đầy ý xấu, lắc đầu : « Ngày hôm qua có người đã đáp ứng sẽ đem thứ này đặt ở trong người nguyên một ngày. Bằng không …. »

Hắn cuối thấp người, đem khí thổi vào trong tai ta. « ...... Tối hôm qua anh cũng sẽ không bỏ qua cho em dễ dàng như vậy. »

Cái lổ tai ngứa ngứa, đáng tiếc ta hiện tại không có tâm tư cùng hắn vui đùa.

Nước mắt ở trong hốc mắt chảy a chảy..... Ta mân mê cái miệng nhỏ nhắn mà từ trước đến nay Khổng Văn thực thích cắn cắn cắn.

Chán ghét! Chán ghét!

Nhìn đến bộ dáng đáng yêu nước mắt lưng tròng của người ta như vậy còn không mềm lòng sao ?

« Anh như vậy đã rất tốt với em rồi đó, anh còn chưa dùng đến cái này a. »

Khổng Văn lật ngữa bàn tay, cho ta xem một cái điều khiển từ xa rất xinh xắn.

Điều khiển từ xa?

Ta trừng lớn mắt, văng ra xa mấy thước.

« Vật nhỏ đáng thương. » Khổng Văn duỗi tay thẳng ra đem ta kéo trở về, dùng cái mũi đỉnh đỉnh lên trán của ta : « Chờ hội nghị kết thúc sẽ tha cho em. Thế nào, không tồi chứ ? »

Hội nghị kết thúc ?

Ta thiếu chút nữa ngất đi. Cự nhiên muốn đem theo cái đồ quỷ này vào họp !

Người xấu xa này thế nhưng còn không biết xấu hổ đem mặt tiến lại gần ta, nói ra lời nói tựa như đang ban ân : « Anh đối với em tốt như vậy, ít nhất em cũng phải biểu đạt một tý cảm kích chứ. »

Thật sự rất muốn đem cái chặn giấy bằng thuỷ tinh ở trên bàn làm việc đập thật mạnh vào khuôn mặt tuấn tú nhưng vô cùng đáng hận kia, đáng tiếc … mãi mãi cũng không có cam đảm.

Ô ô ô … bản chất nô tính năm nghìn năm qua của Trung Quốc phát huy hết trên người ta không thể nghi ngờ a.

Ta thô lỗ dùng ống tay áo chà chà nước mắt, dùng môi quẹt nhẹ một cái lên mặt hắn cho có lệ.

Khổng văn đứng thẳng người lên, mi tâm nhăn lại, tựa hồ rất không cao hứng.

Thân ảnh cao lớn che mất ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ, vừa vặn đem ta vây quanh ở trong bóng tối.

Ô …. Quả thực tựa như truyện cổ tích ngày xưa người dân thiện lương bị Ma Vương vây bắt vào bên trong bóng tối a.

Vì cái gì mỗi lần đều là ta nhận vai tiểu thiếp đáng thương chứ?

Ta không phục, trừng mắt nhìn nhìn tên Khổng Văn lại bắt đầu làm khó dễ ta liếc mắt một cái, lại khiếp đảm cúi đầu.

Không khí càng ngày càng trầm trọng làm cho ta sắp không thở nổi. Khổng Văn tức giận, thật sự làm cho người ta sợ hãi cực kỳ.

Rốt cục...... Cứu tinh tới rồi!

Trong máy bộ đàm vang lên một thanh âm thanh tuý dễ nghe của một vị trợ lý đặc biệt khác, vị trợ lý này chính là người thật sự có năng lực làm trợ lý.

« Tổng tài, hội nghị sẽ lập tức bắt đầu. Quản lí của các bộ phận đã tập trung đầy đủ ở phòng họp. »

Hô......  Ta cẩn thận thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Khổng Văn không cam lòng nhìn nhìn ta. Nói lầm bầm, ta dám khẳng định hiện tại trong đầu hắn có đầy những ý nghĩ xấu xa dùng để chỉnh chết ta a.

« Đã biết, tôi lập tức tới. » Đáp lại bằng một giọng nói tràn ngập uy nghiêm.

Phù …, cuối cùng lại tránh được một kiếp …. Nhưng ta biết chỉ là tạm thời mà thôi.

Ta mở to đôi mắt đầy trông mong mong chờ Khổng Văn đi nhanh lên, mắt to không dám chớp một cái dõi theo hắn.

Khổng Văn cầm lấy một phần văn kiện trên bàn, bỗng nhiên quay sang phía ta, túm lấy tay ta kéo về hướng cửa, bước đi.

« Ai! Khổng Văn! »

Ta sững sờ há to miệng. Hắn hắn hắn …. Sẽ không phải thật sự muốn đem ta kéo tới phòng họp chứ. Ta mỗi lần họp đều ngủ gà ngủ gật, cho nên Khổng Văn đã sớm đưa ra sắc lệnh đặc biệt cho ta miễn trừ trách nhiệm tham gia tất cả các hội nghị.

Hắn cho ta một ánh mắt nghiêm khắc : « Hôm nay là tổng kết cuối năm, em cũng phải đi nghe. »

Tổng kết cuối năm cùng ta có quan hệ gì ?

Ngươi chính là nghĩ muốn khi dễ ta a !

Ta cố sống cố chết túm lấy khung cửa, ai ai cầu xin : « Ít nhất … ít nhất để cho em đi toilet trước đã. »

« Nghĩ muốn đem vật kia lấy ra sao ? Không được. » Khổng Văn trên mặt lộ ra tươi cười đầy ác ý, cắn cắn lổ tai của ta, nhẹ giọng nói : « Chính vì bên trong người em chứa món đồ chơi kia nên mới muốn em theo giúp anh giải buồn trong cuộc họp chán ngắt này. »

Ta ngây người một lát, mới hiểu được trong lòng hắn có cái chủ ý biến thái gì.

« Không đi! Em không đi! » Ta kêu gào thảm thiết, bất chấp những ánh mắt kinh ngạc của nhân viên đang đứng ở trước cửa phòng họp gần phòng Tổng Tài.

Hắn cự nhiên uy hiếp ta, ở ta bên tai hung tợn nói: « Nếu tiếp tục gây loạn, hôm nay về nhà sẽ không dễ chịu đâu, đến lúc đó cũng không nên cầu xin tha thứ. »

Ta vừa kinh vừa sợ, liếc mắt dò xét sắc mặt của hắn một cái, uỷ khuất đầy một bụng.

Rốt cuộc ai gây loạn?

Thật đáng ghét!

Luôn khi dễ ta......

Chính là ánh mắt của Khổng Văn thật là lợi hại, ta bị hắn doạ sợ tới mức tim đập mạnh ‘thình thịch thình thịch’. Đành phải rất không cam nguyện buông bàn tay đang bắt lấy khung cửa ra.

« Anh … không cần họp lâu lắm được không ? » Ta giật nhẹ ống tay áo của hắn, kế sách thứ 108 …. Giả trang bộ dáng tiểu cừu.

Tựa hồ hiện tại trang bộ dáng tiểu cừu không còn tác dụng, hắn càng ngày càng ‘miễn dịch’ với bộ dáng này của ta.

Khổng Văn không có trả lời, kéo ta bước đi, phong thái bày ra ở mặc ngoài chỉ là một động tác săn sóc cho cấp dưới, nhưng trên thực tế là ép buộc ta đi vào trong phòng họp đã đầy người ngồi.

« Em ngồi ở đây. »  Bất động thanh sắc mà đem ta đặt lên chỗ ngồi gần bên hắn.

« Tổng tài. »

« Tổng tài. »......

Xưng hô cung kính liên tiếp phát lên, ngẫu nhiên cũng có người chào hỏi ta một câu : « Trợ lý Đoạn, dường như sắc mặt của cậu không tốt lắm, bị bệnh sao ? »

Ta miễn cưỡng cười một cái, làm như trả lời.

Chết tiệt ! Bị Khổng Văn dùng sức đặt lên chỗ ngồi làm cho cảm giác về cái vật chôn trong thân thể càng thêm rõ ràng hơn.

Ô...... Khó chịu......

Hội nghị bắt đầu, nhóm quản lí từng người từng người đứng lên báo cáo công trạng cùng dự toán cuối năm.

Cái gì thị trường hoạt động, cái gì quy hoạch cả năm, cái gì lĩnh vực hệ thống internet vô cùng phát triển trong thời đại mới.v.v. ….

Ta toàn bộ đều nghe không hiểu, đành phải làm bộ như hiểu lắm bắt chước theo những người bên cạnh cùng nhau thỉnh thoảng gật gật đầu.

Kỳ thật toàn bộ lực chú ý đều đặt hết ở hạ thân, cái đồ vật cắm ở bên trong làm cho ta rất không thoải mái, làm hại ta động cũng không dám động.

Thật chán ghét!

Khổng Văn tối hôm qua cự nhiên còn tỏ ra rất có lương thâm cường điệu đây đã là loại nhỏ nhất.

Khổng Văn chết tiệt !

Ta tức giận, hung hăng trừng hắn liếc mắt một cái.

Không nghĩ tới Khổng Văn đang một mực hết sức chăm chú nghe báo cáo lại phản ứng nhanh nhẹn như thế, lập tức quay đầu đón nhận tầm mắt của ta, làm cho ta sợ tới mức lập tức cúi đầu xuống.

Ánh mắt trêu tức của hắn dừng lại ở trên người ta một lát, sau đó lại quay về trên người quản lý bộ phận sản xuất đang phát biểu báo cáo.

Ta cúi thấp đầu, trong lòng le lưỡi, âm thầm may mắn.

A! Không đúng......

Một bàn tay không phải của ta xuất hiện ở trên đùi của ta, bắt đầu sờ tới sờ lui ở chung quanh.

Hạ lưu đệ tiện!

Ta dùng khóe mắt liếc xéo Khổng Văn một cái, phát hiện biểu tình trang nghiêm túc hiện tại của hắn thật sự là không chê vào đâu được.

Trên thế giới này làm sao lại có một kẻ dối trá đến như vậy ?  Dối trá mà còn có thể phát ra phong thái khí suất đến như thế.

Không cần lại đùa giỡn a!

Ta trộm đẩy tay hắn ra.

Vô ích ….

Rất nhanh nó lại mò tới, hơn nữa còn thêm phần nghiêm trọng vì nó đang tiến công tới bộ vị tối trọng yếu.

Ta dựa sát vào bàn họp cùng với bàn tay vô liêm sỉ này đấu tranh kịch liệt, mặc khác còn phải hết sức chú ý không cho người khác phát hiện ra trận chiến này, khẩn trương đến độ đầu đổ đầy mồ hôi.

A!

Hắn hắn hắn...... Tránh được ngăn chặn của ta, cự nhiên còn ác ý ở nơi đó của ta nhéo một cái thật mạnh, làm cho ta thiếu chút nữa đã hét lên.

Hơi quá đáng!

Hừ ! Ta nổi điên rồi đây.

Ta dựng thẳng ngón trỏ lên, dùng móng tay ở trên mu bàn tay đáng giận đó cào xuống một cái thật mạnh. Hừ, cái này còn không làm cho tay ngươi lủng một lỗ thật lớn.

Công kích thành công!

Địch nhân xâm chiếm nhanh chóng lui xuống, không còn chút động tĩnh nào nữa.

Ta tự hào không đến vài giây, lại bắt đầu lo lắng.

Có phải thật sự đã làm đau Khổng Văn hay không ?

Không xong, làm hắn tức giận cũng không phải là chuyện có thể đùa được.

Vừa định ngẩng đầu dùng ánh mắt ôn nhu để an ủi an ủi hắn, ta bỗng nhiên chấn động toàn thân.

A a a a a a!

Vật đang chôn trong thân thể đột nhiên chấn động lên !

Thật thật thật khổ sở!

—————- còn tiếp ————-