Không Nghe Lời, Vậy Mời Xuống Giường!

Chương 48: Chồng có quyền của chồng (2)




Ôn Hân vốn định cẩn thận nghe Tả Tuấn nói chuyện, nhưng cô quên mất một chuyện, ở trên thế giới này, chỉ cần có đứa bé tồn tại, thì chỉ cần đúng dịp là có thể xảy ra.

Nghe tiếng dép lẹp xẹp của Tiểu Ôn, cùng với tiếng hô hào ‘Cô ơi’ không ngừng, ở cửa bên này, điện thoại của Tả Tuấn cũng vì thế mà dừng lại.

Ngay cả thời gian để cô lùi lại mấy bước cũng không cho, Tả “thiếu gia” và Tiểu Ôn cùng lúc xuất hiện bên cạnh cô, một trái một phải, có xu thế bao bọc lấy Ôn Hân.

Kể từ sau khi biết trong bụng cô có một em bé, người bạn nhỏ Tiểu Ôn ngược lại còn hiểu chuyện biết phân biệt nặng nhẹ hơn trước rất nhiều, tựa như súng máy vọt tới trước mặt cô thì nhẹ nhàng ôm lấy bắp đùi cô: “Cô ơi, sao cô lại ở đây? Ba muốn con đi gọi cô đấy.”

Trước khi Ôn Hân trả lời, người bên cạnh đã trả lời thay cô, “Nhóc con, cô cháu đang ở đây “nghe” cảnh đấy.”

Theo như Ôn Hân biết, ngày hôm trước bọn Tiểu Ôn đã vào nhà họ Tả, không biết Tả Tuấn có bao nhiêu bản lĩnh mà có thể chỉ trong hai ngày đã khiên con bé ghét anh ta như kẻ thù rồi.

“Chú là người xấu, cháu đã nói rồi cháu không phải nhóc con!” Tiểu Ôn phồng hai má lên như hai cái bánh bao thịt, nếu thật sự chiều cao cho phép thì cô nhóc đã cắn vào má trái Tả Tuấn một cái rồi.

“Khụ khụ.” Ôn Hân vừa mới làm việc trái lương tâm không có đủ lập trường đi giúp Tiểu Ôn, chỉ có thể nắm lấy tay con bé “Ba ở đâu”....

“Cô ơi, thầy giáo của Tiểu Ôn nói, phong cảnh trước mặt chỉ có thể dùng từ “nhìn”, nói cũng không nói đúng, quả thật đúng là còn ngốc hơn cả con cừu nhỏ! Tả đáng ghét đúng là con cá lớn ngốc nghếch!”

“Tiểu Ôn không được nói lung tung.” Ôn Hân mượn cớ dẫn Tiểu Ôn xuống nhà, nhưng cô hiểu Tả Tuấn đang muốn nói cho cô biết, anh ta đã biết cô nghe trộm.

Biết rồi thì thôi, vừa đúng lúc anh ta tiết kiệm cho cô gánh nặng cô vừa phải khiêng. Nghĩ như vậy, vừa rồi Ôn Hân còn có cảm giác giống như một tên trộm nghe lén bây giờ đã cảm thấy hợp tình hợp lí hơn rồi.

Tiểu Ôn dẫn Ôn Hân xuống phòng khách dưới nhà, tìm một vòng lại một vòng mà không tìm thấy Ôn Lĩnh, cô nhóc kéo cô đi hỏi người làm mới biết ba cô nhóc đã bị Tả Dữu đẩy đến vườn hoa rồi. “Cô ơi, lần này cô Tả Dữu muốn chúng ta tiếp xúc với chú Tả kia đấy, mặc dù con không thích chú ấy lắm nhưng nơi này lại rất tốt.” Cô nhóc tự cho mình đến đây là đã nể mặt lắm rồi, nên hất mũi nện bàn chân mập mạp dẫn đường.

Theo như Tiểu Ôn nói trong vườn hoa của nhà họ Tả trồng rất nhiều loại hoa con nhóc chưa từng nhìn thấy, ra khỏi cửa sau của biệt thự, Ôn Hân bị cháu gái vô cùng thuần thục dẫn vào một nhà kính trồng hoa.

Một lớp thủy tinh, bên ngoài là gió lạnh tạt ngang, bên trong thì ấm áp như nắng tháng Năm. Ôn Hân đi theo Tiểu Ôn, xuyên qua mấy bụi hoa nhưng vẫn không thấy Tả Dữu, nhưng lại nghe thấy giọng nói của anh trai.

“Tả Dữu, cô ở đây ngắm hoa đi, tôi hơi mệt muốn đi về trước.” Cách một dãy hoa, cô không nhìn thấy mặt của anh hai, chỉ nghe thấy giọng nói của anh hôm nay rất thấp, không giống như bình thường.

“Đợi một chút đi anh Ôn, mấy ngày nay trừ lúc ăn cơm anh chỉ vùi mình trong phòng đọc sách, không thấy buồn bực sao? Tôi là cố ý muốn dẫn anh đi dạo đấy, bên trong nay rất ấm áp, sẽ không bị cảm, anh yên tâm đi. Cho anh xem, đây là loại hoa tôi...”

“Ba, con bắt được ba rồi!” Tiểu Ôn rất thông minh, nhận được tín hiệu của Ôn Hân liền như chim yến bay ra ngoài, Ôn Hân chậm rãi bước theo sau nghe được phía trước “bịch” một tiếng, cùng biết Tiểu Ôn với Tả Dữu lại sao Hỏa đụng Địa Cầu rồi.

“Tiểu Ôn, không phải cô đã nói rồi à, con gái phải đi đứng cho thục nữ chứ.” Ôn Hân gần chỗ của ba người. “Chỉ con nhóc này sao? Thục nữ là ngày nào cũng tìm cách phá ba sao?” Tả Dữu cắn một cái vào má của Tiểu Ôn chêu ghẹo nói.

Ôn Hân đi đến, bắt được bả vai Tả Dữu nói, “Ra đến Bắc Kinh tìm được đồ em muốn ăn, vừa đúng lúc Mao Mao ăn xong, em mà không nhanh là không kịp đâu.”

Đông Ba là cửa hàng lâu đời Bắc Kinh phải tự hào, đồ ăn ở đây phải gọi là tuyệt nhất, đặc biệt là món thịt tẩm bột rán thì không đâu sánh bằng, đây cũng là thứ mà Tả Dữu thích nhất ở Bắc Kinh.

Cho nên, trước khi Lệ Minh Thần ra viện, Ôn Hân đã mua một ít về làm quà.

Mặc dù Tiểu Ôn với Mao Mao ở nhà cô hai ngày, nhưng Tả Dữu hiểu rõ... Tiểu Ôn nhìn như đứa bé chỉ biết suốt ngày gào khóc nhưng trên thức tế rất hiểu chuyện, nhưng mà Mao Mao lại khác, quan hệ gia đình khiến đứa trẻ thiếu đi cảm giác an toàn, chuyện gì cũng phải nắm chắc trong tay mới có cảm giác an tâm. Đặc biệt là trong phương diện ăn uống, Tả Dữu tuyệt đối có lý do tin tưởng túi đồ ăn chị dâu mang về sẽ bị Mao Mao tiêu diệt sạch sẽ không còn một miếng.

“Anh Ôn, anh ở đây đợi em... em đi lấy đồ về chúng ta cùng ăn...” Giọng nói của Tả Dữu theo gió giảm dần ở ngoài cửa, rơi xuống rồi bị thiêu cháy khi cánh cửa khép lại, mà trước khi đi còn nghe thấy tiếng “ăn” vang vọng theo.

Nói đến chuyện ăn uống, cô ấy nhất định sẽ không thua thiệt, con nhóc nhà họ Ôn nhận đứng thứ nhất không có ai dám đứng thứ hai.

“Anh ơi, có phải Tả Dữu đối với anh...?” Rất nhiều mùi hương hòa lẫn bay vào trong mũi của Ôn Hân, cô suy nghĩ hồi lâu rồi mới hỏi.

“Hân Hân, em mới từ Bắc Kinh về, anh nghĩ chúng ta nên đưa Mao Mao và Tiểu Ôn về nhà ăn Tết đi, đồ đạc trong nhà cũng không thiếu. Năm mới qua đi, chờ đến mùng hai em với Minh Thần về nhà, chúng ta ăn cùng nhau một bữa cơm là được.” Anh không trả lời thẳng, nhưng dựa vào nét mặt của anh thì Ôn Hân như đọc được một điều gì đó, cô hơi cúi eo, khóac tay lên phần chân đã bị cụt một nửa của anh trai, “Anh, vậy còn anh?” Tình trạng của Ôn Lĩnh rất đặc biệt, cô không muốn anh trai bị tổn thương, càng không muốn nhìn thấy Tả Dữu đau lòng, cho nên có một số chuyện phải nói rõ ràng, mặc dù sự thật có thể... vô cùng đau lòng.

Hầu kết của Ôn Lĩnh trượt mấy lần, qua thật lâu, cô mới nghe anh nói: “Tả Dữu là một cô gái tốt, cô ấy nên có người tốt hơn...”

Trong phòng hoa không có gió, Ôn Hân bên cạnh nhìn cánh hoa rơi xuống, cảm giác giống như nước mắt của hoa.

Cảm thấy thắt lưng hơi mỏi, cô ngồi dậy, tay Ôn Lĩnh khoác lên vai cô, cái gì cũng không nói rồi đi ra ngoài.

Kiêu ngạo là một điều gì đó rất hư vô, không nhìn thấy cũng không sờ được, nhưng nó lại có thể nói rõ cho một người mất đi hai chân như Ôn Lĩnh, anh sẽ không thể có nó.

Ôn Lĩnh mất đi kiêu ngạo, mất đi quyền có hạnh phúc.

“Em sẽ thương lượng với Minh Thần, quá đường đột nói ra chưa chắc đã tốt...” Đẩy xe lăn ra khỏi nhà kính, Ôn Hân quàng lại khăn cho Ôn Lĩnh, nhìn thấy thiếu tá ở đằng xa, vẻ mặt sợ sệt.

Ôn Hân và Lệ Minh Thần về phòng ngủ.

“Không được, ngày mai đã bước sang năm mới rồi, lúc này anh ấy mà còn muốn về nhà thì mọi người sẽ nghĩ người cậu này không quan tâm mọi người chu đáo!” Lệ Minh Thần ngược lại phản đối rất nhanh, vừa mới cử hành hôn lễ, trở lại đã lắc mình thành cậu rồi.

“Để sau đi!” Thiếu tá phản xạ rất linh hoạt, rất nhanh đã phát hiện ra có chuyện gì đó không đúng, “Có phải anh ấy không thoải mái không, mẹ anh đối xử không tốt với anh ấy à? Còn chú Tả? Anh biết rồi, nhất định là Tả Tuấn!...”

Ôn Hân xoa thái dương, một bên bội phục khả năng tưởng tượng của thiếu tá Lệ, một bên nghĩ đến mọi người, cô không nghĩ rằng đó là việc mấu chốt, bảo bối của anh ấy... Tả Dữu.

“Thôi, để em nói với anh ấy, để hết năm đã.” Chắc là Tả Dữu cũng không ở đây mấy ngày này đâu, hơn nữa nếu quả thật vẫn kiên trì như vậy, đoán chừng Lệ Minh Thần sẽ nghi ngờ luôn cả đầu bếp Vu mất.

Thời gian đi qua Lệ Minh Thần cũng đang đổi mới, tầng tầng lớp lớp trí tưởng tượng, còn có Nghiêm Mỹ ba năm mới thỉnh thoảng ân cần hỏi một tiếng, cùng với Mao Mao đã năm lần thử sờ đuôi của Tiểu Tiền nhưng vẫn thất bại thì cuối cùng đêm ba mươi cũng lặng lẽ đến.

Nhà lớn nhà họ Tả không biết đã bao lâu mới có thể đón được năm mới náo nhiệt như thế này, hoặc nói trắng ra là nhà họ Tả chưa từng náo nhiệt như thế này.

Bữa tiệc đã qua hơn phân nửa, hai cô nhóc đã sớm chạy ra khỏi bàn cơm đi chơi. Tiểu Tiền bị ném sang nhà hàng xóm đã lâu sau khi ăn hơn một bát cá tẩm đường đang thỏa mãn nằm trên đùi Lệ Minh Thần gãi lỗ tai ngứa ngáy.

Từ sau khi Ôn Hân biết mình mang thai, từng bởi vì sản phụ Quý Mai nói phụ nữ không thể nuôi mèo thì rối rắm một hồi, sau đó Lệ Minh Thần còn đi hỏi Tưởng Nhất Băng, cô ấy nói là bé con ra đời vẫn có thể nuôi, chỉ cần không tiếp xúc nhiều thì không sao. Tiểu Tiền sợ người lạ, trước kia trừ Ôn Lĩnh, Ôn Hân và Tiểu Ôn ra thì không dễ gì cho người khác ôm, cũng may Lệ Minh Thần có duyên với mèo, Tiểu Tiền nằm sấp vô cùng thoải mái, đôi mắt nhỏ nhắm lại vô cùng ung dung tự tại.

Không khí trên bàn cơm vô cùng tốt, đêm ba mươi Tả Lập Đông từ Mĩ bay về nhìn thấy bàn cơm đoàn viên khó mà có được, mắt sáng quắc mở to, không tự giác đã uống vài ly rượu rồi, “Tả Tuấn ơi, gần đây thành tích của Hằng Vũ không tệ, thẳng nhóc này cuối cùng cũng khiến ta yên tâm rồi, làm rất tốt.” Máy chén Ngũ Lương dịch xuống bụng, mắt Tả Lập Đông đã bắt đầu mơ hồ, ông nhìn Ôn Hân rồi lại quay sang nhìn Lệ Minh Thần, “Chừng nào hai đứa cho ba ôm cháu đây?”

Lệ Minh Thần họ Lệ, sinh ra được đứa bé là con nhà họ Lệ, chẳng có nửa xu quan hệ với nhà họ Tả. Đều nói rượu vào lời ra, hôm nay Tả Lập Đông đúng là lời của rượu rồi.

Nghiêm Mỹ ngồi bên cạnh vỗ vai của ông, “Đã bảo anh đừng uống nhiều như thế rồi mà, ăn cơm đi ăn cơm đi.”

Thử nghĩ một bữa cơm rượu với một người thương nhân nhiều năm như vậy, lời nói của rượu đêm giao thừa, mấy phần thật mấy phần giả, đáp án dĩ nhiên là rõ ràng.

Thật ra tình huồng này, trước kia hình như mỗi năm đều có một lần, Tả Dữu đã sớm thấy nhưng không thể trách rồi, cô vẫn gắp thức ăn, thỉnh thoảng còn gắp cho Ôn Lĩnh vài món.

Cô vốn tưởng năm nay anh trai sẽ cười thoải mái, tiếp tục ăn uống... Tả Tuấn được sống tự tại không chịu gò bó thì mới là anh trai của cô, nhưng cô đã sai rồi...

Năm nay Tả Tuấn không hề im lặng, anh ta giơ cao cái ly trong tay, ngửa đầu uống sạch, đứng dậy nói: “Hương khói nhà họ Tả đời này đừng trông cậy vào con!”

Tả Lập Đông thiếu chút nữa là ném cái bát qua, nếu không có bọn Ôn Lĩnh ở đây, đoán chứng đã sớm nổi giận rồi. Không để ý đến con trai ngênh ngang rời đi, Tả Lập Đông giả bộ trấn tĩnh ăn xong rồi đi lên nhà.

Bữa cơm tất niên của một đại gia tộc, cho dù thức ăn có mỹ vị đến đâu, nhưng cuối cũng ăn vào cũng đều không ngon. Ngay cả bát đũa cũng không cần mình dọn dẹp, Ôn Hân nhàm chán quyết định lên tầng xem chương trình cuối năm, vừa chờ Lệ Minh Thần luôn.

Thiếu tá với anh trai bị hai nhóc kéo ra sân xem pháo hoa rồi, mặc dù nhà họ Tả “ăn không ngon” nhưng pháo hoa vẫn đẹp mắt, mới vừa lên tầng ba, ngoài cửa sổ vang lên âm thanh như hạt đậu nổ, Ôn Hân vốn định đứng bên cửa sổ xem, nhưng lại phát hiện bên đó đã có người, cô lập tức bỏ đi ý định này.

Cả nhà họ Tả đều có bản lĩnh này, giống như luôn biết trước suy nghĩ của đối phương vậy, khi Ôn Hân còn chưa quay đi thì đối phương đã bình thản nói với cô: “Em dâu, nếu muốn xem thì đến đây đi, pháo hoa trong nhà năm nay cũng không tệ lắm... Thuận tiện chúng ta nói chuyện một chút...”

Tả Tuấn đứng từ đằng xa nâng ly với cô, hơi thở nam tính vẫn mãnh liệt như cũ.

Ôn Hân cau mày, bây giờ cô không còn muốn xem pháo hoa nữa, cô biết Tả Tuấn muốn nói chuyện gì với cô, hoặc giả anh ta muốn nói thẳng chuyện cô vừa nghe lén được.

Ôn Hân đi tới không ngờ quả thật Tả Tuấn nói thẳng mọi chuyện một cách thoải mái.

“Chuyện em nghe được không sai, quả thật là có người tính toán thu mua Hằng Vũ, cho nên khi ở trên bàn ăn đừng bày ra nét mặt “anh là tên lừa đảo nữa”, chán lắm.”

Ôn Hân xem thường, lúc ăn cơm rõ ràng cô không nhìn anh ta, “Chung quy Hằng Vũ vẫn thuộc về nhà họ Tả, em tưởng rằng muốn thu mua là thu mua dễ vậy sao?” Nói thì nói như thế, nhưng Ôn Hân vẫn nhớ đến một câu nói của Vạn Cương... Thương trường vĩnh viễn không có người giỏi nhất, người giỏi nhất hôm nay có thể ngày mai sẽ trở thành miếng thịt cho người khác ăn sạch.

“Không có gì là không thể cả, nếu như đối phương là CMD thì sao lại không thể nào.” Tả Tuấn nhìn ra xa, nếu như thật sự Hằng Vũ bị thu mua mà Tiểu Lục có thể trở về, vậy anh ta chẳng còn gì để do dự cả.

Nghĩ đến tài liệu hôm nay Quý Uy báo cáo trong điện thoại, Tả Tuấn nắm chặt ly rượu trong tay hơn.

Giản Lục, Giám đốc điều hành CMD chi nhánh Trung Quốc. Mấy năm không gặp, Tiểu Lục của anh ta không còn là ngọn gió yếu trong quá khứ nữa, nhưng người bên cạnh cô không còn là Tả Tuấn anh nữa rồi...

Đối mặt với tình cảm từng rất chân thành, bây giờ mất đi, dù có kiên cường hơn nữa thì cũng chỉ là ngụy trang. Đối với Ôn Hân không biết chút nào về chuyện kia, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được một sự cảm xúc từ trên người anh ta... bi thương nồng đậm.