Không Thể Quên Anh - Dùng Cả Đời Để Yêu

Chương 7




“Tô Minh Tuấn?”

Cô còn tưởng sau khi tốt nghiệp sẽ không còn gặp cậu ta nữa chứ. Gặp lại bạn cũ tâm trạng thế nào? Đương nhiên là vui mừng rồi, Triệu Hoài An vỗ mạnh vào vai cậu ta, nói:

“Đồng chí, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Tô Minh Tuấn bỏ cánh tay đang đặt trên vai mình xuống. Cô gái này, vẫn không thay đổi được tính tình bạo lực, đập cậu một cái mà giống như có thâm thù đại hận gì vậy.

Trên đường đến trường nhập học, cô được biết, Tô Minh Tuấn thi vào trường quân đội, cậu ta nói thi vào đó không chỉ vì đây là sở thích mà còn vì nguyện vọng của cả nhà. Gia đình đó ấy à, hai đời trong quân đội rồi đấy, bố cậu ta là Đại tá trong Phòng không - Không quân. Hiện tại đến lượt cậu ta cũng thi vào trường quân đội nhưng lại chọn học Lục quân giống ông nội. Bỗng nhiên, Tô Minh Tuấn quay sang hỏi cô:

“Tưởng cậu bảo là sẽ thi vào quân đội cơ mà. Sao bây giờ lại học kinh tế?”

Cô lắc đầu cười khẽ, nói: “Thiếu 0.5 điểm, không đỗ. Thực ra học kinh tế cũng được. Ra trường chắc... không thất nghiệp được đâu.”

“Hoài An này, sau khi nhập học rồi có lẽ tôi sẽ không gặp cậu nhiều đâu. Vậy nên, trước khi tôi chính thức bị giam trong trường thì cùng chúng ta đi uống gì đó được không? Coi như là chúc mừng vì đã đỗ đại học.”

Cô liền gật đầu đồng ý.

“Vậy 8 giờ tối nay gặp lại.”

Tạm biệt cậu ta xong, Triệu Hoài An liền đi nộp đơn nhập học sau đó đi nhận phòng ký túc. Mỗi phòng ký túc đều có bốn học sinh, khi cô đến thì đã thấy ba người còn lại đang ngồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Triệu Hoài An nhìn họ mỉm cười, gật đầu chào một tiếng rồi đi đến chiếc giường gần cửa sổ còn trống. Một cô bạn bỗng nhiên đi đến chỗ cô nói:

“Cậu nằm tầng dưới nhé. Mình thích nằm tầng trên hơn, ở nhà mình ngủ chung với em gái đều vậy nên quen rồi.”

Cô bạn này có một khuôn mặt khá là đáng yêu, tên là Nguyễn Tố Tố, tính tình cũng rất cởi mở, tốt bụng. Chỉ là Tố Tố cũng thật lạ, người khác muốn nằm tầng dưới còn không được, nhưng cậu ấy lại nhường chỗ đó cho cô. Hai người kia, một người có khuôn mặt bầu bĩnh tên Vũ Huệ, người còn lại là Tiểu Yến. Rất nhanh cô đã làm quen được với họ, trong ba người đó, có lẽ cô thân với Tố Tố nhất, cô gái đó luôn biết làm người khác thấy vui vẻ thoải mái. Sắp xếp xong mọi thứ cô liền đi dò hỏi tin tức về Trần Hạo, những gì cô biết chỉ là dựa theo câu nói năm đó của anh: “Anh đỗ đại học S.”

Cô không biết anh rốt cuộc học khoa nào, hiện tại sống ra sao. Tâm trạng hồi hộp cứ bám theo cô suốt cả buổi, cuối cùng cô quyết định đi đến phòng lữu trữ. Đang đi thì cô gặp được Bùi học trưởng, đúng lúc anh ấy cũng đang đến đó nên hai người đi chung. Bùi học trưởng là người đã hướng dẫn học sinh mới vào trường bọn cô đi nhập học và nhận phòng nên cô khá có ấn tượng với người này. “Em định đến phòng lưu trữ làm gì?”

“À, em định tìm một người bạn, anh ấy cũng học tại đây nhưng em lại không biết ở khoa nào nên muốn đi hỏi.”

Bùi Việt Trung nghe cô gái bên cạnh nói mà không khỏi buồn cười.

“Em định tìm người thế nào đây? Trường này nhiều học sinh như thế, trùng tên nhau cũng là bình thường, nay em lại chỉ biết tên, em nói xem, tìm sao được?”

Cô nghe Bùi Việt Trung nói đén ngây cả người, phải ha, chỉ biết mỗi tên tìm thế nào? Không đúng, còn có cả ngày tháng năm sinh nữa, cái ngày chắc đủ để tìm người rồi.

“Anh Trung, em biết ngày sinh của anh ấy, liệu như vậy có tìm được không?”

Bùi Việt Trung liền cười nói: “Đủ, anh có thể giúp em.”

“Cảm ơn anh, Bùi học trưởng.”

“Không có gì.”

Có lẽ do rất thân với mọi người nên không khó khăn để anh nhờ giáo viên phòng lưu trữ tra thông tin giúp cô. Nhìn Bùi học trưởng như vậy khiến Triệu Hoài An có chút xấu hổ, cô đã không giúp được cái gì lại còn nhờ người ta một việc lớn như vậy. Ngồi trong phòng lưu trữ một lúc thì Bùi học trưởng đi đến chỗ cô, nói:

“Thật xin lỗi, giáo viên nói trong trường đúng là có một người tên Hạo, nhưng là Nguyễn Hải Hạo, cùng tuổi em. Học sinh năm ba không có người nào tên Trần Hạo cả. Có khi nào em nhớ nhầm trường rồi không?”

Triệu Hoài An sững người lại, trong lòng bắt dầu hoảng loạn, tất cả những cảm xúc hồi hộp, chờ đợi bây giờ đều bị câu không có kia đánh nát. Không đâu, Trần Hạo sẽ không lừa cô, anh ấy nói là đã đỗ đại học S cơ mà. Kuôn mặt Triệu Hoài An trong bỗng chốc liền tái nhợt, cô nắm chặt tay lại, cố đè nén lo sợ trong lòng xuống nói với Bùi Việt Trung:

“Có lẽ vậy, cảm ơn anh, em đã làm phiền anh rồi. Lần sau nếu có dịp em sẽ mời anh đi ăn.”

“Không cần khách sáo như vậy, nếu có gì cần anh giúp thì cứ nói, đừng ngại.”

Cô vâng một tiếng, chào Bùi Việt Trung rồi ra về. Trần Hạo, anh sẽ không lừa cô đúng không? Anh ấy đâu việc gì phải nói dối chứ. Nhưng người ta nói trong trường không có ai tên Trần Hạo cả. Rốt cuộc anh đang ở đâu, anh bảo em phải tìm anh bằng cách nào đây, Trần Hạo.

Cô hít thở thật sâu, bình ổn lại tâm trạng đang rối bời, bước nhanh về phòng ký túc. Cô muốn đứng trước mặt anh, chính miệng nới rằng mình đã thi đỗ để tạo bất ngờ nên mới không gọi điện thoại cho anh. Nhưng bây giờ xem ra không được rồi. Triệu Hoài An về đến phòng liền cầm lấy chiếc điện thoại đang được sạc ở đầu giường lên, bấm một dãy số quen thuộc, cô muốn anh giải thích, nói rằng anh chỉ đang đùa thôi. Giống như lúc nhỏ, khi hai người chơi trốn tìm, anh ấy chỉ là trốn đi một lát rồi cuối cùng cũng sẽ để cô tìm thấy, sẽ quay lại bên cạnh cô. Anh chỉ... đùa thôi đúng không?

Tiếng từ tổng đài vang lên khiến Triệu Hoài An càng thêm hoảng loạn: “Số điện thoại này không hề tồn tại.”

Không tồn tại? Chẳng phải đây là số của Trần Hạo sao? Vì cái gì, ngay cả đổi số anh cũng không cho cô biết. Trần Hạo, anh ấy ghét cô đến thế sao, sợ cô gây phiền phức, trở thành gánh nặng của anh? Rốt cuộc cô không khống chế nổi mà nấc lên, ba người kia đều đi chơi rồi nên chỉ còn mỗi cô ở trong phòng. Cô run rẩy gọi cho mẹ anh, cố đè nén tiếng nấc. “Bác Phương, bác ơi, anh Hạo đang ở đâu, cháu gọi không được. Bác cho cháu biết trường anh ấy học đi, cháu sẽ đi tìm.”

“...”

“Bác Phương, bác... nói gì đi.”

Cô nghe thấy đầu day bên kia là tiếng thở dài của mẹ anh.

“Cô bé ngốc, cháu quên nó đi. Trần Hạo, nó đi sang Mỹ du học từ đầu năm nay rồi.”

Sau đó, cô chỉ nghe thấy tiếng tút tút, bác ấy dập máy rồi. Cô cuộn tròn người lại trên giường, từng giọt nước mắt cứ rơi xuống, ướt hết tay áo. Trái tim như bị ai đó đánh mạnh một cái, rất đau. Mọi thứ cô cố gắng chỉ để gặp được anh, có thể đứng cạnh anh, bây giờ, anh bảo cô phải làm thế nào? Thật sự đau đến nghẹt thở, Trần Hạo, đồ xấu xa, anh lừa cô. Tại sao lại bỏ mặc cô, từ nay, ai nghe cô nói chuyện rồi ôm cô vào lòng an ủi đây?

Cô nửa tỉnh nửa mơ, do hơi men nên mất một lúc cô mới nhìn thấy người đúng trước mặt mình là Tô Minh Tuấn. Triệu Hoài An lắc nhẹ đầu cho tan cảm giác choáng váng rồi cười lớn, nói với cậu ta:

“Tên chết dẫm, cậu đến muộn... ừm, 10 phút. Mà thôi, không sao không sao, nào, ngồi đây uống với tôi đi.”

Cô lảo đảo đứng dậy định với lại chiếc cốc trên tay cậu ta. Tô Minh Tuấn nhíu mày, đưa cái cốc ra xa hơn rồi kéo Triệu Hoài An ngồi xuống.

“Uống cái gì mà nhiều vậy, cậu định làm ma mem sao? Đi, uống cốc nước rồi tôi đưa cậu về.”

Cô cau mày nhìn cậu ta: “Về cái gì mà về. Cậu còn chưa uống với tôi, chúng ta cũng chưa chúc mừng thi đỗ đại học. Tên chết dẫm Tô Minh Tuấn, trả cốc lại đây.”

“Cậu muốn uống phải không? Được, tôi uống cùng cậu, uống đến chết luôn đi.”

Nói rồi cậu ta cầm cốc bia lên uống cạn, sau đó lại rót tiếp, lại uống. Uống đến mức cậu ta mặt mũi đỏ bừng, cô giật mình nhìn cách cư xử kì lạ của Tô Minh Tuấn, đầu óc cũng tỉnh táo hơn chút. Cô giữ tay cậu ta lại, nói:

“Đủ... đủ rồi.”

Tô Minh Tuấn cười nhạt: “Đủ ư? Cậu nói là muốn uống với tôi mà, không sao, tôi cùng cậu uống.”

Cô lắc đầu, nước mắt không hiểu vì sao bỗng rơi xuống, khóc nấc lên. Cậu ta mà còn uống nữa sẽ có án mạng đấy.

“Tên điên này, không được uống nữa, tôi không uống nữa. Dừng lại đi, còn uống nữa sẽ chết đấy biết không?”

Lúc này Tô Minh Tuấn mới bỏ cốc bia xuống, quay sang nhìn Triệu Hoài An, trong mắt đều là đau lòng, nói:

“Vậy nói cho tôi nghe, tại sao cậu lại như thế này.”

“...”

“Cậu không nói? Được để tôi nói, là vì tên khốn Trần Hạo kia đúng không!”

Câu này là khẳng định chứ không phải câu hỏi. Cô không kìm chế nổi nữa, nước mắt lại rơi nhiều hơn. Tên chết dẫm, biết thì câm miệng lại đi, tại sao còn bới lên làm gì chứ.

Tô Minh Tuấn dùng ngón cái lau đi vệt nước mắt trên mặt cô. Cô gái này, luôn khiến người khác lo lắng như thế. Cậu có thể không biết tình cảm kia của cô bắt đầu từ khi nào, nhưng lại biết rất rõ mối tình đó có bao nhiêu sâu đậm, bao nhiêu đau thương. Triệu Hoài An, vì Trần Hạo đã mệt mỏi nhiều rồi. Cậu khẽ ôm cô vào lòng, nói nhỏ:

“Quên hắn đi, từ giờ tôi sẽ bảo vệ cậu. Tình cảm của cậu, tên đó không xứng để nhận được.”

Tô Minh Tuấn đưa cô về phòng ký túc, dưới sự chỉ đường tài ba của cô, bọn họ đã đi quanh thành phố hai lần, đi lạc đường một lần, cho đến tận 10 rưỡi mới về đến nơi. Tô Minh Tuấn vừa cõng Triệu Hoài An ngủ say sưa đến mức không biết trời đất gì trên lưng, vừa gõ cửa phòng cô. Một cô gái khuôn mặt dễ nhìn ra mở cửa, nói mình là Tố Tố, bạn cùng phòng của cô. Cô ấy hỏi thăm tình hình, đến khi nhìn thấy Triệu Hoài An cả người say khướt thì không khỏi thở dài.

“À, bạn Tố này, Hoài An, nhờ cậu chăm sóc cô ấy. Tối nay cô ấy có uống hơi nhiều. Cũng muộn rồi, tôi về đây, chào cậu.”

Tô Minh Tuấn nhìn Triệu Hoài An một lần nữa rồi mới rời khỏi. Sau lần này, không biết có còn được gặp nhau nhiều không nữa. Thi vào quân đội thật là đau đầu mà, thời gian thực khắt khe. Cũng may, phải hai ngày nữa cậu mới cần chuyển vào khu ký túc xá ở trường quân đội. Tối nay về muộn, chắc chắn ba cậu sẽ không tha cho đâu.

i