Không Nhớ, Không Quên

Chương 117: Chương 65.2




Tám giờ tối, là thời gian Diệu Linh xem TV. Trong phòng khách, bà Trần và Diệu Linh một già một trẻ xem Tây Du Kí say sưa.

Đường Diệc Thiên nói chuyện với thư ký Lâm xong, lười biếng dựa vào sofa trong phòng ngủ, Hàn Niệm tắm rửa xong đi từ nhà vệ sinh ra, quấn khăn tắm trước ngực, bó chặt bộ ngực no đủ phình lên. Dù Đường tiên sinh cảm thấy sao cô không ăn nhiều đu đủ một chút, nhưng anh không thừa nhận cũng không được, anh là một người đàn ông dễ thoả mãn!

Anh dang hai tay ra hiệu cho cô ngồi vào trong lòng mình, Hàn Niệm liếc nhìn anh, ngồi xuống ở cạnh giường phía xa.

Chẳng những Đường tiên sinh biết đủ, còn luôn tích cực và mạnh dạn, nên dù Hàn Niệm tránh xa anh, tự anh cũng có thể chủ động! Ai bảo anh là đàn ông, đây mới là phong độ của thân sĩ.

Nấm hương nhỏ vừa tắm xong đúng là vừa thơm vừa mềm, Đường Diệc Thiên áp vào cơ thể mềm mại của cô, đưa ngón tay cởi khăn tắm ra, cảm giác chặt chẽ trước ngực lập tức biến mất, thay vào đó là xúc cảm nóng như lửa.

"Bà xã..." Giọng của anh hơi khàn khàn, "Khóa cửa chưa?"

"Khóa rồi." Hàn Niệm để lộ ra cặp mắt quyến rũ, cánh tay mảnh mai ôm lấy cổ anh, đầu ngón tay lướt qua lồng ngực vững chắc và nóng hổi của anh, "Diệu Linh sẽ không vào đâu..."

Vừa nghe thấy câu chắc chắn này, mắt của Đường tiên sinh sáng lên, "Vậy bà xã à, chúng ta..."

Hàn Niệm cười gật đầu, "Được, chúng ta có thể nói anh và Diệu Linh có chuyện gì gạt em không?"

Đường Diệc Thiên ngẩn ra, Hàn Niệm lấy lại khăn tắm từ trong tay anh ra quấn trở lại ngực mình, sau đó đưa tay đẩy, đẩy Đường Diệc Thiên đang đè trên người mình sang một bên.

"Anh đã đồng ý với Diệu Linh là sẽ không nói cho em nghe." Đường tiên sinh khó xử nói, tầm mắt lưu luyến trên tấm lưng trơn bóng của Hàn Niệm, đưa tay ôm lấy, lật cô lên trên người mình.

Tóc dài hơi ướt của Hàn Niệm rơi lên tai và cổ của anh, lành lạnh, lại dấy lên lửa nóng trong anh. cô nhếch môi cười, "Vậy anh cũng đã từng đồng ý sẽ không gạt em mà, sao, anh muốn nuốt lời?"

"Chuyện này không liên quan đến việc gạt em." Đường tiên sinh thở hổn hển, "Lời hứa giữa anh và Diệu Linh cũng rất quan trọng." Nói xong anh bổ sung thêm một câu, "Hơn nữa chuyện đó và chúng ta bây giờ không có liên quan gì hết..."

"Đương nhiên có." Hàn Niệm giống như vô tình cọ xát trên người anh, "Chuyện đó quyết định việc hôm nay em có tâm trạng hay không..."

"Đây là em đang bức cung đó!" Anh phản đối nhất là loại bức cung này! Rất bạo lực! Rất không có tính người!

Hàn Niệm không thèm quan tâm, "Em biết đó, thì thế nào?"

"Vậy anh sẽ dùng sức!" Đường tiên sinh đã ăn gan heo từ nhỏ, sức lực của đôi chân dài rất lớn! Ăn gan heo thật tuyệt!

"Vậy sao?" Hàn Niệm liếc xéo, "Anh xem, bây giờ đã tám giờ 28, 2 phút nữa, con trai anh sẽ đến gõ cửa. Tối nay em có thể mời thằng bé ngủ chung với chúng ta, nhất định Diệu Linh sẽ rất vui vẻ!"

2 phút! Đường Diệc Thiên nhìn thoáng qua đồng hồ trên đầu giường, thực sự chỉ có 2 phút! Nếu tối nay Diệu Linh ngủ chung với bọn họ, vậy, vậy...

Nấm hương nhỏ cười vô cùng gian trá, cô đã nói bên ngoài Đường Diệc Thiên làm đại ca, nhưng ở nhà, đại ca phải là cô, "Thế nào? Đường tổng, anh có làm giao dịch này không? Không chỉ hôm nay, còn sẽ có ngày mai, sau này..."

Đường Diệc Thiên tức giận đứng dậy, thái độ vô cùng kiên quyết, "Không! Anh đã hứa với Diệu Linh, không thể nói được! Khuyết điểm lớn nhất của em là hay truy xét ngọn nguồn, còn tính toán nữa, tại sao em không chịu hiểu câu trả lời không thể..." Anh vừa không vui vừa chuyển đề tài sang chuyện tính tình.

"Được." Hàn Niệm bĩu môi, "Em thích truy xét ngọn nguồn đấy, còn thích tính toán nữa đấy, anh làm gì được em nào?"

"..." Bi thương nhất đời người không phải là chuyện mình có nhược điểm, mà là nhược điểm của bạn, bị đối thủ biết.

* * *

"Đùng đùng đùng!" Tiếng gõ cửa dồn dập truyền đến đúng hạn, "Mẹ! Con xem Tây Du Kí xong rồi! Mẹ tắm cho con đi mẹ!"

Hàn Niệm tao nhã đứng dậy, mở cửa phòng, dịu dàng nói với con trai, "Diệu Linh, hôm nay ba tắm cho con nhé, sau đó, con ngủ chung với ba mẹ, được không nào?"

"Thật sao ạ!" Có thể ngủ chung với ba mẹ, là chuyện mà Diệu Linh thích nhất! Vội vàng chạy vào nắm chặt tay Đường tiên sinh, "Ba! Mau tắm cho con đi! Sau đó lên giường kể truyện cho con nghe!"

Đường Diệc Thiên nhìn nấm hương nhỏ một cách khó tin...cô, làm, thật, sao? Hàn Niệm mỉm cười đáp lại anh một ánh mắt chắc chắn...Ai kêu nói cô tính toán chứ!

Khác với Đường tiên sinh đang khó chịu, Diệu Linh có thể ngủ chung với ba mẹ là chuyện vui nhất rồi! Bên trái là ba, bên phải là mẹ, ở giữa là Diệu Linh!"

Nhìn thấy con trai hớn hở như vậy, cảm giác không vui của Đường Diệc Thiên cũng biến mất, anh dang tay, đã có thể ôm người phụ nữ mình yêu và con trai dễ thương của mình, cũng là một chuyện hạnh phúc.

"Mẹ!" Diệu Linh dựa vào lòng mẹ, vô cùng thoải mái, "Mẹ biết không? Diệu Linh rất vui, hôm nay là ngày vui vẻ nhất vì được ngủ chung với ba mẹ."

"Ồ...Vậy sao?" Hàn Niệm nói, "Ngày mai cũng ngủ chung với ba mẹ chịu không?"

"Không được!" Đường Diệc Thiên lên tiếng trước, tuy anh cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng trên thế giới này có một thứ hạnh phúc khác gọi là thế giới hai người!

"Tại sao vậy ạ? Ba không thích Diệu Linh sao?" Diệu Linh xoay người, tội nghiệp nhìn về phía ba.

"Không phải..." Đường Diệc Thiên nghiêm túc phủ nhận, "Chỉ có điều...không phải Diệu Linh nói phải dũng cảm sao? Không phải nói sẽ bảo vệ ba mẹ sao? Vậy thì phải ngủ một mình!"

"À! Đúng!" Diệu Linh nhớ ra điều gì đó, "Mẹ, ba nói ba sẽ bảo vệ mẹ và con! Ba là hiệp khách sâu bọ, con là hiệp khách sâu bọ con, sau này lớn lên con phải bảo vệ ba mẹ, cho nên con phải thật dũng cảm."

Con trai hiểu chuyện như thế, Đường Diệc Thiên gần như muốn khóc, trừ...

Diệu Linh nói tiếp, "Bởi vì khi con lớn, ba sẽ trở thành hiệp khách sâu bọ già, quá già! Không chạy được!"

"Ha ha ha ha ha ha..."