Không Thể Buông Tha

Chương 2: Công Tôn Sách là người như thế nào?




Bọn họ hẹn nhau ở bên một đoạn tường cổ bỏ hoang của thành Đông Sơn – không biết Bao Chửng và Ti Ngôn quận chúa lo lắng cái gì mà lại đặt địa điểm gặp mặt ở đây, khiến Công Tôn Sách muốn oán cả vạn lần, cả vạn lần: gió hoang sơn dã lĩnh thổi to như vậy, còn gì tình ý chứ? Nhưng y sẽ không oán giận, bởi dù sao ước định kia của họ có thể thực hiện được hay không, không ai biết. Cũng may đợi tợi tới ngày thứ tư, người rốt cuộc đã đến.

Ti Ngôn quận chúa – không, hiện tại nên gọi nàng là Tiểu Man cô nương – dung nhan không ít tiều tụy, áo vải bình dân, trên vai chỉ có một bọc hành lý nhỏ. Thấy Bao Chửng, nàng cười đến hoa lệ, lại cũng đến đau đớn, mở miệng mà không nói nên lời, nước mắt tuôn rơi như nước suối. Bao Chửng gặp ánh mắt nàng liền cũng như bị sét đánh không thể hoàn hồn. Công Tôn Sách thật sự nhìn không nổi mới đẩy hắn một phen, hắn mới vừa cười vừa khóc đi tới trước mặt Tiểu Man, đưa tay lau nước mắt cho nàng, chỉ lặp đi lặp lại mấy câu than thở “Tốt lắm” , “Đừng khóc”.

“Hừ!” Một tiếng hừ nhẹ bảy phần cao ngạo ba phần không thể đọc nổi của Bàng Thống nhất thời đem niềm vui sướng và thương cảm nồng đậm chuyển thành địch ý và chiến ý. Triển Chiêu vốn đang theo dõi hắn, lúc này đột nhiên mỉm cười, mà Bạch Ngọc Đường vốn đang miễn cưỡng tựa vào tường đá liền xiết chặt chuôi kiếm. Công Tôn Sách tâm căng thẳng, bước nhanh đến bên Bao Chửng và Tiểu Man, giương mắt nhìn người nọ.

Bàng Thống lộ ra vẻ mặt như thể bây giờ mới nhìn thấy y, nhướn mi tự tiếu phi tiếu, lại còn chăm chú nhìn như thể đang đánh giá y từ đầu tới chân… Sao lại có người bỉ ổi như vậy chứ? Công Tôn Sách nhất thời trong lòng tức giận, bướng bỉnh ầm ầm lấy mắt đào hoa trừng ngược trở lại, cảm thấy Bàng Thống người này từ kiểu tóc tới diện mạo, lại tới áo choàng da chồn bạc hoa lệ và giày thêu kim tuyến đều thật sự rất đáng ghét, nhìn kiểu gì cũng ra thói đức hạnh của bọn cường hào thân sĩ nhà giàu mới nổi đời thứ hai!

“Tiểu Man, sao nàng lại cùng Bàng Thống tới đây? Hắn bắt cóc nàng?” Bàng Thống mở miệng ra là nói muốn làm thịt Bao Chửng, cho nên phản ứng của Bao Chửng đối với Bàng Thống luôn là lớn nhất nhanh nhất trực tiếp nhất, hơn nữa còn là loại ý nghĩ cực kỳ xấu xa. Hắn quýnh lên trong lòng, liền nắm lấy cánh tay Tiểu Man. Tiểu Man đột nhiên “A” lên một tiếng như thể rất đau, làm Bao Chửng sợ, vội vàng buông tay, liên tục hỏi “Làm sao vậy?”

Công Tôn Sách một tay nâng cánh tay của nàng lên, cúi đầu kéo tay áo kiểm tra, quan tâm hỏi: “Bị thương sao? Ngồi xuống cho ta xem…” Nhưng Bàng Thống lại đột ngột đi tới đưa tay đỡ Tiểu Man, cứng rắn đẩy Bao Chửng và Công Tôn Sách ra, dìu nàng tới bên gò tường ngồi xuống.

Hắn đi sát qua người, Công Tôn Sách trong lòng cứng lại, không tự giác ngậm miệng. Mà đối phương dường như chẳng nhận biết: “Bao than đen, ngươi cẩn thận chút, trên đùi và cánh tay Tiểu Man đều có vết thương. Ta đã giúp nàng điều dưỡng vài ngày, nhưng vì nàng vội vã phải đi gấp, hiệu quả không lớn…”

“Hiệu quả không lớn à… có phải tại vì luôn có người đáng ghét ở trước mắt không?” Triển Chiêu cười, meo meo tiếp lời.

Bao Chửng gật đầu, đi qua cầm tay Tiểu Man, thần tình vô cùng đau đớn: “Vốn đã không khỏe lại còn phải chịu người xấu tra tấn tinh thần, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi rồi!”

Tiểu man “Xì” một tiếng cười, thu mình lại trong ngực Bao Chửng, ngửa đầu nhìn Bàng Thống giả bộ ủy khuất: “Mình thì cả ngày thịt cá, lại bắt ta phải chịu đói, thập phần cực kỳ tàn ác!” .

Bạch Ngọc Đường, tâm thiếu niên, nhào vô giúp vui, bắt lấy cơ hội gật đầu phụ họa: “Quả nhiên mất trí rồi.”

Lúc này không nói lời nào quả thực có lỗi với chính mình, có lỗi với thiên hạ! Công Tôn Sách lắc đầu thở dài: “Không có đạo đức, lòng dạ con người chẳng còn giống thời xưa!” Hận thì hận trời giá rét băng hàn đi, không thể đem quạt xếp ra diễn cho gia tăng không khí.

Những người khác đều học theo bộ dáng và ngữ điệu của y, cau mày lắc đầu: “Không có đạo đức, lòng dạ con người chẳng còn giống thời xưa…”

Trung Châu Vương Phi Tinh tướng quân Bàng Thống lúc này mang vẻ mặt mờ mịt hiếm có, biểu tình kia tựa hồ muốn nói: trêu chọc ta? Không, đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm phải là, bây giờ là lúc làm chuyện này sao?

Công Tôn Sách rũ mắt mỉm cười: Tiểu Man không nói, chúng ta cũng sẽ không hỏi… Nếu chúng ta đã từng có những tính toán xấu nhất, Tiểu Man giờ tới được đây đối với chúng ta mà nói đã là vạn hạnh. Quá trình như thế nào, cũng không trọng yếu. .

Nhìn lên, kêu một tiếng: “Triển Chiêu!” Triển Chiêu lên tiếng trả lời, cũng không hỏi, ném cho Ngọc Đường một cái liếc mắt rồi “Xoạt” một tiếng đã không còn thấy bóng dáng nữa. Điều này cũng làm Bàng Thống có chút kinh ngạc nhìn về phía Bạch Ngọc Đường — Triển Chiêu dám để ta cùng Bao Chửng và Công Tôn Sách một chỗ? Hắn tín nhiệm tên tiểu tử này như vậy? Ánh mắt Bạch Ngọc Đường không hề yếu thế nghênh đón hắn.

Hai nam nhân cao lớn cùng mặc áo lông trắng lẳng lặng đối diện, không khí như thế nào cũng không thể coi là hữu hảo. Công Tôn Sách trong thoáng chốc cảm thấy được, dường như ngay cả kim tuyến thêu trên áo trắng của Bạch Ngọc Đường và kim tuyến thêu trên áo Bàng Thống cũng giống nhau. Hai người này đều tượng trưng cho một thế giới chỉ biết đến chính mình: Bạch Ngọc Đường ở trên giang hồ chỉ biết tới máu và nghĩa, đường hoàng thuần túy đến mức tận cùng, cũng tùy tâm sở dục đến mức tận cùng, chính là thứ được gọi “Khoái ý ân cừu”; mà Bàng Thống ở trên triều đình, từng bước tâm cơ cầu quyền thế huân thiên, làm việc chưa bao giờ luận đúng sai, chỉ có thắng thua.

Đương nhiên, hai người này một thì lấp lánh tỏa sáng, một thì tỏa sáng lấp lánh, đều là đồ khốn nạn cuồng vọng tự đại! — Bao Chửng, Tiểu Man bị khí thế hai người bức ép dồn cả tới Công Tông Sách, khiến y căm giận nghĩ như thế. .

Cuối cùng, Bàng Thống nhướn mày trước, mím môi: “Ừ.” Gật đầu. Bạch Ngọc Đường miễn cưỡng quay lại dựa vào tường đá, kiêu ngạo nhìn trời. “Ừ.”

“Công Tôn Công Tôn!” Hưng phấn bát quái tới mức chẳng giống người, Bao Chửng lấy khuỷu tay huých huých Công Tôn Sách, hạ giọng nói: “Bàng Thống ‘ ừ’ một tiếng, ý chẳng phải là… ‘Bạch Ngọc Đường, ta chán ghét ngươi’?” Cư nhiên đem ngữ điệu của Bàng Thống bắt chước, giống đến tám phần.

Tiểu man cũng thâu đầu vô giúp vui: “Thiếu hiệp kêu Bạch gì đó kia cũng ‘ừ’ một tiếng, ý tứ chính là… ‘ta cũng vậy’ đúng không?” .

“… Ta làm sao biết!” .

“Được rồi!” Tiểu Man bỗng nhiên mở miệng, ý cười trong suốt, “Bao Chửng, Công Tôn Sách, thừa dịp Triển Chiêu không ở đây, trước tiên ta nói rõ ràng với các ngươi… Thương thế của ta không liên quan tới hoàng thượng, là ta tự mình đối với người, đối với triều đình, đối với nhà của ta và dòng họ ta có công đạo. Bất quá như thế nào cũng tốt, nếu ta đến nơi này rồi, Ti Ngôn quận chúa coi như đã chết. Các ngươi… Giúp ta nói với Triển Chiêu một lời… Hắn chắc còn giận ta, sau khi gặp lại một cái liếc mắt còn không nhìn…”

“Cũng có thể.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Con mèo keo kiệt kia chắc chắn sẽ ghi thù, nhưng cũng không sao, theo con thú nhỏ đó khò khè vài tiếng là được rồi.”

Tiểu man cười: “Chỉ hy vọng như thế. Còn có chuyện này, ta ra khỏi kinh rồi lại gặp lại các ngươi, đều dựa vào sự hỗ trợ của Bàng Thống… Bàng Thống, hiện tại chúng ta đều ở trước mặt ngươi, ngươi có thể đem mục đích đưa ta tới đây mà nói ra rồi?

Công Tôn Sách nhìn Tiểu Man, trong lòng nói có người bảo nàng một thân toàn quý khí, mà mình và Bao Chửng, Triển Chiêu nhất định mắt mù rồi nên chẳng thấy tí nào! Hoàn hồn lại, thấy một đôi mắt ưng của Bàng Thống gắt gao nhìn mình chằm chằm, trong lòng rùng mình, trước khi kịp ý thức đã buột miệng: “Nhìn cái gì?” .

Sau đó y nghe thấy Bàng Thống cười khẽ, nghe thấy Bàng Thống nói: “Sau vụ thái miếu công thẩm, ta vẫn thường có một điều nghi vấn, hôm nay đến đây cũng vì cầu giải”… Thấy Bàng Thống nhìn y chăm chú, nói một câu lại tiến về phía y một bước, cho tới lúc tựa hồ đứng dính vào y – Công Tôn Sách bắt đầu hối hận chính mình sính cường mà đứng yên – trong mắt hắn lóe ra thứ ánh sáng khó có thể lý giải lại không thể bỏ qua, hắn đè thấp thanh âm chậm rãi hỏi: “Công Tôn công tử, điều ta muốn biết, Công Tôn Sách… là người như thế nào?”