Không Sợ Chết, Sợ Đau

Chương 17




Tôi sững sờ, miệng há hốc nhưng không thể nói nổi một lời, chỉ mở lớn mắt nhìn Lý Thâm bước từng bước vào phòng ngủ, “Sầm” một tiếng đóng cửa lại.

Trong phòng yên ắng, chỉ còn lại một mình tôi đứng ngây ngốc tại chỗ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, đưa tay tự nhéo nhéo hai má mình, gắng sức chớp chớp mắt.

Lý Thâm nói không sai, tôi quả nhiên ngu đến ghê gớm.

Anh ta rõ ràng là người lãnh mạc vô tình như vậy, tôi sao có thể ngu xuẩn mà nghĩ rằng mọi việc anh làm đều là vì tôi?

Còn nữa, cái gì gọi là không muốn nhìn thấy mặt tôi? Mặt tôi không vẹo cũng không méo, anh ta… rốt cuộc là nhìn không thuận mắt ở chỗ nào? Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, cũng chẳng còn tâm tư tiếp tục đứng ngốc ra ở đó, thẳng thắn hất tay, bước nhanh ra khỏi nhà.

Sắc trời vẫn còn sáng, trên đường người qua kẻ lại, đông đúc náo nhiệt.

Tôi đi thẳng dọc theo con đường thật dài, hai tay bất giác xiết chặt lấy quần áo trên người, sau lưng ẩn ẩn nổi lên một cơn ớn lạnh. Ban nãy vội vội vàng vàng chạy tới, quên mất không mặc áo khoác.

Nếu đổi lại là lúc bình thường, Lý Thâm nhất định sẽ trừng mắt mắng mỏ, niệm tụng lê thê suốt một lúc lâu, nhưng lần này anh lại không nói một câu nào, thậm chí… hoàn toàn không muốn nhìn thấy tôi.

Nghiến chặt răng, một cước đá bay hòn đá nhỏ bên đường, trong ***g ngực rầu rĩ, càng lúc càng cảm thấy lạnh.

Hừ, tôi cũng không phải Tần Tiếu Dương, còn lâu mới thèm để ý xem ánh mắt của Lý Thâm lạc tới chỗ nào, đương nhiên càng không quan tâm người anh ta ghi khắc trong lòng là ai.

Nghĩ một hồi, bước chân đã từ từ chậm lại, quay đầu nhìn về phía sau vài lần, đáy lòng trống rỗng, một mảnh mờ mịt.

Mất rất nhiều công sức, cuối cùng mới về được tới nhà Tần Tiếu Dương.

Trong phòng khách sáng đèn, người đàn ông mi mục ôn nhu kia vẫn ngồi trên ghế sô pha chờ tôi như trước.

Nhưng tôi thực sự không còn tinh thần để nói chuyện với hắn, chỉ vẫy tay chào qua loa, lập tức đi thẳng vào phòng bếp. Đun nước, ngâm túi chườm nóng, sau đó gắt gao ôm vào trong ***g ngực.

Hai tay mau chóng ấm áp lên, ngực lại vẫn lạnh lẽo, toàn thân run rẩy không ngừng.

Tần Tiếu Dương đi tới vỗ vỗ lên vai tôi, dịu dàng hỏi: “Tiểu Lý, thân thể cậu không thoải mái?”

“Không phải.”

“Trong nhà xảy ra chuyện?”

“Không có.”

Ánh mắt hắn lập lòe, ngữ khí lại nhu thuận vài phần, nhỏ nhẹ nói: “Lẽ nào, là Lý Thâm hắn…”

Tôi cả kinh, buột miệng hét lên: “Không liên quan đến hắn!”

Tần Tiếu Dương ngẩn ra một chút, con ngươi đen minh minh diệt diệt, hiển nhiên đã đoán được chút manh mối. Hắn lẳng lặng nhìn thẳng vào tôi, trực tiếp hỏi: “Lý Tân Kỳ, anh cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hô hấp tôi nghẽn lại, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào mới tốt, chần chừ một hồi lâu mới vươn tay ra ôm chặt lấy thắt lưng hắn, chạm trán mình vào trán hắn, cúi đầu phun ra mấy chữ: “Anh tôi sắp kết hôn.”

Vừa dứt lời, cơ thể Tần Tiếu Dương liền cứng đờ, cả người chầm chậm run lên.

“Lý Thâm là cố ý.”

“Hả?”

“Hắn nhất định là đang trả thù tôi.” Tần Tiếu Dương trên mặt không chút huyết sắc, thần tình cổ quái lẩm bẩm, “Đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn hận tôi, cho nên mới dùng loại phương pháp này để giày vò tôi.”

“Hận? Các anh tốt xấu gì cũng đã kết giao bảy năm, hắn không thương anh thì thôi không nói đến, nhưng vì sao phải hận anh?”

Nghe vậy, Tần Tiếu Dương bỗng dưng mở trừng hai mắt, nhìn thẳng vào tôi. Đôi mắt đen ôn nhu tựa thủy kia, thời khắc này lại trở nên u thâm sâu thẳm, phập phồng lên xuống, sóng dậy không ngừng. Một lát sau, lại dần dần trở về bình tĩnh, chỉ là khóe môi khẽ nhếch, hơi có chút thất thần cười khổ: “Bởi vì… tôi là một kẻ xấu không hơn không kém.”

“Tiếu Dương, anh nói lời này là có ý gì?” Tôi nhíu nhíu mày, đáy lòng nghi hoặc càng thêm sâu.

Hắn lại không nói thêm gì nữa, chỉ chầm chậm rũ mắt xuống, nhìn chiếc nhẫn trên tay trái đến không chớp mắt, khóe môi mỉm cười, thần tình ngẩn ngơ.

Tôi nhịn không được một tiếng thở dài, duy trì tư thế lúc trước, càng thêm dụng lực ôm lấy thắt lưng hắn.

Nhưng mà, rõ ràng hai người ôm nhau, vì sao tôi vẫn cảm thấy lạnh thế này? Trong lòng ôm Tần Tiếu Dương, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Lý Thâm lặp đi lặp lại.

Tất cả đều là… lỗi của anh ta.

Một đêm mất ngủ.

Tôi và Tần Tiếu Dương lặng lẽ nhìn nhau một buổi tối, khi trời sắp sáng, tôi khẽ cầm lấy tay hắn, nói: “Tiếu Dương, hôm nay tôi cũng muốn xin nghỉ phép.”

“Sao? Cậu lại muốn đi tìm Lý Thâm?”

“Không,” Tôi lắc đầu, cười rất miễn cưỡng, “Tôi đột nhiên muốn đi tới một nơi.”

“Xa không? Tôi lái xe đưa cậu đi.”

“Cũng được.”

Vì thế hai người cùng xin nghỉ, không ăn điểm tâm mà ra ngoài luôn, đi thẳng về phía Tây.

Chỗ kia vốn là khu dân cư, vùng lân cận có rất nhiều nhà cấp bốn cũ kỹ, hiện giờ cũng đã xây tường che xung quanh, khắp nơi đều viết chữ “Dỡ” thật to.

Đi qua tiếp một con sông nhỏ, màu nước xanh u thẳm, ô nhiễm đến cực nghiêm trọng.

Tôi nắm tay Tần Tiếu Dương đi bộ bên bờ sông, vừa nhìn khắp xung quanh vừa nói: “Hồi còn nhỏ tôi sống ở căn gác xép bên kia, nhà Lý Thâm ở cách vách, chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy. Chúng tôi thường hay chạy đến bờ sông này chơi, mùa xuân vớt nòng nọc, mùa hè bơi lội, mùa đông nghịch tuyết.”

“Khi ấy tình cảm của hai người nhất định rất tốt.”

“Có lẽ thế.”

Nhưng thời gian thấm thoắt qua đi, tất cả những thứ bên mình đều thay đổi hình dạng, người thiếu niên đã từng vì tôi mà dũng cảm quên mình lao tới đánh nhau đến thụ thương kia, sớm đã không còn thấy bóng dáng.

Hiện giờ người anh trai lạnh lùng lãnh đạm, chỉ khiến tôi cảm thấy vừa hận vừa sợ.

Anh ta dựa vào cái gì mà coi thường sự tồn tại của tôi, lại vì sao đột nhiên chạy đi kết hôn? Vì tôi, hay là vì Tần Tiếu Dương?

Tôi hơi hít vào, khom lưng nhặt lên một viên đá dẹp, cầm trong tay ước lượng áng chừng, lẩm bẩm nói: “Trước kia mỗi khi tâm tình không tốt, chúng tôi đều tới nơi này chơi trò ném thia lia, thi xem viên đá của ai có số lần nhảy trên mặt nước nhiều hơn, đáng tiếc tôi luôn thua anh ta.”

Nói xong, giơ tay lên, đã thấy hòn đá kia bị ném ra, “Bõm”, “Bõm” nhảy liền hai cái, sau đó chìm vào trong nước.

Tôi nhìn ba quang gợn gợn trên mặt nước kia, đưa tay lên khum xung quanh miệng, mở cuống họng hét thật lớn: “Lý Thâm đại hỗn đản!”

Phía sau truyền đến tiếng cười của Tần Tiếu Dương.

Tôi cũng chẳng để ý tới, chỉ tiếp tục cúi đầu nhặt đá, ném một lần lại chửi một câu, đem tất cả những lời thô tục mà mình có thể nghĩ được đều quăng lên người kia.

Sau đó, lời thốt ra cũng chỉ còn lại cái tên kia: Lý Thâm Lý Thâm Lý Thâm…

Thật là kỳ quái, vì sao càng chán ghét anh ta, lại càng dễ dàng hồi tưởng lại ký ức với anh ta? Những chuyện cũ ngày ấu thơ, những lần cãi nhau từ bé đến lớn, cùng với rất nhiều lần muốn nói lại thôi, vô số lần cất bước lướt qua vai nhau.

Tôi cảm thấy buồn cười, ánh mắt lại cay cay vô cớ, đưa tay lên dụi dụi, đau đến lợi hại.