Không Sợ Chết, Sợ Đau

Chương 23




Tôi ngẩn ra, sau đó liền lập tức minh bạch ý trong lời nói của hắn, vội vàng hỏi: “Khốn nạn, mày đã làm gì Chu Lẫm rồi?”

Lăng Chính nhún nhún vai, dương dương tự đắc mỉm cười, đáp: “Cũng không có gì, bất quá chỉ là hắn tự nguyện dùng hai tay đổi lấy cho cậu một con đường sống, tôi đương nhiên rất hảo tâm mà thuận theo.”

“Mày…!” Thân thể tôi chấn động, một chút sức lực cũng không vận lên được, liều mạng ho khan mấy tiếng, nói, “Đây là ân oán giữa tao và mày, một chút cũng không liên quan tới Chu Lẫm, mày đừng động vào cậu ấy!”

“A, nhưng việc này cũng không phải do cậu làm chủ.” Lăng Chính cúi đầu nhìn nhìn bàn tay phải của mình, mi nhãn loan lên, cười, “À phải rồi, tôi chỉ đáp ứng Chu Lẫm là thả cho cậu tự do. Cho nên, có thể an toàn rời khỏi nơi này hay không, còn phải xem vận khí của cậu nữa.”

Dứt lời, hắn cười híp mắt, xoay người đi về phía cửa lần nữa, miệng thậm chí còn thấp giọng hát ư ử.

Tâm tình của hắn càng tốt tôi lại càng cảm thấy sởn gai ốc, rất sợ Chu Lẫm đã bị hạ độc thủ gì rồi. Mặc dù da đầu phát tê, toàn thân hư nhuyễn, nhưng vẫn vật lộn bò về phía cửa, hét lên đứt quãng: “Lăng Chính… Mày quay lại đây…”

“Lý Tân Kỳ,” Người bên cạnh bỗng nhiên gọi một câu, lạnh lùng hỏi, “Cậu đi đâu?”

“Chu Lẫm đang gặp nguy hiểm, em phải đi cứu cậu ấy.”

“Với cái tình trạng hiện tại của cậu?” Lý Thâm nhíu mày, tựa hồ tức giận không nhẹ, “Giúp tôi cởi trói đã rồi nói sau.”

“A.”

Tôi hô nhỏ một tiếng, lúc này mới nhớ ra hai tay anh vẫn còn bị trói ở sau lưng, vội vàng bò ngược trở về. Bởi vì tôi chỉ có thể sử dụng tay trái, nên phải mất rất nhiều sức lực cuối cùng mới giúp anh lấy lại được tự do.

Lý Thâm chỉ thoáng cử động tay chân một chút, liền bắt đầu xem xét thương thế trên người tôi.

“Vết thương trên tay tương đối nông, hơn nữa máu cũng đã ngừng chảy rồi, hẳn là không có gì quá đáng ngại. Nhưng chân cậu bị thương khá nghiêm trọng, tốt nhất là lập tức tới bệnh viện điều trị.” Vừa nói anh vừa kéo cánh tay tôi, rất tự nhiên khoác lên vai anh, nói, “Tôi cõng cậu.”

“A? Nhưng mà, còn Chu Lẫm thì sao bây giờ?”

“Trước khi bị bắt tôi đã thoáng quan sát qua tình hình một chút rồi, phát hiện Lăng Chính có tổng cộng bốn tên thủ hạ, hơn nữa thân thủ mỗi tên đều không tồi, chỉ dựa vào tôi và cậu… căn bản không cứu được người.”

“Nhưng cũng không thể mặc kệ Chu Lẫm a! Tốt xấu thế nào cũng nên thử một lần.” Mặc dù biết anh nói rất có lý, nhưng vừa nghĩ tới việc Chu Lẫm đã rơi vào tay tên biến thái Lăng Chính kia, tôi liền cảm thấy kinh hãi.

Lý Thâm cứng mặt, diện vô biểu tình nói: “Tôi chưa bao giờ làm bất kỳ việc gì mà mình không nắm chắc.”

Tôi trong lòng phát lạnh, hất tay anh ra, nói: “Em tự đi.”

Nhưng vừa cử động hai chân đã tê dại, Lý Thâm lập tức kéo lấy cánh tay tôi, lạnh lùng nói: “Cậu cũng không được phép.”

“Vì sao?”

“Cậu đi cũng chỉ là đâm đầu vào chỗ chết, đừng làm bừa vô lý.” Anh hơi nhíu mày, biểu tình nghiêm túc, làm gì còn nửa phần bóng dáng ôn nhu?

“Anh,” Sau một hồi lẳng lặng đối mắt với anh, tôi có chút bất đắc dĩ thở dài, nói, “Chu Lẫm là bạn của em.”

“Ừ.”

“Cậu ta là vì em mới bị Lăng Chính bắt được.”

“Tôi biết.”

“Cho nên, dù biết rõ không có phần thắng, em cũng nhất định phải chạy đến bên cạnh cậu ấy. Giống như là…” Ngừng một chút, đỏ mặt, “Giống như anh không ngại nguy hiểm trà trộn vào đây bảo vệ em.”

“Tôi có thể, nhưng cậu thì không được.” Lý Thâm vẫn là một bộ biểu tình lạnh lùng lãnh đạm kia, tay vừa giơ đã kéo tôi lên trên lưng, sau đó xốc mạnh tôi lên, bước nhanh về phía trước.

“Anh!?”

“Còn lôi thôi làm lãng phí thời gian nữa, có tin tôi trực tiếp đánh cho cậu ngất đi không?”

“Anh, anh sao có thể vô tình như vậy?”

“Thứ lỗi, tôi có lẽ vĩnh viễn không có khả năng ôn nhu săn sóc như Tần Tiếu Dương.” Anh không quay đầu lại nhìn tôi, chỉ dồn hết sức đi về phía trước, giọng nói trầm thấp, “Tôi sớm đã nói, từ trước tới giờ tôi đều là một kẻ ích kỷ. Ở trong mắt tôi, không có bất luận kẻ nào hay bất cứ chuyện gì, có thể so với Lý Tân Kỳ quan trọng hơn. Cho nên bất luận gặp phải tình huống gì đi nữa, tôi cũng chỉ có thể đem cậu đặt lên ví trí ưu tiên hàng đầu.”

Mặt tôi lại đỏ thêm một chút, mặc dù cảm thấy suy nghĩ này của anh quá mức cố chấp, nhưng vẫn có chút cảm động.

“Nhưng mà, Chu Lẫm hắn…”

“Là tôi một mực cố chấp muốn đưa cậu đi bệnh viện, nếu hắn thực sự xảy ra chuyện gì, cũng tuyệt đối không liên quan đến cậu.” Anh quay đầu lại liếc nhìn tôi, cười nhẹ, “Tất cả đều là lỗi của tôi.”

“…”

Trái tim tôi nhảy loạn, mở miệng mấy lần lại không nói nổi lời nào. Một lúc lâu sau mới tựa đầu lên vai anh, thì thầm nho nhỏ: “Xin lỗi.”

Cho tới giờ phút này mới phát hiện ra, mình quả thực đã quá mức tùy hứng rồi. Hữu dũng vô mưu, chỉ biết đấu đá lung tung, chẳng trách Lý Thâm lúc nào cũng phải vì tôi mà nhọc lòng lo nghĩ khắp nơi.

Nhưng mà, Lý Thâm ở bất kể tình huống nào cũng vừa trấn định vừa lãnh tính, thực sự có điểm khủng bố.

Giữa lúc suy nghĩ vẩn vơ, anh đã cõng tôi ra khỏi căn nhà kho bỏ hoang kia. Phóng mắt nhìn xung quanh, tứ phía là từng mảnh đất hoang rộng lớn, không một bóng người, chỉ có một con đường mịt mù đất cát cách đó không xa, trải rất dài, không nhìn thấy điểm cuối.

“Chúng ta đang ở đâu vậy?”

“Vùng ngoại thành.”

“Nếu cứ thế này trở về, đại khái sẽ mất khoảng bao nhiêu thời gian?”

“Hai tiếng đồng hồ.”

“Ax,” Khóe miệng tôi giật giật, cười gượng, “Em vẫn là nên lưu lại cùng Chu Lẫm thì hơn.”

“Đừng sợ,” Lý Thâm nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi, ngữ khí kiên định, “Có tôi ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Dứt lời, anh bắt đầu cất bước không chút do dự.

Suốt lộ trình hai tiếng đồng hồ, anh cứ như vậy cõng tôi, từng bước từng bước đi tiếp.

Tôi chỉ lặng lẽ nằm trên lưng anh, không nói một lời, vết thương ở tay và chân vẫn ẩn ẩn phát đau, nhưng đau đớn dưới đáy lòng đã từ từ tiêu tán.

Cho dù để lỡ mất khoảng thời gian mười mấy năm qua thì đã sao? Chỉ cần sau này, hai người chúng tôi…

Hở?

Chờ một chút! Vì sao tôi lại nghĩ tới sau này?

Người tôi thích rõ ràng là Tần Tiếu Dương, cho dù hiện tại biết được tâm ý của Lý Thâm, tôi và anh sao có thể có tương lai gì?

Trừ phi, tôi kỳ thực… cũng đã động tâm rồi.

Tai ong ong lên, trong đầu lại là từng mảng hỗn loạn, giữa lúc đang hoảng hốt, chợt nhìn thấy một chiếc xe hơi đang đi tới từ phía xa. Xe kia nhìn rất quen mắt, nhưng tôi nhất thời không nhớ nổi từng thấy ở đâu. Mãi đến khi chiếc xe chầm chậm dừng lại, một người từ trong xe bước ra, tôi mới kinh ngạc kêu lên: “Tần Tiếu Dương?!”