Không Sợ Biến Thái Chỉ Sợ Biến Thái Hơn..!!!

Chương 2: Đã có mở bài thì phải có thân bài




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trời sáng.

Ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ, cơn gió lùa qua khe cửa làm lay lay tấm rèm gần như trong suốt, cơn gió khẽ mơn man lên "vành" tóc của cô gái, ánh nắng nhẹ nhàng chạm lên làn da trắng nõn tinh tế... xin bỏ qua một ngàn chữ tả cảnh sáng sớm, hoàng hôn, công chúa ngủ hay nàng tiên gì đó chép trong sách "văn mẫu"...

Trong thực tế không hề đẹp như trong tưởng tượng, tôi đây đang phải vật lộn với chuyện có nên thức dậy hay không, nhìn đồng hồ thì đã quá mười giờ rồi.

Người ta nói đã là người đẹp thì làm gì cũng đẹp, nhưng trong hoàn cảnh của tôi thì khuyên chân thành... vỡ mộng đi mấy chú.

Vuốt lại cái áo ngủ nhăn nhúm còn phảng phất mùi mồ hôi, cào cào lại mái tóc rối xù, chùi chùi mép, cuộn lại cái chăn, lượm lại mấy con thú bông hôm qua còn "đồng sàn cộng chẩm" với tôi đang nằm lung tung trên sàn như ghẻ rách, vừa đi vừa ngáp tìm nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu.

Vào phòng vệ sinh, trên tấm gương phản chiếu một gương mặt một thiếu nữ mới lớn, bây giờ tôi mới có dịp quan sát thật kỹ, bỏ qua mấy yếu tố lôi thôi lếch thếch trên đây chính xác là một cô nàng hotgirl, khuôn mặt thiên sứ mà thân hình ma quỷ, ngực tấn công mông phòng thủ, lại còn làn da đàn hồi như da em bé này... chỉ tiếc là mấy thứ này lại đúng tiêu chuẩn "người thứ ba, hồ ly tinh". Nhìn đôi mắt hoa đào còn ướt át thế này thằng đàn ông nào mà chả muốn "đập" hả!

"Tưởng vớ được hàng tốt ai dè hốt phải bánh bèo đầy đường"

- Thôi, làm chuyện chính đã!

Qua 15 phút vệ sinh từ đầu đến chân, tôi bước về giường xem xét coi tìm ra manh mối về người chủ thân thể này không thì phát hiện trên giường xuất hiện thêm vài thứ: một cái chảo có logo Captain America, một cuốn sách có tên "Quỳ hoa bảo điển"...

Mười giây im lặng...

"HỆ THỐNG LÀ CỤC PHÂN CHÓ"!

"Nào là võ công cao cường, cái ly nhựa trong tay còn chưa vỡ mà!"

Tôi gào thét trong lòng vừa dùng sức nắm một cái, chiếc ly vỡ thành từng mảnh, bối rối nhìn lại tay không hề có một vết thương, thầm nghĩ :

"Chẳng lẽ đây là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo trong truyền thuyết, cái này không còn truyện tình cảm nữa thành truyện kinh dị rồi!"

Qúa phấn khích tôi chụp ngay cuốn sách Quỳ Hoa Bảo Điển, vừa mở ra lại là một danh sách lý lịch.

"Để xem nào, Hoa Thiên Tuyết, nữ, mười sáu tuổi rưỡi, băng thanh ngọc khiết... sao giờ ai còn dùng mấy từ so sánh UFO thế này!"

Mở trang tiếp theo lại là một cái tên.

"Dương Hạ Vũ, tên gì mà toàn mùa không vậy trời hè rồi mưa, vớ vẩn! "

"Nhưng mà sao lại quen tai thế này, đây không phải là bộ truyện tôi ném đá trên mạng hôm qua sao!"

Nghĩ nghĩ, nhìn nhìn mặt sau.

"Sao lại được Đông Phương Bất Bại xuất bản vậy!"

Lại nhìn thêm một dòng chữ màu đỏ bên dưới.

"Tiêu diệt thánh nữ, tìm lại nam chính".

Một cảm giác không hay xuất hiện, tôi hấp tấp tìm kiếm xung quanh, tìm được một cuốn vở...

"Rõ ràng là trời muốn phạt tôi mà, còn là Hoa Thiên Tuyết nữa chứ, đây rõ ràng là muốn hại tôi mà..."

Sau hai mươi phút gào thét, hoảng loạn, chửi bới lung tung để bản thân lấy lại bình tĩnh, tôi đã phải chấp nhận sự thật này.

Tôi muốn điên rồi, nắm chặt bàn tay ý chí hừng hực.

"Dù sao cũng có thứ hộ thân, bàn tay này sẽ tiêu diệt tất cả!"

"Quên mất hình như còn có cái chảo"- Tôi thì thào.

Vội cầm cái chảo lên nghiên cứu nhưng nó lại chả có phản ứng, ngay cả khẩu hiệu của 5 điều học tốt hô lên cũng không được.

"Chắc cái này dùng để đánh mấy tên đó, nhưng mà lộ liễu thế này cũng không được, ít nhất là một bộ quần áo có phải hơn không!"

Vừa nói xong thì một ánh sáng trắng loé lên, cái chảo liền biến mất trở thành một chiếc quần captian america màu đỏ chói, sọc xanh, sao trắng...

"Đây là quần độn mông mà".

Thử thử suy nghĩ vài lần, cái quần này cũng không biến sang thứ khác, tôi cũng hết cách.

Ọt..ọt ..éo...

Bụng tôi đã réo lên rồi, kiếm cái gì ăn trước đã.

-----------