Không Thịt Không Vui

Quyển 2 - Chương 67




Tôi có thể giải thích, chỉ cần một hai câu là có thể giải thích rõ ràng sự việc này.

Nhưng lúc lời nói sắp ra khỏi miệng thì một ý nghĩ tà ác lại xuất hiện trong đầu tôi.

Tôi thầm tính toán, nếu như có thể có được sự tin tưởng của Hà Truân thì muốn trốn đi cũng dễ dàng hơn.

Dù sao cũng đã thất thân, cũng không quan tâm phải làm bộ mất luôn tâm nữa.

Sau khi hạ quyết tâm, tôi nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: Muốn làm việc mà không thể thực hiện được thì tốt nhất không nên suy nghĩ nữa.

Đồng tử môn, vờ tha để bắt thật đấy mà, vờ tha để bắt thật.

Không ngoài dự đoán, Hà Truân cũng không nghe lời tôi mà dừng lại, còn hỏi nữa: Cô thật sự là người phụ nữ bí ẩn, không phải cô luôn muốn trốn

khỏi tôi hay sao? Sao lại làm chuyện này? Nói ra những lời như vậy?

“Tôi không muốn nói.” Không pải thật sự muốn như vậy, thật ra chỉ muốn anh ta cố gắng truy hỏi mà thôi.

“Nói cho tôi biết.” Hà Truân đặt bàn tay lên bả vai không bị thương của tôi khẽ dùng lực.

“Đúng.” Tôi giả vờ như khó khăn lắm mới nói ra được: “Đúng là tôi thích anh, ngay từ lúc mới bắt đầu tôi đã có cảm giác với anh rồi, sau đó, tôi giả vờ mình rất ngang ngược là vì chỉ mong anh chú ý đến tôi. Quả nhiên, anh đã chú ý đến tôi và biến tôi trở thành người của anh…

Nhưng sau đó, tôi lại phát hiện ra mình càng ngày càng tham lam. Tôi không thể chịu đựng được khi anh có những người phụ nữ khác, tôi không muốn mình trở thành một trong rất nhiều người phụ nữ của anh. Tôi biết, trong lòng anh, tôi chẳng có gì khác biệt so với những người phụ nữ khác, sự kiêu ngạo của tôi không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Chính vì vậy, tôi đã quyết định rời khỏi anh khi anh vẫn còn cảm giác mới mẻ với tôi. Chỉ có như vậy thì anh mới có thể nhớ tôi vĩnh viễn.

Cá nhân tôi cho rằng, lý do này phù hợp với tính cách của tôi nhất.

Nghe như vậy, Hà Truân đã im lặng thật lâu, bàn tay kia đặt trên vai tôi đang tỏa ra nhiệt độ nóng hổi.

Trong lòng tôi cũng không yên, thật sự tôi không thể đọc được suy nghĩ của anh ta.

Vết thương trên lưng sưng lên, giật giật, đó là âm thanh máu chảy theo da thịt.

Không biết qua bao lâu, bàn tay kia của anh ta rời đi.

Hà Truân cũng đi luôn.

Tôi mở mắt ra, nhìn bóng lưng đi ra của anh ta, nhịn không được mắng một câu: Hà tiên sinh à, ngài tin hay vẫn không tin vào chuyện hoang đường này thế? Cuối cùng thì cũng phải rên lên một tiếng chứ!

Vì không rõ tình hình cụ thể ra sao nên tôi chỉ có thể nằm lì trên giường để dưỡng thương.

Địa điểm dưỡng thương còn là ngôi nhà gỗ nhỏ, xem ra tôi đã đánh giá năng lực của điều tử quá cao rồi, Hà Truân cũng không cần chạy trốn.

Có lẽ vì tôi đã cứu mạng của anh ta nên Hà Truân đều phái người đưa canh thịt thuốc bổ, tươi ngon, bổ dưỡng, mỗi ngày, tôi chỉ cần ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn.

Những ngày sau đó rất nhàn nhã, chỉ là cứ nằm sấp thể này thì bộ ngực vĩ đại của tôi cũng sắp biến hình đến nơi rồi, mấy ngày nay tôi đều mơ thấy ác mộng, thấy chúng nó từ hình tròn sắp biến thành hình chữ nhật cả rồi.

Qua hai ba ngày làm phế nhân, tôi không thể nhịn được nữa, bắt đầu sử dụng các phương pháp để tìm hiểu rõ sự việc đêm đó sau khi tôi bị ngất đi.

Cứ tưởng là sẽ phí công vô ích vì thủ hạ của Hà Truân vô cũng ghét tôi. Cứ nhìn cách họ hơi một tí là lấy súng ra bắn tôi là biết ngay.

Nhưng kẻ từ sau khi tỉnh lại, thái độ của bọn họ với tôi lại thay đổi tới 180 độ, ánh mắt rõ ràng nhất chính là ai cũng nhìn tôi như nhìn thấy nữ anh hùng.

Ánh mắt hoặc lớn hoặc nhỏ đều tràn đầy Tiểu Tinh Tinh sung bái.

Sau đó, tôi mới biết, mọi người đều cảm động vì hành động tôi làm anh hùng xả thân cứu Hà Truân, ai cũng cho rằng tôi là ứng cử viên sáng giá nhất cho danh hiệu bà chủ.

Hiểu lầm này rất hợp ý tôi, tôi thích!

Nếu có thể trở thành bà chủ tương lai, vậy thì cứ hễ ta hỏi thì họ phải đáp rồi!

Từ miệng bọn họ, tôi tự giải thích rằng, mặc dù tình huống lúc đó rất nguy cấp, nhưng Hà Truân lâm nguy mà vẫn không sợ hãi, trước khi tướng quân nước đó kịp bắn hỏa tiễn, dựa vào sự am hiểu địa hình của chính mình, xông vào rừng rậm, một mặt tránh được máy bay trực thăng, một mặt thông báo với quân đội ở gần đó đến chi viện.

Đêm hôm đó, quân đội của Hà Truân bởi vì bị tập kích trên không mà tổn thương không ít, nhưng ngay sau đó đã lập tức được bổ sung, tăng cường đề phòng. Quân đội của chính phủ cũng không thể thừa dịp này mà tiêu diệt bọn họ được.

Mà người tôi quan tâm nhất là bác sĩ con vịt thì đã bị mất tích.

Nghe nói, lúc khai hỏa, vài tên lính bị rối loạn, rối rít đánh về phía bụi cỏ, tìm kiếm báu vật tuyệt thế, sau đó lại không biết như thế nào, họ đều bị mất tích.

Tưởng Bản Nhai, quả thật không thể khinh thường thực lực của anh ta.

Nhưng tôi lại nghĩ, anh ta đang núp ở một chỗ nào đó để chờ cơ hội cứu tôi ra, dù sao, anh ta đã nói tôi phú bà tương lai mà.

Tuy là vậy, nhưng cũng không thể cứ ngồi chờ anh ta tới cứu tôi được, vẫn là tự nghĩ biện pháp cứu mình thì hơn.

Vậy nên, khi vết thương hồi phục được năm phần thì tôi nói tôi muốn đi ra ngoài đi dạo một chút.

Yêu cầu này làm cho những binh lính này có chút khó xử, nhưng vì mang một cái danh là “ân nhân cứu mạng Hà Truân” trên đầu nên ai cũng không dám ngăn cản tôi, chỉ có thể theo sát phía sau tôi mà thôi.

Thật ra thì, nói là ra ngoài nhưng cũng chỉ là thị sát tình hình một chút nhằm tìm cơ hội chạy trốn thôi.

Binh lính chỗ này rất lớn, số lượng nhiều, chất lượng cao, ai ai cũng cường tráng.

Đi một vòng lớn, tôi phát hiện, mình không thể thoát khỏi sự giám thị của bọn họ, thật mất hứng nên tôi quyết định trở về.

Đang định quay về thì tôi nhìn thấy một phòng giam bằng xi măng, phòng này kín đến nỗi gió cũng không thổi qua được, so với những phòng bằng gỗ khác, tôi hỏi bâng quơ: “Phòng đó dùng để làm gì?”

“Là nơi nhốt phạm nhân cần tra hỏi.” Binh linh giải thích.

“Phạm nhân? Là những người phản bội hay những binh lính chạy trốn?” Tôi tò mò.