Không Sợ Chết, Sợ Đau

Chương 16




Tôi càng nghĩ lại càng cảm thấy ngực khó chịu đến lợi hại, trong đầu trăm mối tơ vò, toàn là những chuyện loạn thất bát tao. Cuối cùng nhịn không được đứng bật dậy, đi nhanh về phía cửa.

“Tiểu Lý,” Tần Tiếu Dương ở phía sau hô một tiếng, hỏi, “Muộn như vậy rồi, cậu còn muốn đi đâu?”

“Tôi đột nhiên nhớ ra một số việc, phải về nhà một chuyến.”

“Không bằng để tôi lái xe đưa cậu đi?”

“Không sao, tôi sẽ trở về rất nhanh.”

Dứt lời, tôi phất phất tay, lao xuống cầu thang không quay đầu lại, thẳng một đường đi về nhà.

Bình thường lộ trình đi phải mất hai mươi mấy phút đồng hồ, lại chỉ dùng mười phút đã hoàn thành, sau khi mở cửa tiến vào mới phát hiện trong phòng vắng vẻ, chỉ có một mình Lý Thâm đang ngồi trong phòng khách đọc báo.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng cực bình thường, hơi cúi đầu, thần tình chuyên chú, con ngươi đen thanh thanh lãnh lãnh, giống y như trước kia.

Vẫn ổn, vẫn là Lý Thâm trước kia mà tôi biết.

Nghĩ vậy, không kiềm được thở ra một hơi, khẽ gọi: “Anh.”

“Lý Tân Kỳ?” Anh nâng mắt lên nhìn tôi, tựa hồ có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ bình thường, nhíu mày hỏi, “Cậu hôm nay sao lại rảnh rỗi về nhà?”

“Em…” Tôi mở miệng, muốn nói lại thôi.

Vừa rồi bởi vì nhất thời xúc động mà chạy tới đây, chờ tới khi thật sự nhìn thấy người này rồi, lại không biết nên nói gì, chỉ nhìn quanh quất một chút, hỏi: “Ba mẹ đâu?”

“Ra ngoài đi dạo rồi.” Lý Thâm diện vô biểu tình, buông mắt xuống tiếp tục đọc báo.

“Ò.”

Tôi thì thầm ứng một tiếng, đứng ngốc tại chỗ một lúc, lại có vài phần lúng túng luống cuống tay chân. Một lúc sau mới đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, từ từ mở miệng nói: “Hôm nay em nói chuyện điện thoại với Lâm tiểu thư, nghe nói… hai người tháng sau sẽ kết hôn?”

“Ừ, đúng vậy.” Lý Thâm gật gật đầu, thần sắc trên mặt không thay đổi, vẫn một bộ bình bình tĩnh tĩnh kia.

Tôi lại cảm thấy trong lòng đại chấn, khí huyết giữa ngực với bụng lộn nhào, tay nắm thành quyền, nhìn anh chằm chằm, nghiến răng hỏi: “Chuyện quan trọng như vậy, vì sao em lại được biết từ người phụ nữ kia? Sao chính anh chưa từng đề cập tới?”

Nghe vậy, Lý Thâm hơi giật mình một chút, ném tờ báo sang một bên rồi khoanh hai tay trước ngực, bên môi chậm rãi nổi lên một nụ cười lạnh: “Quan trọng? Việc tôi kết hôn, hình như không có bất cứ liên quan gì đến cậu.”

Tôi nghẹn thở, buột miệng hét: “Em là em trai của anh.”

“Đáng tiếc,” Mi nhãn thoáng cong lên, giọng nói băng lãnh, “Tôi hoàn toàn không có hứng thú làm anh trai của cậu.”

“Anh…” Tôi bỗng cảm thấy bên tai ong ong, hận không thể nhảy tới đánh cho anh một quyền, thật vất vả mới bình tĩnh lại được, hít sâu mấy hơi, lại hỏi: “Anh thực sự muốn kết hôn với Lâm tiểu thư?”

“Đương nhiên. Hôn lễ cũng đã định là ngày mùng sáu tháng sau, cậu nếu có thời gian rảnh, cũng có thể tới cho vui.”

“Nhưng anh rõ ràng thích đàn ông mà? Anh chưa từng qua lại với Lâm tiểu thư, chắc chắn cũng không có bao nhiêu tình cảm, hiện tại tự nhiên lại nói muốn kết hôn, cũng quá là không công bằng với cô ấy.”

“Đây là chuyện giữa tôi và Lâm Nhã. Hai người chúng tôi sớm đã thảo luận rất nhiều lần, bởi vì cùng chung chí hướng mới có thể đến với nhau, không hề tồn tại chút lừa gạt.”

Lý Thâm cũng đã nói như vậy rồi, tôi đương nhiên không thể phản bác thêm câu nào nữa, nhưng lại thực sự cảm thấy không cam tâm, nín nhịn một lúc lâu, mới nhỏ giọng hỏi một câu: “Vì sao?”

“Hửm?”

“Vì sao… đột nhiên quyết định kết hôn?”

“Tuổi tôi cũng không còn ít, chẳng lẽ không nên sớm thành gia lập thất sao?” Ngừng một chút, quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, ánh mắt rơi xuống một nơi nào đó không biết tên, khẽ cười, “Hơn nữa, kể từ nay về sau, cậu cũng sẽ vui vẻ hơn.”

“A? Liên quan gì tới em?”

“Chờ tôi kết hôn xong rồi, Tần Tiếu Dương hẳn là sẽ triệt để từ bỏ hi vọng. Cậu chỉ cần luôn ở bên cạnh hắn, cuối cùng cũng sẽ có một ngày đạt được sở nguyện.”

Tôi bỗng chốc trợn trừng mắt, ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt mình, hoàn toàn nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của anh.

Mà Lý Thâm cũng không giải thích, chỉ khẽ thở dài một hơi, nói tiếp: “Hơn nữa, nếu cậu cố chấp muốn ở cùng với Tần Tiếu Dương, ít nhiều cũng nên suy nghĩ một chút đến cảm nhận của ba và dì chứ? Một đứa con trai là như thế này, hai đứa con trai cũng là như vậy, bọn họ sao có thể chịu được? Nếu như tôi có thể nghiêm chỉnh lấy vợ sinh con, đối với bọn họ dù sao cũng xem như là có chút công bằng, tương lai quan hệ giữa cậu với Tần Tiếu Dương cho dù có bị phát hiện, cũng không đến mức quá khó xử.”

Anh vừa dứt lời, tôi liền hoàn toàn ngồi ngây người tại chỗ, mục trừng khẩu ngốc. Mỗi từ mỗi chữ anh nói ra miệng đều rất dễ hiểu, nhưng một khi kết thành mấy câu nói, liền như biến thành thiên thư, ý nghĩa không rõ, huyền cơ ẩn tàng.

Trong phòng một mảnh trầm mặc.

Tôi nhìn chằm chằm Lý Thâm, ngực thẳng thắn nhảy loạn, tâm tư hoảng hốt. Do dự một lúc lâu mới mở miệng hỏi đứt quãng: “Anh, tất cả những việc này anh làm… lẽ nào đều là vì em?”

Anh không đáp lời, chỉ quay đầu lại một chút, chầm chậm đối diện với ánh mắt của tôi. Đôi mắt kia u u ám ám, thâm trầm tựa thủy, giữa mâu quang lưu chuyển lại nhuộm lên mấy phần ý cười.

Ánh mắt giao triền, cơ hồ quên luôn cả đất trời.

“Lý Tân Kỳ,” Anh chống một tay lên thái dương, thanh âm khàn nhỏ, ngữ khí dịu dàng, “Cậu quả là ngu ngốc đến hết thuốc chữa.”

“Anh?” Tim tôi đập loạn, bất giác nghiêng người về phía trước, kéo lấy ống tay áo anh.

Lý Thâm hơi chấn động, đột nhiên đẩy tay tôi ra, đáy mắt xẹt qua một tia lưỡng lự. Liền sau đó khẽ ho khan mấy tiếng, lại khôi phục thành bộ dạng lạnh băng vô tình kia, khóe miệng nhếch lên trào phúng, lành lạnh nói: “Làm anh em mười mấy năm, sao cậu vẫn chẳng hiểu chút nào về tôi? Tôi là người ích kỷ như vậy, bất luận làm cái gì, cũng đều là vì chính bản thân mình.”

“Nhưng mà…”

“Không còn sớm nữa, nếu cậu không còn chuyện gì khác thì mau quay về với Tần Tiếu Dương đi.” Vừa nói anh vừa đứng dậy, đưa lưng về phía tôi, đi thẳng vào phòng trong.

Tôi bị thái độ lúc nóng lúc lạnh của anh làm mờ mịt, một lúc sau mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng đuổi theo. “Anh, em không tin những lời anh vừa nói. Anh rốt cuộc vì sao kết hôn với Lâm Nhã? Chí ít… cũng cho em một đáp án.”

“Thứ lỗi.” Anh dừng bước, nhàn nhạt quét mắt nhìn tôi, trong con ngươi đen hàn ý bức người, hừ nhẹ nói, “Tôi hiện tại không muốn nhìn thấy mặt cậu.”