Không Phải Fan!! Cô Ấy Là Bạn Gái Tôi

Chương 3




Mặt trời 1 lần nữa lại nhô lên báo hiệu 1 ngày mới đã bắt đầu. Trên vòm cây xanh to ngoài vườn của 1 căn nhà không quá to nhưng lại rất xinh xắn, những chú chim đang khoe giọng hát, 1 giọng hát trong trẻo và yêu đời còn trong ngôi nhà xinh xắn kia, cũng có 1 giọng được cất lên nhưng đó lại là giọng hét:

- Dậy! Trang Nhi, bà có dậy cho tôi không thì bảo!!

-Ưmmm … bà làm gì mà sáng nào cũng hét ầm nhà lên thế, gọi tôi dậy nhỏ nhẹ bình thường không được à?

Nhi vừa ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở bước xuống giường càu nhàu vì hôm nào cũng bị ai đó làm cho thủng cả cái lỗ nhĩ

- Gọi nhỏ nhẹ mà mẹ dậy được à? Thôi vào đánh răng rửa mặt nhanh, còn 10 phút nữa là đến giờ vào thi rồi, hôm nay thi 2 môn cuối đấy

Vừa nói, Hân vừa đẩy cái con người vẫn thi thoảng nhắm mắt ngủ gục kia vào nhà vệ sinh. Đang đẩy vào rõ nặng , nặng như đẩy cả chục bao thóc ấy thì tự nhiên lại thấy nhẹ bỗng, xén tí nữa là xé không khí tương ngay cái đầu vào cánh cửa kia rồi

- ..Ao ..à ..ông ..ọi ..ôi ..ớm ..ơn ..ả ..à ..ia, ..òn ..10 ..út ..ại ..òn ..i ..ữa ..hứ ( Sao bà không gọi tôi sớm hơn hả bà kia, còn 10 phút lại còn thi nữa chứ)

Giọng nói oang oang nhưng chả hiểu gì của Trang Nhi vọng ra từ phòng vệ sinh đã giải thích tại sao rồi. Thì ra nghe được thông tin còn 10 phút nữa là vào thi từ cô bạn thân Gia Hân thì như có 1 sức mạnh vô hình nào đó làm cho đầu óc Nhi tỉnh táo hẳn lên xông thẳng vào phòng vệ sinh mà không cần đẩy, Và đó là lí do vì sao mà Hân tí nữa là có nguyên 1 quả ổi trên đầu

- Bà nói gì tôi không hiểu, tí nữa nói nhé. Bye

“ Cạch”

Cánh cửa khép lại, Hân vui vẻ đi xuống tầng nhàn nhã ngồi ăn bữa sáng, nhìn cái đồng hồ treo trên tường vẫn đang từ từ chạy từng giây 1 đầy phấn khích

“ Uỳnh”, “ Uỳnh”, “Uỳnh”

- Bà này, sao vẫn còn nhàn nhã ngồi ăn bữa sáng nữa đi nhanh lên không muộn giờ

Nhi vừa chạy sập cầu thang xuống tầng thì nhìn thấy cô bạn vẫn đang ngồi ăn ngon lành liền chạy tới lôi xềnh xệch tay áo cô

- Cứ từ từ ăn bữa sáng đi đã

Đáp lại sự gấp gáp của Trang Nhi là sự bình thản, Hân từ từ nói từng chữ

- Muộn rồi, đi nhanh, giờ đã là… – vừa nói, Nhi vừa kéo tay Hân mạnh hơn vừa nhìn đồng hồ thì - ớ, mới 6h30 mà, còn những 30 phút nữa - thả luôn cái tay nắm chặt lấy tay Hân làm cô từ bấy đến giờ chả ăn được miếng nào ra

- Ừ, còn những 30 phút nữa cơ, hôm nay bà dậy sớm thật đấy, ngồi ăn sáng đi

- Thế sao bà bảo… Á bà này dám lừa tôi à, bà chết chắc

Vừa nói, nhỏ vừa lắc mạnh vai Hân làm miếng trứng vừa cho lên thìa bay luôn xuống bàn

- Bà này, bỏ ra

Bỏ Hân ra, Nhi ngồi vào bàn ăn bình thường, còn Hân, cô phải dọn chỗ bàn vừa bị miếng trứng rơi xuống

* Taị trường Star*

“Tùng” , “ tùng”, “ tùng”

Tiếng trống trường vừa vang lên, những cô, cậu trong những bộ áo trắng đã vội vàng tản đi đến trước của các phòng học khác nhau

- Trương Ngọc Gia Hân, chúc bà thi tốt nha

- Ừ, Hạ Trang Nhi, bà cũng thi tốt nha

- Ừ

***

Tại 1 nơi khác, trong 1 căn phòng rộng lớn bao phủ bởi 1 màu sữa trang nhã có rất nhiều thứ để nói. Ở đó có 1 bộ salong lớn màu đen, 1 chiếc bàn làm việc rộng được sắp xếp rất ngăn nắp và 2 chiếc giá rộng lớn với rất nhiều chiếc cup danh giá mà tiêu biểu là…

“Cốc”, "cốc”, “ cốc”

Tiếng gõ cửa vang lên phá tan cái không khí yên ắng trong căn phòng

- Mời vào – 1 giọng nam đầy trầm ấm vang lên

Cánh cửa dần mở ra, tiến vào phòng là 2 người đàn ông, một trung niên và một già hơn một xíu nhưng cả hai đều rất uy quyền và rất quen thuộc với người con trai kia. Nhìn thấy họ, người con trai kia vội đứng lên, cúi đầu 900 lịch sự:

- Dạ, mời chủ tịch, mời chú ngồi

- Rồi, không phải khách sáo với ta như thế, Long, cháu cũng ngồi đi – 1 trong 2 người ấy nhẹ nhàng lên tiếng với anh, giữa họ có 1 cảm giác rất thân quen

- Chủ tịch, có phải có chuyện gì không ạ? – Long lên tiếng trước, anh là thế, luôn vào thẳng vấn đề, cái này là anh học từ chú Hải – quản lý của anh

- Đúng vậy, như cháu biết, mỗi năm, STAR luôn có 1 lớp đào tạo đặc biệt – người đàn ông vừa rồi lên tiếng

- Dạ, cháu biết thưa chủ tịch nhưng việc này thì đâu có liên quan tới cháu. Theo như cháu biết thì đứng lớp luôn là cô Mỹ Hương mà – anh cũng lễ phép trả lời ông

- Cháu nói đúng vào vấn đề rồi đó. Đúng là trước giờ đều là Mỹ Hương đứng cái lớp đặc biệt đó nhưng giờ thì gia đình cô ấy đang có việc nên không thể đứng lớp được – ông bình tĩnh nói

- Vậy nên ngài đến đây để nói với cháu, mong cháu có thể đứng lớp năm nay

- Ha Ha, quả thật cháu rất thông minh – ông cười ha hả trước sự thông minh của anh dù ông đã biết từ 2 năm trước. Cười 1 lúc, nhận thấy trên mặt anh có chút gì đó đang đắn đo, ông liền nói

- Cháu đang lo không biết đứng lớp như thế nào khi lịch làm việc năm nay của mình chắc chắn sẽ rất kín đúng không?

Giật mình,dù anh vẫn biết ông Triệu – chủ tịch công ty quản lý Star của mình là 1 người rất tâm lí nhưng không ngờ ông vẫn nhìn ra những suy nghĩ của mình dù mình đã dấu khá kĩ bên trong, chẳng nhẽ…

- Dạ phải

- Cháu đừng lo, chuyện này ta cũng đã bàn với ông ấy rồi, năm nay, lớp diễn viên đặc biệt chỉ có 1 thành viên duy nhất – từ bấy giờ ông im lăng, mãi giờ người đàn ông bên cạnh mới lên tiếng

- Đúng vậy chỉ có 1 học trò nên cháu có thể mang nó đi theo mình, cháu có thế vừa làm công việc của mình, vừa có thể để học trò của mình học tập thực tế luôn, cháu thấy thế nào, đồng ý giúp công ty chứ? – ông Triệu lên tiếng nói nốt phần sau của ông Hải ngồi bên cạnh

- Dạ, 2 người đã tính kỹ như vậy thì sau cháu dám từ chối – anh nói

- Được rồi, ta đi trước, có gì không hiểu cứ hỏi ông bạn già này của ta nhé, ta tin tưởng cháu sẽ là 1 thầy giáo tốt – ông Triệu đứng lên nói rồi ung dung đi ra ngoài cửa anh cũng nhanh chóng đứng dậy tiễn ông ra ngoài. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, anh ngồi xuống ghế, đối diện với người trung niên còn lại và cũng chính là …

- Chú Hải, học trò của cháu là ai?

- Là do cháu lựa chọn

***

“ Tùng, “tùng”, “ tùng”

1 hồi trống nữa lại vang lên, giờ đây khoảng sân rộng lớn trường Star đã đông như trảy hội, sau thời gian thi 2 môn cuối cùng thì học sinh toàn trường đã tụ họp ở sân trường

- Này, bà làm bài được không?

1 cô bé vỗ mạnh vai của 1 cô bé khác đang đứng ở trong đám đông, đôi mắt cô nhìn như đang tìm 1 ai đó

- A…- giật mình quay người lại – làm gì mà bà đánh tôi mạnh thế, gọi nhẹ không được à?

- Hì hì, sorry nha mà thi tốt không bà?

- Ừ thì cũng tạm

- Bà thì lúc nào chả tạm nhưng lúc báo điểm thì lại rõ là cao, toàn là top 5 của khối không?

- Bà thì không chắc

- Hì hì

- Thôi đi bà, nhìn cái điệu cười của bà mà tôi muốn… À mà thôi, chúng mình đến phòng nghệ thuật đi, chị Hạnh vừa gọi bọn mình tới đấy

- Ờ đi

* Tại phòng nghệ thuật*

Không khí sôi nổi y như 1 cái chợ vỡ là điều đầu tiên mà ai cũng có thể thấy khi đội văn nghệ trường tập trung và hôm nay cũng không phải ngoại lệ. Vừa mở cái cửa lớn của phòng văn nghệ ra

- A, Hân, Nhi, 2 đứa tới rồi à, vào đây ngồi nhanh lên

Chưa kịp nói gì thì đôi bạn thân này đã bị làm cho hú hồn hú vía bởi giọng nói oang oang của đội trưởng đội kịch trường – Mỹ Hạnh.

- Dạ, em chào chị

Lễ phép chào hỏi rồi cả hai ngồi xuống ghế còn chị Hạnh sau khi oang oang với Hân và Nhi thì lên trên sân khấu, volum hết cỡ

- Tất cả chú ý

Tất cả mọi người trong phòng đang nhốn nháo chỉ trong 3s đã trở nên nghiêm túc như những lần họp khác. Dù Hân, cô đã họp không phải lần đầu nhưng cô vẫn hơi giật mình bởi tiếng gọi tập trung đội kiểu này của chị Hạnh. Cô phải công nhận, năm sau chị Hạnh ra khỏi trường thì chắc chắn trường sẽ phải tốn thêm tiền mua loa cho đội văn nghệ chứ làm gì có ai có đủ năng lực để tập trung được đội như chị. Đúng là đáng lo lắng

Sau khi thấy mọi người đã ổn định, chị Hạnh vặn nhỏ volum xuống 1 chút, từ tốn nói

- Năm nay cũng giống như mọi năm, cứ hễ khi hoa phượng nở, ve bắt đầu kêu, tất cả học sinh trong trường được nghỉ ngơi thì đội văn nghệ chúng ta lại bắt đầu làm việc

Đấy, chị ấy lại bắt đầu rồi đấy, dù chỉ vào đội văn nghệ có 1 năm thôi mà câu nói này của chị Hạnh đã được Hân nhớ rất kĩ, có khi thuộc lòng như bảng cửu chương luôn rồi ấy chứ. Nghe đến mòn cả lỗ tai rồi nhưng đâu có ai dám nói ra đâu, nói ra để mà bị chị ấy tra tấn lỗ nhĩ thêm à. Ai không biết chứ chị Hạnh mà đã nổi khùng lên thì volum của chị ấy cũng phải cỡ 2 cái loa thùng quá

- Năm nay theo như đề nghị của nhà trường thì đội kịch phải làm cho thật nghiêm túc chứ không được như năm ngoái

Năm ngoái, à nhớ rồi, năm ấy cô và Nhi mới tham gia đội văn nghệ. Hân tham gia đội kịch còn Nhi tham gia đội văn nghệ. Năm ấy đội kịch diễn vở nàng tiên cá… bị đột biến. Vì năm ấy tất cả thành viên nữ trong đội kịch đều muốn trở thành nàng tiên cá nên cả đội quyết định bốc thăm chọn nhân vật. Và kết quả là đứa con gái nào cũng phải đóng thành những nhân vật khác chứ không phải nàng tiên cá. Mà người bốc được nhân vật này lại là anh Huy – 1 người cao to, cơ bắp cuồn cuộn luôn vì anh hay đi tập jym. Vì cơ bắp như thế nên khi mặc trang phục diễn cho anh xong thì anh trở thành nàng tiên cá bị đột biến . Năm đó, chị Hạnh đóng làm mụ phù thủy bạch tuộc xấu xa mà công nhận vai ấy hợp với chị ghê cơ, là hợp với cái mặt đanh đá của chị ý chứ chị tốt lắm lắm nhưng vì chị là đội trưởng nên chị đã đổi luôn kịch bản trở thành nàng tiên cá lấy đi sắc đẹp của bà bạch tuộc và đe dọa bà phải tạo cho cô đôi chân. Đã thế, chị còn cho nàng tiên cá đi cướp chồng của người khác nữa chứ. Nghĩ lại mà Hân vẫn còn thấy hay nữa là.

- Mà năm nay nhà trường còn dặn kĩ là phải để 1 thành viên lớp 11 làm nữ chính đấy

- Ớ, thế thì Hân làm Juliet rồi, đội kịch mình làm gì có ai học lớp 11 ngoài Hân đâu

- Ừm… thế thì ngày mai đội kịch bắt đầu tập, còn đội văn nghệ thì phải để cho bé Nhi đơn ca 1 bài nhé, đội nhảy tự chọn bài tự tập luôn. Được rồi, giải tán

Mọi người nhao nhao lên chuẩn bị về thì…

- À, khoan đã – chị Hạnh lại hét um lên - cả đội ở lại, còn 1 thông tin nữa muốn báo cho cả đội

Thế là đội lại ngồi nghiêm trang nghe cô giáo giảng bài

- Theo như nguồn tin cực mật của mình thì năm nay 2 lớp đào tạo diễn viên và ca sĩ đặc biệt của trường Star có sự thay đổi

- Thay đổi sao?, thay đổi cái gì cơ?, cả cái hội trường lại ầm ầm lên, ồn ào chả khác gì 1 cái chợ

- Trật tự - loa phóng thanh lại mở hết công suất

- Im lặng

- Nghe tiếp, thay đổi là mỗi lớp chỉ có 1 học trò duy nhất

- 1 người thôi sao? Thế thì khó vào lắm – lại ồn ào nữa rồi

- IM – lửa bắt đầu cháy mạnh rồi

- Im luôn

- Không chỉ thế mà giáo viên đứng lớp năm nay không phải cô Mỹ Hương và cô Hương Ly nữa mà đứng lớp diễn là nam diễn viên xuất sắc Hoàng Minh Long còn đứng lớp ca là nữ ca sĩ tài năng Nguyễn Hoàng Tú Vy vậy nên đội văn nghệ phải cố gắng nhiều hơn nhé. Gỉai tán – rút kinh nghiệm từ 2 đợt trước, để mình không có thêm nhiều nếp nhăn, lần này Mỹ Hạnh nói 1 lèo rồi lôi luôn Hân và Nhi ra ngoài

- Oa, 2 thầy cô thật tuyệt – cái hội trường lại ồn ào lên rồi

Bên ngoài

- Chị, thật 2 người ý đứng lớp không? – cả Hân và Nhi đều lên tiếng hỏi

- ỪM, chắc chắn đấy, thôi 2 đứa về đi – Hạnh gật đầu

- Thế sao chị lại lôi bọn em ra rồi lại bắt bọn em về 1 mình – Hân

- Tại chị tiện tay hì hì – Hạnh nhìn 2 cô bé sắp lên 12 của mình cười trông ngố ơi là ngố

- HỪ, chị hay quá ha, may là cái thông tin em được làm diễn viên chính làm em đang vui nên chị sẽ được phóng thích đấy – Hân vui vẻ, thật ra cái tin làm nữ chính đối với cô mà nói còn quan trọng hơn là cái thông tin thần tượng của mình đứng lớp đặc biệt vì chắc gì .. cô đã đỗ

Trên đường về nhà

- Ê bà, tôi được làm nữ chính à?

Hân cứ ngớ ngớ hỏi lại Nhi, chỉ là giả vờ thôi chứ tỉnh lắm à

- Ờ

- Thế là được làm Juliet à?

- Ờ

- Thế là…

- Stop, bà tỉnh lại giùm tôi cái

- Ừ, làm nữ chính là lá la, làm nữa chính lá là la

Hân vừa đi về vừa vui vẻ nhảy chân sáo chả màng đến cô bạn đang lo lắng không biết phải chọn bài nào để khoe được giọng hát của mình đây. Haizzz